Mục Duẫn Tranh rất muốn đem móng vuốt mập mạp kia lôi tới, đem con chó mập này nhét luôn vào lò sưởi.

Victor bị từng chan thô bạo lau xong móng vuốt, vui vẻ lẻn tới đầu giường, ngồi trước mặt phá hư bác sĩ đòi chân gà ăn.

Mục Duẫn Tranh cảm thấy con chó mập kia hôm nay vô cùng chướng mắt.

Ăn chân gà, Tống Hi đột nhiên ngẩng đầu:

- Thanh âm gì vậy?

Mục Duẫn Tranh phủ thêm áo khoác đi ra sân sau, không bao lâu ôm về một con dê cái, nói:

- Cần sinh, bên kia quá lạnh, phóng ở phòng ngoài đi!

Tống Hi nghĩ nghĩ nói:

- Phóng trong phòng phía bắc, phòng ngoài có bếp lò, cẩn thận bị phỏng, đốt bếp lò bên đó, thêm một chút than là được, đừng làm quá nóng.

Mục Duẫn Tranh cũng không để Tống Hi xuống giường tự mình sắp xếp xong xuôi.

Tống Hi đá con chó:

- Cha cậu có ích hơn cậu, nhìn xem cậu, trừ ăn ra còn có thể làm gì, bán năm vạn đồng tiền sao?

Victor cực kỳ ủy khuất. Trừ ăn ra, nó còn có thể bắt gà đuổi thỏ, cũng có thể ấm giường!

Mục Duẫn Tranh vẫn nhìn dê con sinh xong thu thập một chút hai mẹ con dê cái sạch sẽ mới quay trở về phòng.

Tống Hi đã cắn một đống xương gà, nói:

- Thật tốt, ngày mai còn có sữa dê uống, đến lúc đó nấu trà sữa cho anh uống.

Mục Duẫn Tranh nhìn Tống bác sĩ, có chút khó khăn – muốn đem Tống bác sĩ phủng trong lòng bàn tay, khó khăn hơi lớn.

Tống Hi còn nói:

- Ngày mai muốn ăn tôm viên, Bạch Chân đưa tới thật nhiều hải sản, chỉ có tôm hùm là hợp ý tôi nhất. Tối mai chúng ta bao sủi cảo tôm đi, thật lâu không ăn.

- Được.

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời, cực kỳ cao hứng. Tống bác sĩ nhất định là biết hắn thích ăn sủi cảo tôm, mới nói như vậy!

Buổi tối mười hai giờ, Tống Hi nói:

- Canh tốt lắm, mỗi người uống xong một chén rồi ngủ.

Mục Duẫn Tranh kinh hồn táng đảm uống một ngụm, yên lòng, lần này lại không có mùi vị nước rửa chén thiu, thật tốt quá!

Victor nhanh chóng uống xong chén của mình, tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi, còn muốn!

Tống Hi nói:

- Tống thị tam bảo canh, tiểu Đa, cậu muốn nửa đêm lên núi bắt thỏ sao?

Mục Duẫn Tranh uống xong, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp.

Tống Hi thở dài nói:

- Gà mẹ đổi thành tiểu gà mái, vịt cùng ngỗng đổi thành chim cút cùng bồ câu, hiệu quả sẽ càng tốt.

Mục Duẫn Tranh không dám lên tiếng, bưng nước ấm vào phòng hầu hạ Tống Hi ngâm chân.

Tống Hi ngâm chân, nhìn Mục Duẫn Tranh tiếc nuối thở dài một hơi:

- Ai!

Mục trưởng quan hiền huệ như vậy, nhân tuyển làm vợ tốt nhất a, đáng tiếc trường quá xấu!

Mục Duẫn Tranh ngồi ở ghế bên cạnh ngâm chân của mình, dùng khóe mắt quan sát chân của Tống bác sĩ, thật.. muốn kiểm tra..

Ngâm chân xong, Tống Hi gọn gàng chui vào trong chăn mền của mình.

Mục Duẫn Tranh đổ nước rửa chân xong trở về, đem con chó mập chiếm cứ đầu giường quăng ra, nhanh chóng chiếm lại lãnh địa.

Victor thấp giọng rít gào cào cấu đệm giường.

Tống Hi nói:

- Hai cha con nhẹ chân nhẹ tay một chút, dám đem giường của tôi làm xả ra, ha ha!

Đang giằng co một người một chó nháy mắt an tĩnh lại.

Victor ủy khuất uốn cách xa đầu giường – từng cha của tiểu Đa thật xấu, lại không cho tiểu Đa ấm giường cho phá hư bác sĩ!

Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh bình tĩnh trải lên đệm chăn của mình ngay đầu giường, yên lặng cho mình điểm cái khen. Cuối cùng đem con chó mập kia đuổi ra khỏi chăn mền của Tống bác sĩ ném ra xa đầu giường!

Nửa đêm Mục Duẫn Tranh rời giường đi thêm than vào bếp lò.

Tống Hi ấm áp ngủ một đêm, buổi sáng luyến tiếc rời ổ chăn.

Mục Duẫn Tranh đã sớm tỉnh, thấy Tống Hi luôn không thức dậy, liền nằm trên giường châm điếu thuốc.

Tống Hi hung hăng hít một hơi, cũng không mở mắt nói:

- Thuốc lá hàng cũ quả nhiên thơm!

Lại hít thêm một hơi.

Mục Duẫn Tranh nghiền tắt thuốc lá.

Tống Hi nói:

- Thuốc lá này không khỏe mạnh, tôi thì không sao cả.

Từ nhỏ ngâm thuốc tới lớn, chỉ là loại thuốc lá như vậy thì đáng là gì!

Tay Mục Duẫn Tranh thoáng run, mặc quần áo xuống giường, ra cửa nấu cơm, còn đem con chó mập đang tính toán chui ổ chăn của Tống bác sĩ đều lôi đi rồi.

Tống Hi ngủ trở lại, mãi cho tới khi được kêu lên ăn điểm tâm.

Đã cho dê gà vịt đều ăn xong, quét dọn xong chuồng dê, quét sân sạch sẽ, còn dọn dẹp tiểu nhà ấm.

Điểm tâm có tôm viên.

Tống Hi tiếc nuối nhìn Mục Duẫn Tranh, đau lòng nói:

- Mục trưởng quan, nếu da của anh trắng thêm một chút ánh mắt nhỏ hơn một chút, tôi nhất định phải cưới anh!

Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, nói:

- Nhìn sự vật phải xuyên thấu qua hiện tượng phát hiện bản chất, chỉ lưu biểu tượng không khỏi rất nông cạn.

Tống Hi càng đau lòng:

- Tôi cũng hiểu được tôi rất nông cạn, nhưng tôi vẫn càng ưa thích tiểu bạch kiểm mắt nhỏ.

Trong lòng Mục Duẫn Tranh tập trung Đường Cao, đem người treo lên quất roi ngâm nước muối một trăm lần, mỗi lần một trăm roi.

Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh lắc lắc đầu.

Mục trưởng quan chợt cảm thấy thẩm mỹ của Tống bác sĩ thập phần vặn vẹo.

Mục Duẫn Tranh chui vào bếp nấu một bữa cơm đoàn viên.

Tống Hi đem canh Tống thị tam bảo múc đi ra phân cho mấy chú bác lớn tuổi thân thiết trong thôn, chạy một vòng trở về, trong rổ lại đầy.

Cơm trưa thập phần phong phú.

Tống Hi cực kỳ hài lòng:

- Mục trưởng quan thật giỏi giang!

Lẽ ra hắn tính toán năm nay ăn tết tiếp tục ăn dưa chua, Mục trưởng quan xuất hiện liền cứu lại chum dưa chua này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play