*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bùi Minh Sơ nhìn Mạc Doãn, bắt đầu xin lỗi và giải thích.
"Tiểu Doãn, những lời đó của anh không phải có ý khinh thường em."
Bùi Minh Sơ nắm lấy cánh tay Mạc Doãn trầm giọng nói.
Mạc Doãn ngoảnh mặt làm ngơ không trả lời, hắn trút hết cảm xúc của mình rồi thì quay về làm một pho tượng vô cảm không nghe không thấy, bất kể Bùi Minh Sơ có giải thích thế nào đi chăng nữa. Chờ sau khi Bùi Minh Sơ nói xong, hắn mới nhẹ giọng nói: "Tôi mệt rồi, tôi muốn về."
Bùi Minh Sơ cúi đầu im lặng một lúc nhưng rồi vẫn thuận theo ý của Mạc Doãn. Anh bế hắn lên ghế ngồi, nâng xe lăn dậy, kiểm tra trước sau cẩn thận một lượt rồi mới ôm Mạc Doãn ngồi vào xe. Lần này, Mạc Doãn vừa ngồi vào xe lăn liền lập tức đẩy xe rời đi, không hề quay đầu lại.
Bùi Minh Sơ đứng yên tại chỗ, đợi cho đến khi Mạc Doãn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh mới nhìn xuống áo sơ mi của mình, trên áo đầy những vệt nước loang lổ, chiếc quần tối màu cũng dính rất nhiều bùn đất và bụi bẩn, nhìn kỹ còn thấy tay áo khắp nơi đều là vết bẩn, thậm chí một chiếc cúc trên cổ tay áo mất đâu không biết.
Anh vốn ưa thích sạch sẽ, nhưng vừa rồi Mạc Doãn giãy giụa trên mặt đất, anh chỉ có thể không chút do dự khống chế hắn, không ngờ để bản thân mình lại hỗn loạn như vậy.
Bộ dáng bẩn thỉu không đủ để ảnh hưởng đến tâm trạng của Bùi Minh Sơ. Giờ phút này đây anh không thể lấy lại bình tĩnh vì những lời cuối cùng Mạc Doãn nói, ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng của Mạc Doãn cứ luôn lóe lên trước mắt Bùi Minh Sơ.
Bảo sao, bảo sao có một khoảng thời gian Mạc Doãn cứ luôn tránh mặt anh, xa lánh và thờ ơ với anh. Anh nhớ lúc đó hai người đã không nói chuyện với nhau mấy tháng, hình như là như vậy. Chính trong khoảng thời gian đó, Mạc Doãn và Bùi Thanh ngày càng thân thiết hơn.
Sắc mặt của Bùi Minh Sơ hoàn toàn tối sầm.
Bùi Thanh cố tình sắp xếp để Mạc Doãn ở sau cửa nghe họ nói chuyện, thậm chí còn cố tình khiêu khích anh vào lúc đó, có lẽ chỉ để khiêu khích anh ấy nói điều gì đó gay gắt về Mạc Doãn, để làm tổn thương thêm lòng tự trọng của Mạc Doãn...
Anh luôn cho rằng Bùi Thanh chỉ có tính tình lãnh đạm, hành động ngạo mạn không quan tâm đến cảm xúc của bất kỳ ai, bây giờ có vẻ như ít nhất một phần nhận định của anh về Bùi Thanh đã sai.
Bùi Minh Sơ khẽ cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những đóa hoa nhợt nhạt ngoài cửa sổ trải dài vô tận nhưng vẫn không thể xoa dịu lòng người.
Ngực Bùi Minh Sơ hơi phập phồng, tưởng tượng đến vẻ mặt và ánh mắt buồn bã của Mạc Doãn khi hắn trốn sau cánh cửa, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, anh càng nhíu mày thêm sâu.
Bùi Minh Sơ có thể tha thứ cho sự xúc phạm cá nhân của Bùi Thanh đối với anh, nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì y cũng không nên dính líu đến Mạc Doãn vô tội.
*
Buổi tối, Bùi Thanh về nhà muộn hơn Bùi Cánh Hữu, người hầu chuẩn bị bữa tối cho y, Bùi Thanh xua tay, "Tôi ăn rồi." Y để nguyên bộ tây trang giày da trên người đi về phía phòng Mạc Doãn, muốn massage cho Mạc Doãn trước rồi mới giải quyết việc riêng của mình sau. Người hầu nhắm mắt theo sau rụt rè lên tiếng: "Cậu cả có dặn khi nào cậu về thì mời cậu đến thư phòng trước ạ."
Bùi Thanh dừng chân, quay sang người hầu.
Người hầu bị ánh mắt sắc bén của y làm cho giật mình, thấp giọng lặp lại: "Là cậu cả đặc biệt dặn dò."
Sự quan trọng của hai cậu chủ cùng cha khác mẹ thực ra cũng được phân biệt nặng nhẹ trong lòng nhóm người hầu. Mẹ của Bùi Minh Sơ chính là Bùi phu nhân chân chính, một tiểu thư xuất thân cao quý, so với Bùi Thanh thì Bùi Minh Sơ rõ ràng là danh chính ngôn thuận. Cho dù trước kia anh không sống ở nhà Bùi, nhưng địa vị và uy nghiêm của anh là thứ mà Bùi Thanh, một cậu chủ con riêng, mười ba tuổi mới bước chân vào nhà họ Bùi, không thể so sánh được.
Bình thường, địa vị chênh lệch của hai người sẽ không quá rõ ràng, đó là bởi vì thái độ Bùi Minh Sơ không tệ, không muốn ra vẻ đại thiếu gia trong nhà. Nhưng trên thực tế, chưa nói đến những người hầu kỳ cựu sống trong nhà Bùi mười mấy năm, những người hầu mới đến đây một, hai năm nay cũng có thể nhanh chóng chọn xong phe của mình.
Bùi Thanh mặt không cảm xúc nói: "Xong việc rồi tôi sẽ đi."
Người hầu không còn cách nào khác đành phải lên lầu thông báo cho Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ không làm khó cô, "Tôi biết rồi, cô đi nghỉ ngơi đi."
Người hầu gật đầu rồi vội vàng đi xuống lầu.
Ở tầng dưới, Bùi Thanh đang mát xa cho Mạc Doãn.
Kể từ đêm Bùi Thanh nói sẽ đưa Mạc Doãn đi sau khi xong vụ hợp tác, Bùi Thanh đã trở lại với bộ dạng thờ ơ thường ngày, thậm chí còn thờ ơ với mọi người hơn trước, trước mặt Mạc Doãn mới tỏ ra một chút dịu dàng.
"Sao mắt lại sưng vậy?" Bùi Thanh hỏi.
Mạc Doãn nói: "Vậy à? Chắc là do ngủ trưa nhiều quá." Hắn mỉm cười nói: "Sao lại về muộn thế này? Đừng để mệt quá."
"Mệt chút cũng không sao," Bùi Thanh cúi đầu cẩn thận ấn vào chân Mạc Doãn, "Làm xong sớm thì kết thúc sớm."
Mạc Doãn "Ừ" một tiếng, rồi như không nhịn được lại hỏi tiếp: "Đến lúc đó liệu chúng ta có thể ra đi suôn sẻ không?"
Bùi Thanh ngước nhìn hắn.
Ánh mắt Mạc Doãn có chút lo lắng.
"Sao lại không suôn sẻ?"
Mạc Doãn hơi cúi đầu, "Lỡ như tổng giám đốc Bùi không đồng ý..."
"Ông ấy có quyền gì mà không đồng ý?"
Giọng điệu của Bùi Thanh lạnh ngắt.
Mạc Doãn không nói gì, duỗi tay về phía Bùi Thanh, Bùi Thanh nghiêng người để Mạc Doãn ôm y.
Mạc Doãn dựa mặt vào vai y, thì thầm: "Bùi Thanh, anh biết không, tôi rất muốn ở bên anh."
Bùi Thanh trầm mặc một lát, mới thấp giọng "Ừm."
Mạc Doãn mỉm cười, quay mặt lại hôn lên má Bùi Thanh, trong mắt hắn tràn ngập sự dịu dàng và quyến luyến khó tả, loại dịu dàng này đủ để làm tan chảy mọi thứ lạnh lùng và cứng rắn trong cơ thể Bùi Thanh.
Đôi mắt của Bùi Thanh cũng dịu đi, y chạm nhẹ vào môi Mạc Doãn, "Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ."
Bùi Thanh giúp Mạc Doãn tắm xong, lau khô người từ trên xuống dưới, đặt hắn lên giường, đắp chăn cho hắn, dùng ngón tay vuốt tóc cho hắn, hôn lên trán hắn nhẹ nói "chúc ngủ ngon", sau đó mới không nhanh không chậm rời khỏi phòng Mạc Doãn.
Ngoài cửa, một người hầu trực đêm đang đợi ở cửa, vừa nhìn thấy Bùi Thanh đi ra, lập tức chào hỏi: "Cậu hai, cậu cả vẫn đang đợi cậu trên lầu."
Sắc mặt của Bùi Thanh lập tức trở nên lạnh lùng.
Y phớt lờ người hầu, cô này không còn cách nào khác đành phải nhắm mắt theo đuôi y, hệt như một người giám thị tò tò đi sau giám sát, mãi cho đến khi thấy y lên tầng ba rồi mới yên tâm đóng cửa thang máy đi xuống.
Bùi Thanh hiếm khi lên tầng ba.
Phải nói là ngoại trừ phòng làm việc của Bùi Cánh Hữu ở tầng 2 và tầng 5 nơi y ở, y hiếm khi đặt chân đến những nơi khác trong nhà họ Bùi, nơi này chỉ là nơi ở tạm thời của y, sau khi Mạc Doãn tới đây thì xem như y mới có thêm một chốn đi về, và trong thế giới khép kín tương tự của y cũng đồng thời có thêm một Mạc Doãn.
Có lẽ vì đã quyết định mang theo Mạc Doãn rời đi, tâm trạng của Bùi Thanh hai ngày nay bình tĩnh khác thường, xử lý công việc trong công ty cũng rất thuận buồm xuôi gió. Về phần Bùi Minh Sơ, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà hai ngày nay anh rất ít khi đến công ty, đoàn đội của anh để mặc cho Bùi Thanh sử dụng tùy ý. Bùi Thanh cũng chẳng buồn khách sáo, đưa người thì cứ dùng thôi! Nhóm người của Bùi Minh Sơ quả thật phẩm chất rất tốt, ai cũng có năng lực triển khai dự án hợp tác gọn gàng lưu loát.
Tầng ba cực kỳ yên tĩnh, đi qua hành lang hẹp, bố trí thông thoáng, cửa thư phòng mở một nửa, bên trong thấp thoáng ánh sáng màu cam nhàn nhạt, khung cửa in bóng nghiêng nghiêng xuống mặt đất.
Bùi Thanh đi tới định trực tiếp mở cửa, nhưng rồi lại đưa tay gõ cửa trước khi đẩy vào, cửa vừa mở là lúc y nghe thấy một giọng nói từ bên trong phát ra: "Mời vào."
Bùi Minh Sơ mặc một chiếc áo sơ mi sọc nâu nhạt, tay áo xắn cao một đoạn, ngồi trên ghế, một tay cầm một tập giấy, tay kia kẹp điếu thuốc đang cháy. Bùi Thanh vừa mở cửa bước vào, Bùi Minh Sơ nhướng mi mắt lên, thời gian đã quá muộn, ánh mắt anh có chút mệt mỏi nên đeo kính bảo vệ. Lúc này anh mới buông tập văn kiện xuống, tháo kính ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, bình thản hỏi: "Hết bận rồi phải không?!"
Bùi Thanh đang không có tâm trạng, cũng không có thời gian để đưa đẩy với Bùi Minh Sơ, vì vậy y nói thẳng: "Chuyện gì?"
Bùi Minh Sơ đánh giá Bùi Thanh, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, tựa như ngày đầu nhìn thấy Bùi Thanh, tuy rằng đang ngồi ngước nhìn lên nhưng đôi mắt đầy vẻ soi mói trịch thượng, Bùi Thanh bị anh nhìn như thế thì rất khó chịu, y cau mày, "Nếu không có gì thì tôi đi đây."
"Em xem cái này trước đi."
Bùi Minh Sơ đẩy tài liệu trên bàn về phía trước.
Hình như có liên quan đến công việc, Bùi Thanh lạnh lùng đi tới nhặt mấy tờ giấy, lơ đãng liếc nhìn mấy dòng trên đó, nhưng rồi rất nhanh liền nhận ra có gì đó không ổn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút. Y ngẩng đầu lên, nhìn Bùi Minh Sơ.
Bùi Minh Sơ quay sang y, cúi mặt xuống lặng lẽ hút thuốc.
"Ý anh là sao?" Bùi Thanh hỏi.
Bùi Minh Sơ dụi thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn bên cạnh, không trả lời câu hỏi của Bùi Thanh mà quay mặt lại, nhướng mày, nhàn nhạt hỏi: "Hiện giờ em và Mạc Doãn có quan hệ thế nào?"
Chủ đề đột nhiên chuyển từ chuyện công việc sang chuyện riêng tư, sắc mặt của Bùi Thanh càng trở nên khó coi hơn, y ném tài liệu trong tay lại xuống bàn, lạnh lùng nói: "Chuyện của chúng tôi không liên quan gì đến anh, anh không có quyền can thiệp."
Bùi Minh Sơ chậm rãi lặp lại: "Anh không có quyền can thiệp?"
Vừa nãy Bùi Thanh vừa liếc nhìn nội dung những trang tài liệu đó đã nhạy bén nhận ra chúng rất giống với phương án mà Mạc Doãn đưa cho y, nhưng nếu thứ này lại xuất hiện ở nơi Bùi Minh Sơ thì nhất định là quá kỳ quặc rồi.
Bùi Thanh theo bản năng muốn che giấu cho Mạc Doãn, y vẫn bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng như băng, "Đã muộn rồi, tôi không có thời gian để ở đây thỏa mãn sự tò mò nhàm chán của anh. Không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây."
Bùi Minh Sơ cười nói: "Vậy sao? Anh tưởng em thích phơi bày sự riêng tư của mình cho người khác dòm ngó chứ. Em yên tâm, chỗ này của anh không có cửa kín để giấu người đâu, nếu có chuyện gì thì hai anh em chúng ta cứ việc nói chuyện thoải mái."
Trong lời nói của anh đầy ẩn ý, Bùi Thanh cũng không ngốc, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Bùi Minh Sơ nhìn y, nụ cười trên mặt cũng dần dần lạnh lùng: "Bùi Thanh, rốt cuộc em có điểm mấu chốt nào không?"
Bùi Thanh mặt không biểu cảm cuộn lòng bàn tay: "Bùi Minh Sơ, anh có tư cách gì dạy dỗ tôi?"
"Nếu em cho rằng anh sẵn lòng dạy dỗ em thì em sai rồi." Bùi Minh Sơ chậm rãi đứng dậy, anh cao ngang ngửa Bùi Thanh, hai đôi mắt đều toát ra ánh sáng sắc bén như nhau, đều là đối chọi gay gắt không chút lùi bước, "Bùi Thanh, anh cho em biết, anh không quan tâm em có sử dụng bất kỳ thủ đoạn vô đạo đức nào trong công việc hay không, nhưng anh tuyệt đối không cho phép em làm tổn thương những người vô tội."
Bùi Minh Sơ nói xong thì gõ ngón tay xuống mặt bàn, giọng điệu cực kỳ áp bách.
Thư phòng nhất thời yên lặng như tờ.
Bùi Minh Sơ chưa bao giờ nói những lời nghiêm túc như vậy với Bùi Thanh, hai anh em luôn lịch sự và xa cách, nhưng tất cả đều do sự giáo dục và bao dung của anh.
Mà hiện giờ Bùi Thanh đã dẫm vào điểm mấu chốt của anh.
Bùi Thanh lạnh lùng nhìn anh, lặng lẽ nắm chặt tay, cười khẩy: "Tôi làm tổn thương em ấy? Tốt nhất anh nên tìm hiểu xem người làm tổn thương em ấy là ai. Mấy lời đó chẳng lẽ không phải là lời nói chân thành của anh sao?"
Vẻ mặt của Bùi Minh Sơ nháy mắt trở nên lạnh lùng, trên mặt không có một chút ý cười nào.
Mùi thuốc súng chết chóc tràn ngập trong không khí giữa hai người.
Hai anh em chung sống hòa bình gần mười năm nhưng giờ đây trong họ chỉ còn lòng thù hận và giận dữ.
Xung đột giữa công và tư lẫn lộn với nhau, sự hòa bình tô son điểm phấn cuối cùng đã tan vỡ.
Bùi Thanh nhìn Bùi Minh Sơ chằm chằm, cuối cùng y không thèm che giấu sự khinh thường và mỉa mai trong mắt mình, vẻ mặt lạnh lùng và ngang ngược: "Tôi có thể cho em ấy mọi thứ mà em ấy muốn, còn anh thì sao hả, cậu chủ Bùi quý giá? "
Nói xong y quay người rời đi, vạt áo âu phục bay bay phát ra âm thanh giòn giã.
Bùi Minh Sơ đứng đó, mùi thuốc lá nồng nặc quanh người, mãi một hồi lâu anh mới ấn nắm tay lên bàn, hơi thở dồn dập, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết.
Trí nhớ siêu việt của anh khiến anh phải thức trắng cả đêm nhớ lại từng lời nói, hành động và thái độ của Mạc Doãn khi đối mặt với anh sau ngày hôm đó.
Gượng gạo, né tránh và cẩn thận che giấu những tổn thương mà mình đã phải nhận.
Và rồi khi anh quan tâm đến hắn, hắn lại không nhịn được đến gần anh một lần nữa, quyến luyến gắn bó với anh nhưng lại phải giả vờ như không quan tâm.
Từng chút một, nó giống như chất lỏng ăn mòn lan tràn khắp ngực Bùi Minh Sơ.
Kể từ ngày mang Mạc Doãn về, anh luôn muốn bảo vệ Mạc Doãn, nhưng hóa ra người khiến hắn tổn thương nhất lại chính là bản thân anh...
Anh thậm chí không thể trả lời được câu hỏi của Bùi Thanh.
...Anh có thể cho Mạc Doãn được thứ gì?
*
Trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân dồn dập và lộn xộn đang đến gần, người trên giường vẫn đang ngủ say, tiếng bước chân dừng lại ở cạnh giường, do dự hồi lâu, y vẫn đặt lòng bàn tay lên mặt người đang ngủ.
"Mạc Doãn."
Tiếng gọi trầm thấp không thể đánh thức người đang ngủ say.
Bùi Thanh hơi dùng sức vào lòng bàn tay, cảm giác khó thở trong cổ họng cuối cùng cũng đánh thức người đang ngủ.
Mạc Doãn vừa tỉnh lại thì có chút hoảng sợ, hắn giơ tay định đánh người, nhưng sau khi nhận ra hơi thở quen thuộc, hắn khó nhọc quay đầu lại, kinh hãi nói: "Bùi Thanh——"
Hơi thở của Bùi Thanh gấp gáp.
Căn phòng tối om, không ai nhìn thấy ai, hai người công khai đối diện nhau trong bóng tối.
Chỉ một phút thôi Bùi Thanh cũng không thể chờ được, chóp mũi của y chạm vào mũi của Mạc Doãn, khẩn trương hỏi: "Tôi hỏi em, phương án em đưa cho tôi rốt cuộc là từ đâu ra?"
Hơi thở của Mạc Doãn đột nhiên ngưng lại trong chốc lát, sau đó lập tức trở nên gấp gáp, tuy hắn còn chưa trả lời nhưng trong lòng Bùi Thanh đã có được đáp án.
"Tại sao?" Bùi Thanh đè nén giọng nói, dùng hết sức lực ý chí để ngăn bản thân hét lên, lòng bàn tay không tự chủ mà nắm lấy cổ Mạc Doãn. "Tại sao em lại làm như vậy?!"
Ngọn lửa tà ác bùng lên trong phòng làm việc của Bùi Minh Sơ đã thiêu rụi toàn thân y.
Y đã thắng.
Nhưng theo cách giống như một thằng hề.
Chẳng trách ngày đó Bùi Minh Sơ chọn bỏ phiếu trắng, khi đó Bùi Minh Sơ đã nghĩ gì về y?!
Tài liệu hôm nay Bùi Minh Sơ ném trước mặt y giống như một cái tát vào mặt.
Đúng là trò hề, hóa ra mọi thứ về y đều là trò hề, ngay cả chiến thắng công bằng mà y tưởng chỉ có một lần cũng chỉ là trò hề!
Mà người biến y thành trò hề lại chính là người mà y thích!
Khi tầm nhìn đã dần dần thích ứng với bóng tối, Mạc Doãn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt của Bùi Thanh, nơi đó chỉ có ánh sáng lập lòe, sự tức giận chỉ có hơn chứ không hề dịu đi.
Bùi Thanh xuất thân ô uế nên cực kỳ kiêu ngạo, y bất cận nhân tình đến mức máu lạnh, chỉ vì không muốn người khác coi thường mình.
Nhưng bây giờ, ngay cả điều y tự hào nhất cũng không còn nữa...
Thời điểm y không biết gì hết thì bản thân đã bị chính Mạc Doãn hủy hoại.
Một cảm giác tê dại từ trong xương cốt dâng lên, Mạc Doãn hưng phấn đến run lên, hắn phải cắn môi dưới để ngăn khoái cảm mãnh liệt trào ra ngoài.
Mạc Doãn cắn môi đến bật máu, máu dính lấm tấm trên môi, hắn nhìn Bùi Thanh bằng ánh mắt như mọi thường, dịu dàng như nước hồ ấm áp, cực kỳ lưu luyến, cực kỳ yêu thích, hắn tin là Bùi Thanh cũng có thể cảm nhận được điều đó, bởi vì ánh mắt của Bùi Thanh đã bắt đầu dao động.
Mạc Doãn vươn tay ra, bàn tay như dây leo bám vào cổ tay Bùi Thanh đang bóp chặt cổ hắn, nhẹ nhàng đặt lên mạch máu của Bùi Thanh, hắn nhìn chăm chú vào mắt Bùi Thanh, thở ra hơi thở ấm áp.
"Bởi vì tôi yêu anh."
24/O2/2O24