Đào Ấu Tâm không xem diễn đàn nên không hề biết ở đó đang nổi sóng to gió lớn.
Phần bình luận liên tục được làm mới bởi những lời bàn tán của người theo đuổi:
"Đây là nữ sinh lớp bên cạnh, tôi biết cậu ấy, ngày mai tôi sẽ theo đuổi cậu ấy!"
"Đặt trước vợ tương lai."
"Ai đó có thể cho tôi biết cậu ấy học lớp nào không?"
Nếu không phải quy định của diễn đàn không cho tiết lộ thông tin cụ thể, e rằng sẽ có người xông vào Học viện Múa để tặng hoa rồi.
Trong bài viết có rất nhiều bình luận tương tự, giọng điệu khá thoải mái, không ai dám nói gì quá gay gắt. Dù sao tài khoản cũng được xác thực bằng tên thật, nếu vi phạm quy định hoặc cố tình gây rối, quản lý có thể tìm ra người đó thông qua thông tin cá nhân.
Mọi người cứ bình luận ồ ạt, cho đến khi nhìn thấy một tuyên bố ngắn gọn và súc tích: Của tôi.
Ban đầu mọi người cũng coi hai chữ này chỉ là lời nói đùa, nhưng sau đó có người tỏ vẻ không vui, tag người đó và chế giễu: "Người anh em, vào đây làm tổng tài ngôn tình bá đạo à?"
Trước khi đi sâu vào nội dung bình luận thì meme mới là điểm nhấn. Vì bình luận "tổng tài ngôn tình bá đạo" nên ID của "Hứa Gia Thập" thường xuyên được đẩy lên.
Chỉ nhìn qua ID thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng đến khi có người vô tình lên tiếng: "Hứa Gia Thập? Có phải là XJS của Học viện Vật lý không?"
"Chắc là trùng hợp..."
Cái tên Hứa Gia Thời cũng được nhiều người biết đến trên diễn đàn.
Vốn dĩ diễn đàn liên trường này là nơi để giao lưu kết bạn, tư vấn các vấn đề trong phạm vi trường học và tìm kiếm sự giúp đỡ từ các bạn, nếu không có nhiều bài viết mới như hôm nay thì trên trang chủ luôn có một hai bài viết về anh.
Ngày càng có nhiều suy đoán về "Hứa Gia Thập", một bạn học nhiệt tình đăng tải: "Là bạn học cấp ba của XJS, tôi muốn chia sẻ với các bạn một "tin nóng", các bạn có thể đến Trường thực nghiệm số 1 để nghe ngóng thêm về mối quan hệ giữa XJS và TYX."
Không phải ai cũng có thể hiểu được tên viết tắt của một người, nhưng dù sao vẫn có người biết chuyện cũ của hai người họ.
Trong khi đó nhân vật chính của chủ đề vẫn đang choáng váng: “Tại sao họ lại muốn hỏi về mối quan hệ của chúng ta?”
Hứa Gia Thời quét mã QR thanh toán giúp cô: "Bởi vì anh đã làm một chuyện."
Về việc lúc nào chuyện này đến tai Đào Ấu Tâm thì tạm thời vẫn chưa biết.
Khi Đào Ấu Tâm hỏi cụ thể chuyện gì thì Hứa Gia Thời đã đặt bát cơm trước mặt cô: "Ăn đi."
Đào Hữu Tâm kéo nhẹ ống tay áo của anh: "Nhưng em chưa biết đó là chuyện gì."
Hứa Gia Thời quay đầu lại nhìn cô: “Anh mua máy chơi game cho em thì em không hỏi nữa, được không?”
“Được!” Cô lập tức buông tay, ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy cầm đũa ăn cơm.
Hứa Gia Thời rất kín miệng, nếu anh không muốn nói chuyện gì thì dù có hỏi dò thế nào cũng không có tác dụng. Đào Ấu Tâm về trường với đầy thắc mắc trong lòng, trên sân khấu đã biểu diễn đến tiết mục thứ ba từ dưới lên.
Tô Mạt nhìn thấy hoa trong tay cô thì trêu chọc: "Này, thế này là hẹn hò rồi à."
“Chưa được tính là hẹn hò.” Đây chỉ là cuộc gặp mặt bình thường giữa cô và Hứa Gia Thời.
“Vẫn giấu à?”
"Giấu cái gì?"
"Người trên diễn đàn chính là Hứa Gia Thời nhỉ?" Tô Mạt chỉ vào ID cho cô xem, kéo tới bình luận được đăng bởi "Hứa Gia Thập" và nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: "Tuyên bố chủ quyền đấy."
Đào Ấu Tâm không thể tin được mà dụi mắt, đưa ngón tay lên lau màn hình và đọc lại hai lần. Sau đó cô đột nhiên che mặt, nói to: "Ôi ngại quá, ngại quá."
Chẳng trách Hứa Gia Thời từ chối nói thẳng với cô, nếu nói ra chuyện này thì bọn họ sẽ phải đào hai cái hố tại chỗ để giảm bớt bầu không khí gượng gạo.
Tô Mạt không nhịn được mà tò mò về tiến độ: “Vậy là tối nay hai người thành đôi rồi à?"
Đào Ấu Tâm chống cằm: “Vẫn chưa.”
"Chưa thành sao?" Tô Mạt nhìn chằm chằm vào bài viết, cau mày nói: "Chưa thành thì cậu ấy làm vậy là có ý gì?"
Đào Ấu Tâm nghiêng đầu: "Không phải cậu đã nói rồi sao, là tuyên bố chủ quyền ý?"
Vẻ mặt Tô Mạt mờ mịt: "Không, hai người còn chưa xác nhận quan hệ, cậu ấy tuyên bố chủ quyền gì chứ?"
Cô gái ngây thơ hỏi: “Phải xác nhận mối quan hệ mới có thể tuyên bố chủ quyền hả?”
Lần trước Hứa Gia Thời đến đưa bữa sáng cho cô đã gặp một cô gái ở khoa múa hỏi thông tin liên lạc của anh, sau khi Hứa Gia Thời từ chối thì cô thấy cô gái đó lén chụp ảnh Hứa Gia Thời rồi bàn với bạn mình rằng sẽ lên confession trường để hỏi thông tin liên lạc của anh.
Vì thế cô bước nhanh đến phía sau cô gái, chọc nhẹ ngón tay vào vai cô gái rồi nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tôi thích anh ấy trước đấy, cậu theo đuổi người khác đi."
Tô Mạt như thể đang đi trên đường bỗng nhiên bị nhét một lát chanh, chua đến mức chỉ có thể giơ ngón tay cái lên thay lời nói.
Ngọa long phượng sồ*.
*Ngọc long phượng sồ: ban đầu dùng để chỉ hai tài năng Gia Cát Lượng và Bàng Thống trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau được dùng như một lời khen ngợi cho đối phương.
Không hổ là thanh mai trúc mã, tư duy logic đúng là không thể suy đoán bằng lẽ thường.
-
Khi Hứa Gia Thời trở lại ký túc xá, ba nam sinh đang ngồi thành một hàng ở lối vào phòng chờ thẩm vấn.
Phó Vân Cảng vắt chéo chân nói: "Người anh em, cậu nói dối, không phải cậu nói mình đã thích một cô gái rồi sao? Tại sao cậu lại muốn cướp nữ thần cũ của tôi?"
Đàn anh chơi game nghiêng đầu ghé vào tai anh ấy nhắc nhở: "Cẩn thận lời nói, đừng để Lộc Tây Kiều biết được."
Sau lần gặp trước, Phó Vân Cảng và Lộc Tây Kiều đã thực sự thích nhau và hiện đang qua lại.
Nghe được tên Lộc Tây Kiều, Phó Vân Cảng lập tức hạ chân xuống, khép hai chân lại: “Lỡ lời, lỡ lời, tiếp tục thẩm vấn.”
"E hèm." Trưởng phòng sờ yết hầu và hắng giọng một cái, ra vẻ huênh hoang chuẩn bị đặt câu hỏi.
Hứa Gia Thời giơ tay lên ngắt lời: "Xin lỗi, để tôi nói trước đã, Đào Ấu Tâm là hàng xóm của tôi, chúng tôi quen nhau từ khi em ấy mới sinh ra."
"Mẹ kiếp!" Ba người đột ngột đứng dậy khỏi ghế và lộ ra vẻ mặt kinh hoàng giống nhau.
Đây mới là chiến thắng ngay ở vạch xuất phát.
Không cần hỏi thêm, câu trả lời đã quá rõ ràng, người mà Hứa Gia Thời thích chính là nhóc thanh mai mà mà anh đã để ý suốt mười tám năm.
Phó Vân Cảng bất giác phát hiện thì ra mình thực sự là một phần trong trò chơi của "cặp đôi trẻ" này?
Đúng là muốn bay lên bầu trời và kề vai sát cánh với mặt trời.
Cậu ấy lập tức báo tin này cho Lộc Tây Kiều, đối phương nói rằng Đào Ấu Tâm đã nói rồi và đang tiếp thu hướng dẫn yêu đương từ bạn cùng phòng.
“Cậu lại bán mình vì một cái máy chơi game sao?” Tô Mạt biết được toàn bộ câu chuyện thì bày ra vẻ mặt đau khổ.
Đào Ấu Tâm sửa lại: "Màu giới hạn."
Lộc Tây Kiều lặp lại: “Cậu lại bán mình vì một cái máy chơi game có màu giới hạn sao?"
Đào Ấu Tâm bẻ tay tính toán: “Không phải tớ đã kiếm được món hời sao?”
Hứa Gia Thời tuyên bố chủ quyền tương đương với việc ràng buộc hai bên lại với nhau, chẳng phải mục đích ban đầu của cô là như thế sao? Lại còn lời cái được cái máy chơi game, kèo này quá thơm.
Sau khi Tô Mạt nghe xong câu chuyện của cô với Hứa Gia Thời thì vô cùng đồng cảm: "Cậu dễ bị lừa như vậy, tốt nhất nên tìm một người cái gì cũng biết."
Lộc Tây Kiều chống cằm suy nghĩ: “Nếu như cậu đã muốn bước vào mối quan hệ này, thì sao không đảo khách thành chủ, thao túng đối phương, ra tay trước chiếm lợi thế?”
Ánh mắt Đào Ấu Tâm sáng lên.
Kế hoạch thao túng đầu tiên:
"Không phải cậu ấy mang bữa sáng cho cậu à? Cậu cũng mang bữa sáng cho cậu ấy, để những người theo đuổi Hứa Gia Thời biết cậu ấy là người đã có chủ."
"Được!" Đào Ấu Tâm đồng ý, nhưng cuối cùng cô lại quên đặt báo thức, ngủ mãi đến chín giờ sáng hôm sau mới dậy.
Kế hoạch thao túng thứ hai:
"Có lịch học của cậu ấy không? Chờ đến khi cậu ấy đi học, cậu cũng vào lớp đó học, người ta sẽ biết hai người đã ở bên nhau."
"Được!" Lần này cô lẻn vào Học viện Vật lý rất đúng lúc, khi tìm đến phòng học của Hứa Gia Thời, cô phát hiện bên trong không có một bóng người, sau đó mới biết cả lớp đã đi đến phòng thực nghiệm.
Kế hoạch thao túng thứ ba:
"Tớ đã bảo Phó Vân Cảng hẹn bọn họ đến sân bóng rổ, đến lúc đó cậu có thể đến đưa nước cho cậu ấy."
"Được!" Kết quả là hôm đó trời mưa, sân bóng rổ trong thành phố đều chật kín, bọn họ không giành được sân, thế là kế hoạch chơi bóng đã tan tành.
Sau khi kế hoạch liên tiếp thất bại, Đào Ấu Tâm ngồi xổm tại chỗ: "Hu hu, sao Hứa Gia Thời lại khó theo đuổi đến vậy!"
Bên ngoài sân bóng rổ đang mưa to, gió lạnh thổi thẳng vào mặt cô, cô gái thất thần, thậm chí còn không để ý đến những giọt nước li ti trên tóc mình.
Đột nhiên có một chiếc ô xám che trên đầu cô, mắt Đào Ấu Tâm nhìn về phía trước và thấy một đôi giày bóng rổ quen thuộc.
Hình như đây là quà sinh nhật mà cô đã tặng người nào đó.
“Hứa Gia Thời không khó theo đuổi." Chàng trai cầm ô, quỳ một chân xuống trước mặt cô: “Chỉ cần Đào Ấu Tâm lên tiếng, thì cậu ấy sẽ tự bước tới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT