Tống Hi đi vào trong ruộng, cơ hồ toàn bộ cây trồng đều ủ rũ úa vàng, cho dù buổi sáng mới tưới nước xong, tới sau 12h phiến lá đều cuốn lại, liếc mắt nhìn sang nguyên hẳn là một mảnh xanh mượt lại bao phủ một tầng thổ hoàng sắc không khí trầm lặng.

Tống Hi nhìn thấy Đại Trụ thím cùng đứa con Kim Bảo của nàng. Từ lúc nghỉ hè mỗi đêm ngày Kim Bảo đều đi theo mẹ hắn làm việc trong đất, da mặt trắng tinh bị phơi nắng ngăm đen, mặt trên còn lưu lại dấu vết bị phơi nắng tổn thương.

Tống Hi không nói chuyện, cũng không đi qua, chỉ về nhà nấu một nồi thuốc tránh nóng. Sau khi ướp lạnh bỏ vào thùng to khiêng tới cửa nhà bán quà vặt trong thôn, tìm thôn trưởng dùng đại loa thông tri một chút, mỗi người đi ruộng trở về đều có thể đi qua uống một chén.

Đưa xong thuốc tránh nóng, Tống Hi lại chế tạo gấp gáp một đám thuốc phòng bị cảm nắng, dùng bình nhỏ chứa đựng, có thể mang theo bên mình, miễn cho có người ngã trong ruộng nhất thời không kịp cứu giúp.

Sau đó bản thân Tống Hi cũng cần vội vàng gieo trồng vụ hè.

Tống Hi nhìn nhìn, hoa màu trong ruộng đã có thể thu. Bộ dạng của cây ngô cùng đậu tương cũng không tốt lắm, phỏng chừng sản lượng sẽ không cao. Cao lương cũng không tệ, bông mẩy. Sản lượng khoai tây thật khó mà nói, đào mấy củ xem qua, bộ dạng còn lớn, nhưng một gốc không được vài củ.

Mùa này mỗi nhà đều bề bộn chỉ hận dùng luôn thời gian đi ngủ. Tống Hi cũng không trông cậy sẽ có người đến hỗ trợ, liền tự mình làm việc.

Thức sớm đi đào khoai tây, bởi vì có kinh nghiệm đào khoai lang, nghiệp vụ khá thuần thục, thể lực lại tốt, đến chín giờ khi mặt trời lên cao thì hắn đã đào được hơn phân nửa. Ngừng cuốc, nhặt khoai tây mang về nhà trực tiếp đưa vào hầm. Đến bốn giờ chiều lại xuống ruộng, mãi tới khi trời tối đen mới đem số khoai tây còn lại thu xong.

Lý Bảo Điền cầm đòn gánh chạy tới giúp Tống Hi gánh khoai tây, kinh ngạc:

- Tiểu Tống ca, một mình anh một ngày đào một mẫu khoai tây?

Tống Hi cười cười:

- Phải đó, trời tờ mờ sáng thì đã dậy, buổi trưa nghỉ ngơi, đến lúc trời tối còn chưa dừng tay, cuối cùng làm xong.

Lý Bảo Điền không lên tiếng, cảm giác mình là một lão nông dân lại bị tay mới như tiểu Tống ca vượt qua thật mất mặt.

Tống Hi nói:

- Ngày mai thu cây ngô. Nhiều, tôi cũng không gánh về nhà, chạng vạng cậu cùng anh cậu hay ai có rảnh thì giúp tôi kéo hai chuyến.

Xe của hắn là bán tải, lượng chuyên chở quá nhỏ, vẫn dùng máy kéo xe công nông tốt hơn, một xe gánh vác hai ba xe của hắn.

Lý Bảo Điền có chút ngượng ngùng:

- Vậy tiểu Tống ca cứ từ từ mà làm, không nóng nảy, tôi.. tôi.. nhà của tôi cũng vội, đã vài ngày tôi không được ngủ đủ giấc.

Tống Hi nói:

- Đều vội như nhau.

Năm nay thời tiết loạn thành dạng này, ông trời không cho người cơm ăn, trừ bỏ liều mạng bận việc, còn cách nào đâu!

Ngày hôm sau thu bắp, Tống Hi cầm một bao tải thật lớn đựng đầy bao. Lần này không nghỉ trưa, buổi sáng trời còn chưa sáng đã thức dậy, thu bắp không giống thu khoai tây, sờ soạng đều có thể làm. Vừa làm liền làm một ngày, tay cũng chưa dừng qua. Mãi tới bầu trời tối đen Lý Bảo Cương mái chạy xe tới kéo bắp về, hơn ba mẫu bắp cũng chỉ còn thừa lại mấy luống cuối cùng.

Lý Bảo Cương nói:

- Tiểu Tống cậu trước tiên thu còn lại, tôi đem đống bắp này kéo về nhà.

Tống Hi vội vàng ngăn cản:

- Anh giúp tôi thu, tôi khiêng bảo tải, đây là bao tải loại lớn, còn chứa đầy, có chút nặng.

Lý Bảo Cương vừa khiêng hai bao tải, đành phải bỏ qua. Quả thật quá nặng, làm thể lực sống một ngày còn chưa ăn cơm chiều hắn có chút không nhịn được.

Đem bắp đưa vào nhà, kế tiếp là đậu tương cùng cao lương.

Suốt mấy ngày, Tống Hi rõ ràng gầy một vòng.

Nhưng công việc xa xa còn chưa chấm dứt.

Còn phải đem thân cây ngô cắt về nhà, đó là đồ ăn mùa đông của bầy dê. Còn phải tuốt hạt bắp, so sánh thì làm đậu tương thoải mái hơn, chỉ cần đem hạt đậu gõ đi ra thì tốt rồi. Cao lương phiền toái, hắn không biết nên xử lý như thế nào, đành cắt lấy bông cao lương thật dài phóng một bên chờ đợi ngày sau tìm người hỏi thăm nên làm như thế nào.

Nhưng chỉ cần kéo xong lương thực về nhà, hắn lại không vội vàng trồng đợt kế tiếp, việc kế tiếp cũng có thể chậm rãi mà làm.

Tống Hi đang ủ rũ ngồi trong sân dùng tay chà xát hạt bắp, bên ngoài có người đến, còn đến không ít.

Tống Hi nghiêng đầu nhìn ra cửa đang mở rộng. Một chiếc quân xa, trong xe đứng thẳng mười mấy binh sĩ. Mục Duẫn Tranh nhảy xuống, đi vào sân, ba một chút kính lễ với Tống Hi:

- Huấn luyện dã ngoại!

Thuận tiện tìm tấu cho đám tiểu tử này.

Tống Hi ưu thương nhìn thấy một đoàn tráng lao động – nếu đến sớm được vài ngày thì quá tốt rồi!

Ánh mắt Mục Duẫn Tranh có chút dao động. Lúc mới xuống xe hắn ý đặc biệt liếc mắt hướng ruộng vườn, vừa nhìn trụi lủi cũng biết mình đã tới chậm, sau đó ở trong lòng thắp ngọn nến cho đám tiểu tể tử của mình.

Tống Hi đứng lên phủi đất, nhe răng cười:

- Tốt lắm!

Không phải muốn hắn hỗ trợ đánh người sao, thật đơn giản thôi!

Tống Hi ở ngay cửa nhà đem đám binh sĩ kia tấu mặt mũi bầm dập.

Sau đó một đám binh sĩ mặt mũi bầm dập ngồi xếp hàng trong sân giúp Tống Hi chà xát hạt bắp.

Mục Duẫn Tranh:

- !

Đau quá! Vì sao ngay cả hắn cũng cùng nhau đánh!

Trong nhà nhiều người như vậy, cũng không thể để cho người ta giúp làm việc còn phải tự ăn của mình. Tống Hi đi quầy bán quà vặt mua bánh mì cùng bánh bao. Trong thôn vội, vừa nóng lại mệt, thật nhiều gia đình cũng không nấu nướng, gần đây quầy bán quà vặt bán tốt nhất chính là hai món này. Phương tiện bớt việc, cũng không đắt. Mấy ngày nay Tống Hi đều mua về ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play