Lòng người a!

Năm giờ, Lý Kim Bảo đúng giờ đến nhà lấy thuốc.

Tống Hi dùng hộp giữ ấm bỏ vào đưa cho người mang về.

Hai tay Lý Kim Bảo cầm thuốc thật cẩn thận đi về nhà, thời khắc đều chú ý lòng bàn chân, chỉ sợ mình không cẩn thận vấp té làm đổ thuốc.

Nhìn thấy bóng lưng của Lý Kim Bảo, Tống Hi yên lặng thở dài một hơi.

Ngày tháng vốn đã thật khó qua, vì sao còn phải tăng thêm khó khăn đâu!

Lý Kim Bảo ôm thuốc về nhà, Đại Trụ thím ngửi được cay đắng hơi nhíu mày, vẫn cố nén một hơi uống hết. Uống xong còn dùng nước ấm tráng hộp giữ ấm, rót vào chén thuốc tiếp tục tráng chén thuốc, sau đó đem uống hết. Đứa con còn cần lên đại học, nàng không thể ngã xuống ở thời điểm bây giờ. Thuốc có thể điều dưỡng thân thể, một giọt cũng không nên lãng phí.

Buổi tối Tống Hi chỉ cảm thấy rét lạnh làm người sợ hãi, gió lạnh tựa hồ xuyên thấu qua cửa sổ vù vù thổi vào bên trong, sờ lên trán đều lãnh băng băng.

Tống Hi đẩy đẩy tiểu Đa:

- Đi thêm than vào bếp lò!

Tiểu Đa vô tội nhìn Tống Hi. Thêm than khó khăn rất cao, tiểu Đa làm không được a, sẽ bị đốt trụi lông, thật vất vả dài ra đâu!

Tống Hi vỗ tiểu Đa một cái tát, nhảy xuống giường đi thêm than vào bếp lò, lại ôm một cái mền lông vịt đặt lên chăn. Chui vào chăn, đem tiểu Đa ôm một cái, rốt cục lại ấm áp.

- Gâu gâu!

Phá hư bác sĩ, đắp ba cái mền có phải quá dày hay không, tiểu Đa cảm thấy được trên người nặng nề.

Tống Hi nhéo một nắm lông chó, mắng:

- Tiểu Đa cậu vô dụng, thêm than cũng không biết, so với cha cậu kém xa, nếu cha cậu ở đây, tôi cũng không cần bị lạnh như thế. Cậu nói một chút cậu còn có thể làm cái gì, công việc không thể làm, còn dám chơi sạch sẽ với tôi!

- Gâu gâu gâu gâu!

Victor cực kỳ ủy khuất. Nó là con chó nha, đương nhiên sẽ không làm được việc của nhân loại, thích sạch sẽ là khẳng định, không sạch sẽ làm sao lên giường, rõ ràng là phá hư bác sĩ ngại tiểu Đa bẩn!

- Còn dám mạnh miệng!

Tống Hi đem con chó chôn vào trong chăn tấu một trận. Tuy nói hắn nghe không hiểu gâu gâu tinh ngữ, trước tấu luôn không sai. Sai lầm rồi thì nó cũng phải nhịn!

Lại gia bạo tiểu Đa! Sẽ không tiếp tục yêu phá hư bác sĩ! Victor hầm hừ quay người, xoay lưng về hướng Tống Hi.

Tống Hi lại nhéo một nắm lông chó.

- Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!

Victor một trận gầm loạn. Phá hư bác sĩ, phá hư bác sĩ, nhân lúc cha của tiểu Đa không ở nhà gia bạo tiểu Đa, ghét nhất phá hư bác sĩ!

- Còn ồn ào thì tự đi ngủ một mình, trước ăn tết đều không có thịt ăn.

Tống Hi uy hiếp con chó.

Victor yên lặng khuất phục.

Buổi sáng rời giường, Tống Hi rửa sạch chuồng dê, quay đầu lại mắng Victor:

- Con chó ngu ngốc, cha cậu còn biết rửa sạch chuồng dê đâu!

Ăn điểm tâm, Tống Hi nấu nồi dưa chua, nhìn Victor:

- Con chó ngu ngốc, cha cậu còn biết làm cơm!

- Con chó ngu ngốc, cha cậu còn biết dùng máy giặt quần áo!

- Con chó ngu ngốc, cha cậu còn biết rửa chén, quét rác, đi đổ rác!

Nửa ngày, Victor đều u buồn. Phá hư bác sĩ hung như vậy, còn có thể tiếp tục yêu hay không!

Cơm trưa, Tống Hi lại nấu nồi dưa chua.

Victor ủ rũ cắn xương cốt. Thịt trong nồi dưa chua cũng không thơm, một chút đều không dễ ăn, phá hư bác sĩ chỉ biết ngược đãi tiểu Đa!

Tống Hi lại ăn được vui vẻ. Cắn cục xương thịt, uống canh dưa chua, một bữa cơm ăn hết cả người đều ấm áp lên.

Cơm nước xong, Tống Hi đá con chó mập một cước:

- Đi, đi vào núi xem, đi tìm dê núi lần trước nhìn thấy.

Victor đẩy chậu, tát móng vuốt bỏ chạy, ngồi nơi cửa lớn chờ phá hư bác sĩ mang nó vào núi bắt dê ăn.

Một người một chó vào núi, Tống Hi nhìn cánh rừng bị chặt hỗn độn thở dài một hơi. Chờ đầu xuân mua cây giống trồng lên đi, phá hủy đất màu, nếu gặp phải năm mưa to, đầu tiên bị tai ương chính là nhà hắn ngay dưới chân núi.

Trên đường gặp vài thôn dân đốn củi, Tống Hi chỉ chào hỏi vài câu lại mang theo tiểu Đa rời đi.

Lý Chính ngây người nhìn thân ảnh Tống Hi đi xa, không nhịn được đưa tay sờ vết sẹo trên mặt. Vết sẹo đã phai nhạt rất nhiều, là Lý Bảo Cương đưa tới thuốc trừ sẹo, tiểu Tống đã sớm chuẩn bị sẵn.

Rời xa tầm mắt đám người, Tống Hi chỉ phía trước:

- Tiểu Đa, chạy!

Một người một chó sưu một tiếng xông ra ngoài.

Victor thở dốc. Vì sao tiểu Đa đã chạy lâu như vậy mà phá hư bác sĩ còn không mệt, nếu thay đổi là phá hư cha đã sớm mệt gục xuống!

Một người một chó lúc xuống núi về tới nhà thì trời đã tối đen, tuy không tìm được dê núi, nhưng lại nhặt được con nai đực gần chết cóng, sừng hươu phi thường xinh đẹp, chỉ tiếc bị cắt đứt.

Tống Hi không chút khách khí đem con nai vừa mới tắt thở nhặt về nhà, lột da, rửa sạch, cắt thịt, quyết đoán hủy thi diệt tích. Tuy nói lúc gặp được còn chưa chết hẳn, nhưng hiển nhiên cứu không được nữa, chờ chết hẳn mới đem về nhà làm thịt, hẳn là không tính giết hại động vật bảo hộ đi! Vì không gây ra phiền toái, Tống Hi quyết định tự độc chiếm con nai này.

Buổi tối, Tống Hi dựa vào thực đơn trên mạng nấu thịt nai. Nấu xong, hương vị thập phần không dám khen tặng.

- Gâu gâu!

Victor ở trên sàn nhà mài móng vuốt. Nếu có phá hư cha ở thì tốt rồi, thịt ngon như vậy đều bị phá hư bác sĩ làm nát bét.

Qua mười lăm tháng Chạp, người làm công bên ngoài lục tục về nhà.

Những năm qua khi những người đó về nhà bao lớn bao nhỏ mặc quần áo mới, năm nay Tống Hi phát hiện hành lý của họ có chút thiếu, có mấy người còn mặc quần áo cũ. Xem ra ra ngoài làm công ngày cũng qua không tốt, nhưng không biết trong thành rốt cục là tình hình nào. Theo suy đoán khi thấy siêu thị bán lương thực hết sạch cũng không tiếp tục bổ hàng cũng biết, hẳn là không quá lạc quan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play