Đường Quân cầm lon Coca, quay đầu lại thì nhìn thấy Châu Triệt Ngôn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Đường Ấu Tâm, chẳng hề có ý dời tầm mắt.
“Có cần thiết phải làm thế không? Rõ ràng là thích người ta mà suốt ngày cứ trưng ra cái bộ mặt khó ưa.” Đường Quân lên tiếng quở trách, bộ dạng nóng lòng muốn Châu Triệt Ngôn thay đổi tốt hơn.
Châu Triệt Ngôn tùy ý rút một quyển sổ ra rồi nói: “Ai nói tôi thích cậu ấy vậy.”
“Ừ đúng rồi, cậu không có thích.” Đường Quân tặc lưỡi liên tục: “Cậu không thích mà cứ nhìn người ta chằm chằm, trong tiết thể dục tuần trước Đào Ấu Tâm té ngã khi chạy bộ, cậu xông đến còn nhanh hơn cả Hứa Gia Thời nữa kìa.”
Chỉ là trong mắt Đào Ấu Tâm không có cậu ấy nên dĩ nhiên cũng chẳng hề nhận ra sự có mặt của cậu ấy rồi.
Khi thanh toán, bọn họ nghe thấy Đào Ấu Tâm đang hỏi về một loại sữa chua xoài nào đó.
“Trên kệ không có thì là không có rồi đó.” Nhân viên thu ngân nói với cô như thế nên cô chỉ đành thôi.
Lúc này đây đột nhiên Châu Triệt Ngôn quay trở lại, Đường Quân tò mò nên cũng đi theo thì trông thấy cậu ấy lấy được một chai sữa chua xoài từ khu vực đồ uống ở đối diện kệ sữa chua. Chắc là của những người trước lấy nhưng sau lại hối hận nên tiện tay đặt ở đó.
Đường Quân cảm thấy bản thân đã thấy được một màn kịch hay, cậu ấy hỏi: “Sao cậu biết ở đây có thể?”
Châu Triệt Ngôn để chai sữa chua cùng chỗ với quyển sổ của mình, đi về hướng quầy thu ngân: “Trùng hợp nhìn thấy thôi.”
Nhìn thấy là trùng hợp nhưng mua về thì không phải. Vào thời gian nghỉ trưa thì phòng học không có ai, khi Đào Ấu Tâm từ căng tin quay lại thì phát hiện trên chỗ ngồi của mình có một chai sữa chua xoài.
Cuối tháng mười, Hứa Gia Thời bước vào trận chung kết. Trải qua trận thi đấu kịch liệt thì anh giành được thành tích nhất tỉnh sau đó tiến vào đội tuyển tập huấn quốc gia. Vào được đội tuyển tập huấn quốc gia môn vật lý thì sẽ được tuyển thẳng, đồng thời trong các đợt tuyển chọn tập huấn sau sẽ tham gia vào các cuộc thi có giá trị hơn.
Hôm công bố danh sách, trường học đã đặc biệt làm băng rôn riêng sau đó treo trước cổng trường suốt cả một tuần. Mẹ Hứa thì còn khoa trương hơn nữa, làm hẳn cả một buổi tiệc lớn sau đó mời thân bằng quý thuộc ở gần đến để chúc mừng. Vừa mới lên lớp mười thôi mà đã có được tuyển thẳng, đây là chuyện mà bao nhiêu phụ huynh có mong cũng chẳng được, con cái nhà mình có tương lai thì ai mà chẳng muốn khoe khoang chứ.
Thời tiết tháng mười một dần lạnh hơn, Đào Ấu Tâm sắp bước vào chế độ “ngủ đông” hằng năm.
“Đào Ấu Tâm, dậy chưa hả con?” Trời vẫn còn chưa sáng là Phó Dao Cầm đã xách theo xẻng cơm gõ vang cửa phòng con gái mình.
Đào Ấu Tâm không muốn dậy, vừa mới thấy cô thay quần áo xong là chỉ trong chớp mắt cô lại nằm xuống lăn ra ngủ rồi. Phó Dao Cầm tức đến mức nói không nên lời, cho đến khi tiếng chuông cửa quen thuộc vang lên thì bà mới như trút được gánh nặng mà giao nhiệm vụ khó khăn này lại cho Hứa Gia Thời.
Hứa Gia Thời không thay đổi sắc mặt, ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai cô rồi nói: “Đào Ấu Tâm dậy ăn kem đi này.”
Cô gái ngay lập tức xoay người ngồi dậy, đầu tóc rối bù xù, mở to đôi mắt mơ màng, hỏi: “Kem, kem ở đâu, ăn thôi.”
Dĩ nhiên thực tế là làm gì có kem, chỉ có chiếc cặp sách được Hứa Gia Thời nhét vào lòng cô cùng với câu ra lệnh đầy lạnh lùng: “Trời mùa đông lạnh như thế mà ăn kem cái gì, mau dậy đi học.”
Đào Ấu Tâm bĩu môi mắng anh là “đồ lừa đảo” nhưng mà chiêu này rất có hiệu quả, quả thật đã khiến cô tỉnh táo.
Hai người vẫn cùng nhau đi học như trước giờ, chỉ là hôm nay ba Đào đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ đang đi xa dần suốt một hồi lâu. Phó Dao Cầm từ xa xa nhìn lại rồi hỏi: “Anh nhìn gì đấy, mở cửa sổ ra làm gì cho lạnh vậy.”
Ba Đào ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đang nhìn Gia Thời và Tâm Tâm, con gái mình cũng đã mười lăm tuổi rồi mà Gia Thời vẫn còn vào tận phòng để gọi con bé dậy thì không có được hay cho lắm.”
“Con gái anh như thế nào đâu phải anh không biết, có gọi con bé dậy được đâu.” Phó Dao Cầm cũng không phải để cho người khác tùy tiện đẩy cửa bước vào như thế nhưng mà hai đứa nhỏ đã thân thiết với nhau từ bé rồi nên bà mới yên tâm.
Ba Đào vẫn cảm thấy không được ổn cho lắm, ông nói: “Vậy thì cũng không thể để lúc nào cũng là Gia Thời gọi con bé dậy như thế được.”
Phó Dao Cầm suy nghĩ thấy cũng có lý, bà bảo: “Để em nói chuyện với Tâm Tâm sau.”
Tối hôm đó, vào lúc Đào Ấu Tâm đang làm bài tập thì Phó Dao Cầm gõ cửa phòng rồi bước vào, hai mẹ con ngồi bên nhau nghiêm túc nói chuyện một hồi lâu.
“Không chỉ vì nam nữ khác nhau mà còn vì anh Gia Thời của con sắp tham gia tập huấn của đội tuyển quốc gia rồi, tầm hai tháng lận đấy, đến lúc đó thì biết làm sao đây?”
Đào Ấu Tâm cúi đầu xuống và gật gật. Hứa Gia Thời giỏi như vậy, cô không thể làm liên lụy đến anh được.
Liên tục mấy ngày sau đó, mặc dù Đào Ấu Tâm vẫn lười rời khỏi giường nhưng trước khi Hứa Gia Thời đến thì cô đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi. Mấy ngày liền đều như thế khiến cho không chỉ ba Đào mẹ Đào bất ngờ trước hành động của con mình mà ngay cả Hứa Gia Thời cũng tò mò trước sự thay đổi đột ngột của cô.
Khi anh hỏi cô lý do vì sao thì Đào Ấu Tâm chậm rãi cúi đầu xuống rồi uyển chuyển nói: “Anh Gia Thời, sau này em sẽ tự mình thức dậy.”
Hứa Gia Thời dừng bước lại: “Hả?”
Có vẻ như đối phương không hiểu, cô vặn ngón tay mình rồi bổ sung: “Anh không cần vào phòng kêu em dậy nữa, chúng ta đã lớn cả rồi.”
Hứa Gia Thời ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, đáy mắt trong vắt ấy chứng minh lời cô nói là thật lòng. Một lúc lâu sau Hứa Gia Thời mới lên tiếng trả lời: “Được.”
Sau đó Hứa Gia Thời đều đợi ở phòng khách thể theo yêu cầu của cô, anh không còn bước chân vào phòng ngủ của cô nữa. Bọn họ đều đang dần dần trưởng thành.
Vì thế trong khoảng thời gian mà Hứa Gia Thời đi tập huấn, Đào Ấu Tâm đều sẽ lập tức bật dậy khi chuông đồng hồ báo thức vừa vang lên chẳng chút chần chừ.
Tập huấn năm mươi ngày, chớp mắt cũng đã đến năm mới.
Một năm hoàn toàn mới đã đến, ba Đào và mẹ Đào đích thân làm những chiếc bánh trôi thật lớn, đặc biệt chuẩn bị mấy hộp để mang tặng cho nhà họ Hứa.
Đào Ấu Tâm xung phong nhận nhiệm vụ đi tặng đồ, bị mẹ Hứa giữ lại: “Tối nay Gia Thời về, chú của cháu đã đi đón thằng bé rồi, chúng ta cứ hâm bánh trôi lại rồi ăn thôi.”
“Dì Hoan ơi, lúc nãy cháu đã ăn ở nhà rồi, bây giờ không ăn được nữa đâu ạ.”
“Vậy cháu xem ti vi với dì đi nhé, dù sao thì ba mẹ cháu cũng đang ở nhà, cho họ thế giới riêng của hai người đi.” Mẹ Hứa cố gắng thuyết phục cô ở lại.
Đào Ấu Tâm cười hi hi hai tiếng rồi cầm lấy gối ôm sau đó lên sô pha ngồi, cô không muốn xê dịch đi đâu nữa. Thật ra cô cũng muốn ở lại đợi Hứa Gia Thời quay về, tập huấn tận năm mươi ngày thì thật sự là quá lâu.
Hai người cùng ngồi trên sô pha xem chương trình giải trí, chương trình vô cùng hài hước, thậm chí có thể bị tiếng cười của người ngồi kế bên lây nhiễm khiến cho ôm bụng cười lăn lộn.
Mẹ Hứa bắt đầu nói xấu hai ba con đang không có ở nhà: “Đúng là chỉ có hai người chúng ta mới hợp xem tivi với nhau thôi.” Hai ngọn núi băng ở nhà bà thì chẳng có tí khiếu hài hước nào, xem hài kịch mà cứ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, bà thường hay nghi ngờ không biết có đang xem cùng một bộ phim với hai ba con họ hay không.
“Đúng thế ạ, anh Gia Thời không có xem phim thần tượng, lần nào cũng mở kênh thời sự, không thì là khoa học tự nhiên, xem chán lắm.”
Hai dì cháu kẻ hát người hò, xem mệt rồi thì nằm ra sô pha chợp mắt. Không biết đã trôi qua bao lâu, mẹ Hứa cảm thấy dưới người đang rung lên, bà mở mắt rồi mò lấy cái điện thoại từ bên hông ra. Phó Dao Cầm gọi đến hỏi sao mà Đào Ấu Tâm vẫn còn chưa về nhà.
Mẹ Hứa cầm lấy điện thoại bước vào trong một căn phòng khác rồi nói: “Hai dì cháu tôi xem tivi xong ngủ quên.”
Phó Dao Cầm “ờ” một tiếng rồi tiếp tục: “Gọi điện thoại cho con bé cũng không được.”
Mẹ Hứa giải thích: “Điện thoại con bé đang sạc pin rồi, chắc là không nghe thấy.”
Biết được nguyên nhân rồi thì Phó Dao Cầm không còn lo lắng nữa: “Vậy thì không sao, ở nhà bà thì được rồi, bà kêu con bé về đi, đã mười một giờ rồi.”
Mẹ Hứa mở cửa bước ra, đi đến bên sô pha chuẩn bị gọi Đào Ấu Tâm dậy thì nhìn thấy dáng vẻ ngủ ngon lành của cô nên không đành lòng, bà nói với Phó Dao Cầm: “Tôi thấy Tâm Tâm đang ngủ ngon quá, ngoài trời lại lạnh nữa, thôi bà để con bé ngủ lại ở đây đi, dù sao thì ngày mai cũng nghỉ mà.”
Từ nhỏ là Đào Ấu Tâm đã hay sang nhà chơi rồi, trong nhà có cả phòng cho cô, sau khi cô lớn thì rất ít khi ở đây nhưng thỉnh thoảng một lần thì cũng không sao.
Phó Dao Cầm thở dài một tiếng rồi nói: “Vậy thì làm phiền bà vậy.”
Mẹ Hứa cúp điện thoại thì đi lên lầu chuẩn bị dọn giường cho Đào Ấu Tâm. Phòng thì tuần nào cũng sẽ có người dọn dẹp, chỉ là chuẩn bị chăn ga cũng tốn một lúc.
Dưới lầu, chuông cửa vang lên một tiếng bíp, nhắc nhở có người đi vào trong nhà. Hai ba con nhà họ Hứa cùng nhau cất ô đi, cả người sương gió bước vào trong phòng. Hứa Gia Thời nhìn thấy đôi giày bốt nữ cổ thấp màu tím trắng nằm ở huyền quang, đó là giày của Đào Ấu Tâm.
Hứa Gia Thời đảo mắt nhìn một vòng quanh nhà, cuối cùng thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên sô pha trong phòng xem phim. Cô gái nằm trên ghế sô pha, trên người đang đắp chiếc chăn lông màu trắng xanh, chỉ để lộ đầu ra. Có lẽ do tác dụng của máy sưởi trong phòng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, chóp mũi cũng được nhuộm một lớp màu hồng, giống như một quả đào chín, ngọt ngào và thơm ngon.
Hứa Gia Thời ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp mười một giờ ba mươi rồi, chắc là sẽ không về nữa. Anh vén chăn lên thì nhìn thấy hai tay cô đang ôm chiếc gối ôm hình cá mập ở dưới, anh vô cùng cẩn thận mà lấy gối ôm ra, sau đó mới vươn tay về phía người đang nằm trên sô pha. Khi sắp chạm đến thì Hứa Gia Thời như đột ngột ý thức được vấn đề gì đó, anh lại cởi áo khoác đã dính sương lạnh ra, chỉ mặc chiếc áo lông màu be ở bên trong, cúi người xuống rồi bế cô lên.
Không bao lâu, mẹ Hứa đã dọn giường xong thì bước ra đi đến phòng chiếu phim, một lúc sau thì bà hoang mang hoảng hốt chạy ra, hỏi thăm ông chồng vừa mới về nhà của mình: “Tâm Tâm đâu rồi?”
Ba Hứa chẳng hề chớp mắt, thành thật trả lời: “Con trai em bế con bé đi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT