- Cưới về rồi thì thật tâm mà sống, vợ của cậu là một người có chủ ý, chính cậu cũng cần có chủ ý. Cũng đừng cảm thấy được ai ủy khuất ai, thế đạo như thế, nhân duyên đến đây ai cũng đỡ không nổi.
Lý Bảo Điền gật gật đầu, nói:
- Trong huyện có thật nhiều cô nương đều muốn xuống nông thôn tìm người gả cho đâu! Lần trước đi chợ, mẹ của Lý Chính trúng ý một cô nương mười tám tuổi, muốn hỏi cho Lý Chính. Tìm người hỏi, bên kia cũng nguyện ý, nói chọn ngày lành trước kết hôn, đến tuổi lại đi lĩnh chứng minh.
Mẹ Lý Chính bởi vì năm đó đứa con bị thương tiêu hết của cải còn kéo theo nhiều năm mất mùa, trong nhà lại không có thanh danh gì tốt nên khó mà hỏi cưới vợ trong mấy thôn xung quanh, đi trong huyện tìm gia đình không có cơm ăn lại không chiếm địa phương. Yêu cầu còn rất cao, trong nhà có thể có một chút gánh nặng, nhưng không thể quá lớn, bộ dạng cô nương xinh xắn, người cần thành thật chịu khó.
Gia đình kia cũng vừa lúc như vậy. Cô nương mười tám, phía dưới còn có một em trai. Em trai mười sáu, sắp có thể tìm việc nuôi sống chính mình. Tuổi của lão nhân trong nhà không quá lớn, còn có thể làm việc được. Nhà bọn họ nhiều lắm cung cấp nuôi thông gia một hai năm, chờ em trai trưởng thành cũng không cần tiếp tục quản.
Rời khỏi nhà Lý Bảo Điền, tiểu Đa vui vẻ chạy hướng sơn cốc. Tống Hi cũng vội vàng đi theo.
Anh em Đặc Mộc Nhĩ cùng Ô Lực Hãn đang chăn dê bên kia, mang theo sáu con chó trong nhà đi cùng.
Tiểu Đa hướng đàn chó kêu vài tiếng, lại nhìn Tống Hi kêu vài tiếng.
Tống Hi nói:
- Đi thôi!
Hai con chó tiến lên tới gần tiểu Đa, dừng lại nhìn chủ nhân của mình kêu vài tiếng.
Tống Hi nói:
- Không có việc gì, cho chúng nó đi thôi!
Đặc Mộc Nhĩ vung tay lên, hai con chó lớn lập tức đi theo phía sau tiểu Đa cùng chạy, còn lại bốn con chuyên tâm chăn dê.
Tống Hi cảm thấy trong lòng thật yếu ớt. Đồng dạng đều là chó, con chó nhà hắn ngay cả chuồng dê cũng không muốn vào, bởi vì sẽ làm dơ chân thì không thể lên giường ngủ!
Tống Hi ngồi trên tảng đá xem người chăn dê.
Ô Lực Hãn chạy tới đứng bên cạnh Tống Hi.
Tống Hi cười cười, vỗ vỗ bên cạnh:
- Đi lên.
Ô Lực Hãn do dự leo lên, bị bác sĩ bắt lấy làm một lần phân thân thác cốt thủ, còn đâm thật nhiều châm.
Trừ bỏ Na Nhật Tùng, gia đình A Lực Cổ đều lưu lại gốc bệnh sau trận tuyết tai, mỗi khi trời lạnh toàn thân đều đau đớn như kim đâm. Ô Lực Hãn nhỏ tuổi nhất, cũng lưu lại gốc bệnh nặng nhất.
Châm cứu xong, Tống Hi nói:
- Lúc về ghé nhà tôi hốt thang thuốc, về nhà gọi mẹ cậu làm cho cậu cái quần da dê mặc vào. Anh em cậu còn nhỏ, nuôi thêm vài năm sẽ tốt hơn.
Ô Lực Hãn ngoan ngoãn gật đầu, quyết định đợi rảnh sẽ tới nhà bác sĩ matxa bụng cho mấy con bò cái mang thai.
Lúc này tiếng chó sủa trong núi truyền ra, nguyên bốn con chó đang ngoan ngoãn chăn dê đều dựng đứng lỗ tai, có một con nóng nảy hướng Đặc Mộc Nhĩ kêu lên.
Đặc Mộc Nhĩ phất tay, bốn con chó đều chạy ra ngoài.
Tống Hi nghiêng tai nghe một chút, hướng trong nhà hô một tiếng:
- Mục trưởng quan, giết heo thôi!
Hô xong, chụp lấy cây roi trong tay Đặc Mộc Nhĩ, đi vài hướng về hướng trong núi, đứng lại.
Tiểu Đa mang theo sáu con chó đuổi một đám heo rừng đi ra, lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng tám con.
Heo rừng chạy loạn một trận, bị cản đường, ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời hồn phi phách tán. Phía trước là nhân loại hung tàn quen thuộc, phía sau đuổi theo là con chó hung tàn quen thuộc, con chó còn mang theo một đám chó, heo sinh thật gian nan!
Tống Hi vung roi quất chân heo, trước hết đánh gãy một chân trước, rất nhanh tám con heo rừng lăn lộn gào lên.
Ánh mắt Đặc Mộc Nhĩ cùng Ô Lực Hãn sáng ngời nhìn Tống Hi. Cha nói qua, Tống bác sĩ năm đó ở trên thảo nguyên đánh bầy sói, trước hết có thể quất chết một con sói, hẳn chính là làm như vậy!
Mục Duẫn Tranh mang theo dây thừng cùng người giúp đỡ đã tới.
Tống Hi nói với Đặc Mộc Nhĩ:
- Sáu con chó nhà cậu ra sức nhiều, phân cậu ba đầu, chính cậu chọn.
Đặc Mộc Nhĩ do dự, chỉ hai con heo nhỏ nhất.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Tống bác sĩ thích ăn thịt non.
Đặc Mộc Nhĩ chỉ một con lớn, nhìn Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh tự tay phân ra cho Đặc Mộc Nhĩ một con lớn, một con choai choai cùng một con nhỏ nhất.
Tống Hi lấy ra hai con lớn nhất, nhìn tiểu Đa:
- Cho Bảo Điền ca của cậu làm tiệc cưới vợ.
- Gâu gâu!
Tiểu Đa đáp ứng một tiếng.
Ba con cuối cùng là của trong nhà.
Lý Bảo Cương mang theo vài người đem vài con heo trói lại mang về.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Mọi người về ghé nhà tôi cắt thịt, mỗi người hai cân.
Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh liếc mắt, phát hiện lão bà ngày càng biết kinh doanh quan hệ quê nhà, tiểu ân tiểu huệ thu mua lòng người.
Trở về nhà, Mục Duẫn Tranh đương trường giết một con lớn nhất, cắt thịt cho vài người giúp đỡ, đem máu cùng thịt béo bụng đều phân cho bọn họ, đem lòng heo đưa tới cho Lý Kỳ.
Tống Hi lưu lại gan heo, còn có óc heo cùng một chân sau đặt trong giỏ xách đưa cho tiểu Đa tặng tới cho lão thôn trưởng. Mấy năm nay lão thôn trưởng già quá nhanh, Tống Hi biết lão nhân kia đem nửa đời người tâm huyết dâng cho thôn cũng không còn được bao nhiêu ngày. Thiếu vị lão nhân có uy vọng lại công bình công chính như vậy, không biết sau này thôn sẽ biến thành như thế nào đâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT