Lý Bảo Điền cầm tay áo Tống Hi mắt lóe sáng:

- Tiểu Tống ca mang theo tôi đi đi, anh đã đáp ứng năm nay mang tôi cùng vào núi!

Tống Hi quyết đoán cự tuyệt:

- Không được, heo rừng ở trong núi sâu, trong núi có rắn.

Lý Bảo Điền cực kỳ biệt khuất.

Lý Bảo Cương vò đầu em trai một phen, nói:

- Nghe lời, bị rắn cắn không phải đùa giỡn.

Lý Bảo Điền xoay người lôi kéo Tống Tiểu Đa:

- Tiểu Đa, đi, chúng ta đi mua chân gà ăn, không nói chuyện với bọn họ, nói chuyện không giữ lời gì hết!

Anh của hắn đã đi theo vào núi nhiều lần, cũng chưa từng gặp qua rắn một lần nào!

Con chó mập sưu một tiếng liền đứng bật lên, chạy về hướng quầy bán quà vặt. Phá hư bác sĩ mỗi ngày làm trứng chiên cà chua, ăn chết tiểu Đa!

Lý Kim Bảo cũng đã thi xong trung học.

Tống Hi đợi đúng thời gian chạy tới trong huyện, mang người lẫn hành lý đều chở về.

Đôi mắt Lý Kim Bảo lóe sáng, khóe môi mang cười, xem ra thi được không sai.

- Tiểu Tống ca, cảm ơn anh!

Sắc mặt Lý Kim Bảo có chút đỏ lên, muốn khom người lại bị Tống Hi ngăn cản.

- Chờ cậu tốt nghiệp đi làm lĩnh tiền lương rồi hãy đến nói cảm ơn đi, đến lúc đó dù mười vạn tám vạn ca ca tuyệt đối chê ít! Trước trò chuyện với thím, mấy ngày nay nàng lo lắng vô cùng đâu.

Tống Hi đem người đưa vào nhà đẩy về hướng Đại Trụ thím, tự quay về nhà mình.

Trở về nhà, Tống Hi nhìn lúa mạch. Lúa mì vụ xuân là bên chỗ lạnh như đông bắc trồng trọt, bình thường cuối tháng ba đầu tháng tư gieo, giữa tháng bảy bắt đầu thu gặt. Năm nay bên này ấm sớm, trồng cũng sớm, đầu tháng ba đã gieo xuống, hiện tại đã trổ bông phun hạt. Xem ra qua thêm ít ngày nữa là có thể thu gặt, hẳn là cùng ngày gặt với lúa mì vụ đông.

Bắp trồng muộn hơn lúa mạch, sớm hơn những năm trước, cũng như khoai tây đều dùng tấm bạt che, nhưng nhiệt độ mùa xuân luôn không đủ cao, bộ dạng có chút chậm, nhưng thu hoạch có lẽ cũng không sai.

Giữa tháng sáu lúa mạch có thể thu gặt, còn sớm hơn gặt lúa mì vụ đông vài ngày.

Lý Toàn Căn nhìn nhà đã trang hoàng xong, đuổi hai đứa con trai đi hỗ trợ cắt lúa mạch. Lý Tam Pháo cũng mang theo người vợ đi tới, nhìn xem bên này nhiều người còn đều là nam nhân, liền đuổi vợ mình trở về.

Mới động liềm, lại có nhiều hán tử chạy tới. Ngay cả Lý Kim Bảo cũng cầm liềm chạy qua.

Lý Tam Pháo nhìn thấy nhiều người liền ném liềm, nói:

- Mọi người cắt đi, tôi đi mượn máy tuốt hạt, tiểu Tống kéo dây điện ra đây, đợi cắt lúa xong thì trực tiếp đánh, xong rồi chính cậu tự nhìn thấy phơi là được. Dự báo thời tiết nói mấy ngày nữa sẽ có mưa to, cũng không thể kéo.

Tính của hắn nôn nóng, nói xong cũng chạy.

Tống Hi còn có chút ngượng ngùng, Lý Bảo Điền đã quen thuộc chạy vào nhà Tống Hi lôi kéo máy móc dời đi ra, còn quét sạch sẽ sân viện chuẩn bị tuốt lúa.

Nhiều người thật dễ làm.

Mãi tới khi trời tối một mẫu rưỡi lúa mạch đã được đưa lên đỉnh nóc nhà trải ra phơi nắng.

Giữa trưa quản cơm. Mười mấy hán tử, toàn bộ đều có sức ăn lớn. Tống Hi không làm hết, đành mua có sẵn ở quầy bán quà vặt. Bánh mì bia lạnh quản đủ, từng chậu thịt đầu heo rau trộn, một chậu xúc xích, một chậu bánh đúc đậu, mỗi người tiếp tục tới một chân gà cùng một cây lạp xưởng.

Cơm nước đương nhiên là tốt lắm. Tống Hi phát hiện mấy hán tử đã lập gia đình có nhi đồng đều đem chân gà cùng lạp xưởng để riêng, cơm nước xong về nhà nghỉ trưa liền cầm theo trở về. Nhưng không ai trong lúc ăn cơm dẫn theo nhi đồng cùng tới. Con của Lý Tam Pháo chỉ đứng từ xa gọi cha của hắn một tiếng, còn bị cha của hắn đút cho một khối tiền dỗ về nhà.

Tống Hi cười cười, người với người quả nhiên là không giống nhau. Toàn Căn thúc xây nhà, người trong thôn làm giúp, còn có người giúp việc đợi tới giờ cơm toàn gia đều ngồi vào bàn dùng cơm, còn không chỉ một gia đình.

Thu xong lúa mạch, Tống Hi không còn việc gì làm, liền lưu trong nhà nhìn lúa mạch phơi nắng vừa gây sức ép dược liệu.

Phơi nắng hai ngày cũng đã xong, trời vừa lúc âm trầm xuống.

Tống Hi vội vàng chứa vào trong túi đưa vào nhà kho, không khỏi may mắn mình đúng lúc xây thêm phòng, bằng không thu lương thực cũng không biết đặt ở đâu. Nha𝑛h mà khô𝑛g có quả𝑛g cáo, chờ gì tìm 𝑛ga𝔂 # ТRu𝑀ТR𝖴 𝒀eN﹒𝒱𝑛 #

Bảy gian phòng xây thêm, trừ bỏ hai gian đả thông làm khách sản chiêu đãi khách nhân, phòng nhỏ kế bên làm phòng bếp nhỏ, mấy gian khác dùng làm nhà kho. Năm trước có lương thực đều lấy ra hầm ngầm bỏ vào trong đây, dù sao nơi này khô ráo hơn, cũng phương tiện hơn.

Mưa to tới như trút nước, liên tiếp hạ ba ngày còn chưa có xu thế muốn dừng lại.

Tống Hi ngồi không yên.

Bởi vì, lên gió.

Tảng lớn bắp cao ngang người bị gãy đổ, bờ ruộng tích đầy nước.

Tống Hi thở dài, mặc áo mưa đi giày cao su xách xẻng ra cửa, đi trong đất đào rãnh nước, đỡ bắp dựng lên.

Ở đất bên cạnh, Lý Kỳ cũng đang đỡ bắp, nhưng bị nước ngâm quá mềm yếu nên cũng đỡ lên không được. Lão nhân không đội mũ áo mưa, chỉ đội nón trúc, trên mặt ướt sũng, cũng không biết là mưa hay là nước mắt.

Tống Hi trở về nhà một chuyến, đem toàn bộ gậy trúc mua sẵn ôm đi ra, còn cầm theo dây thừng cùng kéo.

Cắm một cây gậy trúc, nâng lên mấy cây bắp buộc cùng một chỗ, giẫm chặt bùn đất dưới rễ.

Lý Kỳ vẫy tay ngăn cản:

- Tiểu Tống, không cần, bắp của tôi không nhiều lắm, trước đỡ nhà cậu, bắp nhà cậu bộ dạng tốt, đừng nát bét.

Tống Hi vẫn tiếp tục làm, nói:

- Thúc, chú chỉ có hơn nửa mẫu bắp, cũng chỉ là việc trong chốc lát, của tôi cũng không cần gấp. Hơn nữa tôi trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh, tay chân lại nhanh, chút bắp của tôi có gì cũng không gặp khó khăn. Tôi trước tiên đem của chú sửa sang lại cho tốt, lại đi chỗ tôi uống chén thuốc. Mùa xuân tôi bắt không ít thỏ, vẫn đang đợi nhờ chú tiêu da đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play