Mua xong đồ vật, Tống Hi đi siêu thị trong trấn, vào cửa cũng không mua đồ, kéo ghế ngồi bên cạnh bếp lò, còn đem ấm nước của người ta đang nấu buông xuống, ném mấy hạt dẻ vào trong lò.
Bà chủ siêu thị vừa nhìn thấy tình huống không đúng, chạy ra sau gọi chồng mình đi ra.
- Ai u, không phải là tiểu Tống bác sĩ sao, ăn tết vui vẻ, chúc mừng năm mới tiểu Tống bác sĩ!
Ông chủ siêu thị vừa đi ra liền hai tay ôm quyền bái Tống Hi, cười như Phật Di Lặc vui vẻ.
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười của người khác, Tống Hi cũng không vô nghĩa, trực tiếp tìm chính chủ:
- Con của ông không phải muốn bỏ năm vạn đồng mua con chó của tôi sao, tôi đều mang đến, không đi ra kiểm hàng a?
Victor ghé bên chân Tống Hi, bộ dạng uể oải ngáp một cái.
Ông chủ siêu thị giật mình, ánh mắt con của hắn phải mù thế nào mới đi tìm con của lão Tống đòi mua chó nha, cũng không sợ bị đánh! Lúc này đầu lay như trống bỏi, liên tục phủ nhận:
- Làm sao có thể chứ, tiểu hỗn đản kia từ nhỏ vốn không thích chó mèo, khẳng định có hiểu lầm! Hiểu lầm!
Tống Hi gật gật đầu:
- Nga, nguyên lai là hiểu lầm. Tối hôm qua tôi bắt mấy tiểu tặc, buổi sáng lúc ra cửa còn đang ở chỗ đại đội đâu!
Mặt ông chủ siêu thị nhất thời biến thành khổ qua. Không cần phải nói, tiểu hỗn đản hẳn là bị cậu em vợ của hắn hố, đồ ngốc thiếu nội tâm! Không được, gia đình sui gia như vậy tuyệt đối không thể nhận!
Ông chủ siêu thị lời hay nói hết, còn liên tiếp mở ra nhiều chân gà lão Nhà Quê nơm nớp lo sợ đưa cho tiểu Đa.
Tiểu Đa hít hà chân gà, ngẩng đầu nhìn Tống Hi.
Tống Hi vỗ đầu chó:
- Ăn đi!
Tiểu Đa ăn thật ngon lành.
Ông chủ phi thường có ánh mắt đem toàn bộ chân gà trong siêu thị đều tặng lên xe cho Tống Hi.
Tống Hi đối với biểu hiện của ông chủ thật hài lòng, cũng không thích ăn đồ ăn của người ta mà không trả tiền, liền cầm một bình rượu đưa qua nhíu nhíu mày nói:
- Rượu dành cho nam nhân uống, ông biết!
Ông chủ cơ hồ là dùng cướp đem bình rượu ôm vào trong lòng, hối hận không bỏ thêm tiền mua chân gà lão Nhà Quê. Lần trước được đưa rượu dùng vò nặng năm cân chứa đựng, lần này luân lạc chỉ còn một cân bình nhỏ - thằng nhóc, về quất hắn không chết sao!
Tống Hi chở tiểu Đa cùng rất nhiều chân gà về nhà, nhìn vào kính chiếu hậu thấy ông chủ tư thế oai hùng đang dùng bàn tay vỗ lên đầu con trai, yên lặng nở nụ cười.
Trở về nhà, rốt cục không mua được cá sống, xem ra đêm 30 chỉ có thể dùng cá chết treo trong viện tập hợp cho qua.
Tay của Mục Duẫn Tranh cũng đã tốt hơn, tuy còn chưa thể hành động mạnh nhưng cũng không còn quá cản trở.
Mục Duẫn Tranh ở trong sân dỡ hàng, Tống Hi cùng tiểu Đa ngồi bên bếp lò ăn chân gà.
Mục Duẫn Tranh cố hết sức ôm ba cái thùng vào cửa, hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trước kia của mình một cái.
Tống Hi hướng Mục Duẫn Tranh giơ lên chân gà trong tay, hỏi:
- Anh có muốn ăn hay không?
Mục Duẫn Tranh mở ra hai tay, ý bảo tay mình bẩn, còn chưa khiêng xong đồ vật.
Tống Hi trực tiếp kéo xuống một miếng thịt đưa tới bên miệng Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh một ngụm nuốt vào, tinh thần phấn chấn đi ra ngoài tiếp tục khiêng đồ vật – vừa rồi liếm được ngón tay của Tống bác sĩ! Không bị đánh!
Tống Hi đá con chó mập một cái, nói:
- Cha cậu thật hiền huệ!
- Gâu gâu gâu!
Victor có chút ngất, từng cha lại muốn làm cha của tiểu Đa sao? Nhưng từng cha cũng không yêu tiểu Đa, động một chút lại hung tiểu Đa, vừa rồi còn trộm trừng tiểu Đa đâu.
Tiểu Đa kêu thật hung, ngoài cửa Mục Duẫn Tranh lại sưu một chút dựng lên lỗ tai. Tống bác sĩ thổi phồng hắn hiền huệ! Đây là ý tứ hài lòng hắn sao?
Bên trong cánh cửa, Tống Hi thất vọng thở dài:
- Chỉ là trường quá đen, tôi quả nhiên vẫn là thích tiểu bạch kiểm như Đường Cao.
Mục Duẫn Tranh nháy mắt biến thành mặt quan tài. Đen là trời sinh, hắn cũng không có biện pháp, không riêng mặt đen, cởi sạch quần áo trên người cũng đen như vậy. Nhưng Tống bác sĩ giống như rất trắng, thắt lưng còn nhỏ như vậy..
Khoan khoan, Tống bác sĩ vừa mới nói hắn thích tiểu bạch kiểm như Đường Cao!
Mục Duẫn Tranh cảm giác cả người mình đều không tốt.
Nhìn thời gian, Tống Hi cắt một khối thịt dê, nấu canh nuôi thân cho Đại Trụ thím. Nhân lúc nấu canh lại làm matxa tay cho Mục Duẫn Tranh, xong rồi nhìn thời gian còn sớm lại tiếp tục matxa vai cùng lưng.
Mục Duẫn Tranh nghe được xương cốt trên người mình không ngừng kêu lên răng rắc, cuối cùng bị matxa nằm gục trên sô pha ngủ thiếp đi.
Mục Duẫn Tranh ngủ thật ngon lành.
Tống Hi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thở dài, cực kỳ mất mát. Giặt quần áo nấu cơm quét chuồng dê, còn hiền lành có năng lực giỏi làm, người vợ tốt như vậy vì sao da lại đen như thế, ánh mắt còn lớn như vậy, bộ dạng xấu như vậy đâu! Rất đáng tiếc.
Mục Duẫn Tranh ở trong giấc mộng phạt tiểu bạch kiểm Đường Cao phụ trọng Victor chạy mười vòng, rồi lại mười vòng, cực kỳ thống khoái!
Vì quá thống khoái nên chống nạnh cười to, từ trên sô pha cút xuống sàn nhà, áp tới bàn tay bị tổn thương, vô cùng đau đớn.
Tống Hi thò đầu khỏi bếp, nhìn Mục Duẫn Tranh giãy dụa trong cái mền, nói:
- Nếu đã tỉnh thì giúp tôi chiên cà chua trứng chiên, anh làm, tôi học.
- Được.
Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhẫn nhịn đau đớn, gian nan đứng dậy, mặt không đổi sắc đi vào bếp làm việc.
Tống Hi đợi người làm xong đồ ăn, hỏi:
- Anh không đau sao?
Rõ ràng bị áp tới tay!
Mục Duẫn Tranh quyết đoán lắc đầu. Đau cũng phải nói không đau, không thể để cho Tống bác sĩ xem thường, vốn đã ngại bộ dạng của hắn đen, phải vội vàng bù lại ở địa phương khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT