Ngay lối vào chợ có một cái sạp rất lớn, mặt trên là đủ loại tạp hóa, mười mấy thanh niên cường tráng đang trông coi sạp.
Tống Hi nhìn lướt qua, nhíu mày. Trong huyện đem đại đa số người tập trung vào mấy trường học, tập thể cung ấm, ăn chung nồi. Mỗi tháng hắn đi khám bệnh một lần, cơ hồ đối với mọi người đều có hai ba phần ấn tượng. Nhưng mấy người này hắn tuyệt đối chưa từng nhìn thấy. Phải rồi, mặc kệ hoàn cảnh như thế nào, luôn sẽ có một số người sẽ làm cho cuộc sống của mình rất khá, tỷ như là tiểu đội trước mắt này.
Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh quanh quẩn một vòng trong chợ, mua một ít vật nhỏ linh tinh, đổi một túi rưỡi bột bắp, trở về trên xe, đổi cho Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng đi vào.
Lý Bảo Cương cùng Trịnh Sưởng chỉ mang theo một túi lương thực đi vào, đổi xong đồ vật mang trở về lại tiếp tục cầm thêm một túi lương, chạy vài chuyến, mãi tới khi mang theo lương thực hoàn toàn đổi xong.
Đổi xong đồ vật mấy người trực tiếp về nhà. Tống Hi lái xe, Mục Duẫn Tranh ngồi bên cạnh, Trịnh Sưởng cùng Lý Bảo Cương ngồi ở phía sau xe.
Tống Hi rất rõ ràng. Trịnh Sưởng đây là đã nhìn ra, quả nhiên ánh mắt rất trọng yếu, ánh mắt người bên ngoài độc hơn người trong thôn, cũng bình tĩnh hơn, vô thanh vô tức đã tiếp thu, sắc mặt cũng không thay đổi.
Về tới nhà Tống Hi đem đồ vật bỏ trong phòng khách, ai thiếu gì thì lấy đó.
Đường Cao lật xem, tìm ra một máy tính còn tám phần mới, tự mình lưu lại. Cha mẹ ngủ sớm dậy sớm, chị dâu nam thần không thể quấy nhiễu, hầu tử lại đi rồi, chỉ lưu một mình hắn trông chừng nồi hơi nhà ấm, buổi tối dài như vậy thời gian thật khó qua.
Tống Hi nói:
- Chợ thật náo nhiệt, đồ vật không thiếu, Trầm Việt phái ra một trung đội duy trì trật tự. Lần sau tôi trông nhà, Đường Cao cùng trưởng quan mang chú cùng dì đi xem.
Đường Cao tha thiết mong chờ nhìn đội trưởng. Nhà này tuy nói là nam thần đương gia, nhưng nếu đội trưởng có gì không vui, hắn cùng hầu tử đều phải ngoan ngoãn ngai trong nhà. Ai bảo hai người bọn họ thêm cùng một chỗ cũng đánh không lại đội trưởng đâu!
Mục Duẫn Tranh:
- Ân.
Đường Cao cực kỳ cảm động. Trong lòng đội trưởng quả nhiên vẫn có hắn, nói không chừng hắn cũng là do đội trưởng cùng nam thần sinh ra tới..
Ngày ba mươi tháng Giêng, Mục Duẫn Tranh cùng Đường Cao mang theo Đường thúc Đường dì đi chợ, Chu dì không khỏe nên không đi.
Tuy đã tiến vào tháng ba, thời tiết vẫn lạnh như trước, buổi tối đều – 27, 28 độ, ban ngày – 17, 18 độ.
Na Nhật Tùng mang theo Ô Lực Hãn đưa tới hai thùng sữa dê hai thùng sữa bò cho Tống Hi.
Tống Hi đưa vào hầm ngầm giữ tươi, chờ để dành thêm hai ba ngày sẽ làm thành sữa bột.
Lượng tiêu thụ sữa của nhà A Cổ Lạp không tốt lắm. Từ khi Trịnh Sưởng mang theo lương thực đổi sữa, thật nhiều người từng tới hỏi sữa cũng không tiếp tục tới hỏi thêm, nhưng một ít gia đình chưa từng mặt dầy đi qua hỏi sữa lúc này mới cầm theo lương thực đi qua đổi sữa mang về nhà uống.
Còn lại đều là Tống Hi bao hết.
Tống Hi cũng dạy qua vợ của A Cổ Lạp là Ô Vân cách làm sữa bột, nhưng Ô Vân tuy giỏi chăn nuôi làm việc tinh tế thì kém cỏi.
Na Nhật Tùng nói:
- Cha nói súc vật trong nhà nhiều lắm, bên này nuôi không nổi, cần bán đi một ít.
Ô Lực Hãn cực kỳ khó qua. Bán đi dê bò hợp bầy, mùa xuân ấm áp còn phải cùng thôn dân bên này xuống làm ruộng, cuộc sống quen thuộc trên thảo nguyên cách nhà bọn họ ngày càng xa.
Tống Hi nghĩ lại, quả thật nuôi không nổi. Bên này không có đồng cỏ lớn, chỉ có thể chăn dê chăn bò trong sơn cốc, chỉ có một chút cỏ dại như vậy chỉ sợ không đủ cho nhiều súc vật ăn. Trong núi còn có dã thú, vào núi cắt cỏ quá nguy hiểm. Nếu dùng thêm thức ăn gia súc, bốn miệng ăn nhà họ phải nuôi năm miệng ăn, còn bỏ qua nộp thuế, lương thực còn lại căn bản không đủ nuôi nhiều gia súc như vậy.
Tống Hi nói:
- Nhà tôi có thể lưu vài con bò mấy con dê, nếu cần bán thịt tôi hỗ trợ tìm người mua.
Bên Trần Tiểu Bàn, có bao nhiêu thịt cũng nuốt trôi.
- Tôi về hỏi cha.
Na Nhật Tùng vừa nghe liền vội vàng mang theo Ô Lực Hãn về nhà. Hắn tới nhà là vì muốn thăm dò Tống bác sĩ, xem nhà của hắn có thể lưu lại một ít súc vật hay không. Gia đình dân chăn nuôi thảo nguyên, trừ phi là xuất chuồng bình thường, ai bỏ được đem gia súc tùy tiện xử lý sạch đâu!
A Cổ Lạp lựa cho Tống Hi bốn con bò, mười hai con dê. Bốn con bò đều là bò cái, còn có hai con có thai. Mười hai con dê có mười dê cái, hai dê đực làm giống.
Thịt dê bò bán được càng nhanh hơn. Tống Hi giữa trưa gọi điện cho Trần Tiểu Bàn, chạng vạng xe đã tới. Mầm móng, phân hóa học, lương thực, tiền, đổi xong dê bò suốt đêm rời đi.
Đường Cao đi chợ về phát hiện không gian công tác của mình mở rộng hơn không ít, chuồng dê cũ ở sân sau lại thêm một đám dê, chuồng bò cũng thêm vài con bò.
Đường Cao nhìn chuồng heo có chút vắng vẻ, nơi đó ăn một con thiếu một con.
- Heo con phải đợi mùa xuân vào núi bắt, heo con nuôi trong nhà khó tìm, bằng không nuôi heo nhà càng tốt. Thịt heo rừng có chút nhám, không ngon như heo nhà.
Vẻ mặt Đường Cao không chút thay đổi. Toàn bộ thế giới đều đang chịu đói, nam thần mỗi ngày ăn thịt còn ngại thịt không ngon, so sánh thật hung tàn!
Tống Hi mở máy tính xem tin tức. Trước xem nơi nào thông báo nhà ấm thủy tinh mùa thu hoạch lớn, lại báo dân chúng phía nam vượt qua nhiệt độ thấp triển khai sản xuất tuy gặp khó khăn. Đóng trang tin tức, lại xem tin của Bạch Chân, nhưng lại không vào được trang web, bởi vì cũng đã đóng cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT