Tống Hi đi qua dùng hai ngón tay xách lên áo của hắn, âm hiểm cười:
- Bạch Chân, hiện tại anh là của tôi.
Có thể mặc cho tôi xoa nắn!
Bạch Chân lui thành một đoàn, nhỏ giọng hỏi:
- Bác sĩ, anh rốt cục quyết định xuống tay đối với tôi hay sao?
Hắn là tiểu bạch hoa nhu nhược, rốt cục rơi vào trong tay ác nhân bị tàn phá! Nhân sinh rất thống khổ! Ai tới cứu cứu hắn!
Bạch Chân tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tay Tống Hi khẽ run lên. Đây là phản ứng gì? Đây là nằm ngửa mặc cho quật sao? Tống Hi nhất thời cũng nhớ tới những tin nhắn lại trên mạng luôn hồi phục nhiều nhất là một câu này.
Tống Hi đem người buông ra, đi ra sân sau cầm roi chăn dê đi vào nhà.
Bạch Chân trộm mở mắt, chứng kiến cây roi dài như vậy, sợ tới mức nhảy dựng lên.
Kháo! Quỷ súc như vậy không được a bác sĩ, sẽ tai nạn chết người!
Bạch Chân nhanh chân bỏ chạy.
Tống Hi vung roi, đem người chặn ngang cuốn lấy túm trở về:
- Chạy gì mà chạy, đi chăn dê với tôi!
Di? Chỉ là chăn dê?
Chẳng lẽ bác sĩ muốn nuôi mập tiếp tục giết?
Tống Hi cũng không thèm để ý Bạch Chân, đi qua thả Victor ra ngoài. Tổn thương trên người Victor đã kết vảy, sớm có thể đi ra hít thở không khí, hai ngày trước không đi ra là bởi vì chính nó không muốn đi ra gặp người.
- Tiểu Đa canh chừng nhà, tôi đi khe suối chăn dê, bắt gà cho cậu ăn, muốn ăn nướng hay ăn đôn?
Tống Hi vuốt đầu chó, thập phần kiên nhẫn hỏi.
- Gâu gâu!
Victor liếm liếm ngón tay Tống Hi, kêu một tiếng. Tiểu Đa đều muốn ăn! Nướng một con, đôn một con! Hay là hôm nay ăn nướng ngày mai ăn đôn cũng được!
Tống Hi mỉm cười:
- Vậy bắt nhiều một chút, hôm nay ăn đôn, đi qua nhà Bảo Điền đôn. Tiếp tục ướp gia vị hai con, ngày mai nướng ăn, bốn chân gà đều cho tiểu Đa nhà chúng ta.
- Gâu gâu gâu gâu!
Victor cực kỳ cao hứng. Tiểu Đa đã lâu không ăn gà, hôm nay muốn ăn thật ngon, ăn no ăn nhiều như vậy!
Bạch Chân tha thiết mong chờ nhìn thấy, lòng cực kỳ chua xót. Bác sĩ đối với một con chó còn tốt hơn với hắn! Đối với một con chó đều tốt hơn với hắn! Tốt hơn với hắn! Bác sĩ bất công như vậy, làm cho tiểu bạch hoa nhu nhược làm sao mà sống! Cuộc sống rất thống khổ!
Tống Hi sờ sờ Victor, níu lấy Bạch Chân đi chăn dê.
Tống Hi đi theo Lý Bảo Điền làm sao đuổi dê vài lần, hiện tại một mình làm cũng có da có thịt, thuận lợi đem bầy dê đuổi tới sơn cốc nhỏ.
Sơn cốc cách nhà Tống Hi rất gần, nơi này cũng là cửa khẩu đi vào trong núi, thường xuyên có người đi qua, cơ hồ nhìn không thấy ảnh tử của con mồi.
Tống Hi tiến lên một bước, đem túi da rắn nhét vào trong lòng Bạch Chân, đem người kẹp vào nách, mang đi.
- A a a!
Hai tay Bạch Chân cầm túi da rắn liều mạng thét chói tai, dọc theo đường đi hù dọa vô số con mồi.
Nhưng như vậy cũng phương tiện cho Tống Hi, đều không cần cố sức đi tìm, chỉ cần vung tiểu đao, không bao lâu túi da rắn liền đầy.
Một tay nhấc túi da rắn một tay kẹp Bạch Chân, rất nhanh quay về chỗ chăn dê, Tống Hi vui mừng phát hiện bầy dê chạy trốn còn chưa quá xa.
Tống Hi bỏ lại Bạch Chân cùng túi da rắn chạy đi đuổi bầy dê.
Bạch Chân kinh hồn chưa định, nhìn quanh mọi nơi, đá đá túi da rắn còn đang nhúc nhích, đột nhiên sợ ngây người.
Tiểu Lý phi đao!
Hắn chứng kiến tiểu Lý phi đao!
Hắn chứng kiến bác sĩ dùng tiểu Lý phi đao giết con gà con thỏ! Còn giết nai con!
Tống Hi vội vàng đuổi dê trở về, cầm lên túi da rắn, kêu lên:
- Về nhà.
Bạch Chân thật yên lặng lui ra phía sau bầy dê.
Tống Hi quay đầu cười:
- Anh đi được quá chậm. Chờ tiểu Đa khỏe hơn khiến cho nó cùng anh tản bộ, đi quá chậm sẽ bị cắn mông. Yên tâm, tiểu Đa có chích ngừa, có chứng minh khỏe mạnh. Cho dù anh thật sự bị bệnh chó dại, tôi cũng cứu được anh, miễn phí.
Bạch Chân trộm che địa phương nhiều thịt nhất trên người mình, xoa bóp, cũng may vẫn còn, còn chưa bị cắn rụng. Em trai, anh muốn về nhà.
Tống Hi nhìn Bạch Chân, mỉm cười:
- Không sai, xem ra ngày mai có thể đi xa hơn một ít.
Nhưng chân đau quá! Bạch Chân rưng rưng, chỉ có thể cậy mạnh:
- Được, được rồi!
Mẹ nó, dám nói không tốt sao, bị kẹp nách mang đi làm sao bây giờ?
Tống Hi nói:
- Trở về mở một vò trứng vịt mặn, buổi tối anh có thể ăn hai lòng đỏ trứng.
Lòng đỏ trứng vịt mặn!
Còn hai cái!
Ở trong lòng Bạch Chân lòng đỏ trứng mặn là ngon nhất. Lúc hắn còn nhỏ bảo mẫu thường quên nấu cơm, có một lần quá đói, liền đập ống heo đi cửa hàng tiện lợi nơi cửa tiểu khu mua mì ăn liền. Lúc trở lại ôm mì ăn liền ngồi trên bậc thang khóc, bà nội hàng xóm trên lầu nấu cho hắn chén cháo yến mạch, còn bỏ thêm hai trứng mặn. Trứng thứ nhất hắn ăn như hổ đói vài ngụm liền làm thịt, còn đem đầu lưỡi làm phỏng. Trứng thứ hai dùng răng sữa cọ xát ăn tròn một ngày, cảm thấy được trên đời này không còn vật gì ăn càng ngon hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT