Tống Hi ngăn cản hắn, dùng tiểu đao đem khối đường chia thành hai phần, còn dùng giấy dầu bọc lại, nói:
- Dùng giấy dầu bọc lại còn có thể phóng thật lâu, một lần ăn không hết thì giấu trong sân từ từ ăn.
Gia đình trọng nam khinh nữ vô nguyên tắc lại có thể nuôi ra nhi đồng biết trộm chiếu cố em gái, so với cha hắn năm xưa tốt hơn nhiều, đáng giá khen ngợi!
Ứng phó xong nhi đồng trong thôn, Tống Hi ra cửa đi chúc tết vài nhà, không nhiều lắm, có những gia đình từng đi qua ngồi một chút năm nay cũng không đi, chưa tới 11h đã về nhà. Sau đó liền mang theo Mục Duẫn Tranh đi qua nhà A Cổ Lạp cọ cơm.
Pho mát được làm từ sữa còn có váng sữa, phong vị thảo nguyên chính tông, Tống Hi ăn không hết còn lượn trở về.
Về nhà không bao lâu Ô Lực Hãn cầm theo một thùng sữa tươi đưa tới.
Tống Hi không chút do dự tiếp nhận. Nhà của A Cổ Lạp không được chia đất vườn, trong nhà súc vật lại nhiều, thức ăn gia súc nghiêm trọng thiếu thốn. Bên này mùa đông lại lạnh, nhà nào cũng không muốn bán củi lửa, muốn mua rơm khô hay rễ bắp nuôi gia súc cũng không dễ dàng. Năm trước Tống Hi thu bắp, toàn bộ rễ bắp đều tặng cho nhà A Cổ Lạp, còn tặng một túi đậu tương, dùng sữa dê của nhà bọn họ vẫn không thẹn lòng.
Mãi tới quá trưa, Lý Mậu Xuân mang theo đứa con đến một chuyến, nói quanh co hồi lâu, rốt cục cũng nói không nên lời xin lỗi dùm cha của mình, cuối cùng nghẹn mắc lỗi ôm mặt khóc lên.
Tống Hi vội vàng đem nhi đồng nhà hắn bế ra ngoài, lưu lại hán tử cũng đã hơn ba mươi một người trong phòng khóc thoải mái.
Lý Mậu Xuân khóc xong, ôm đứa con về nhà, bị đứa con nhét một khối đường vào miệng liền thở dài một hơi. Đứa con đều năm tuổi, trẻ con cùng lứa trong thôn đều không thích dẫn hắn cùng chơi, gặp phải một ông nội không biết làm người còn tâm thuật bất chính, có biện pháp nào đâu!
Qua cả đêm, Trầm liên trưởng trở lại, tiếp tục nghỉ đông.
Trầm Việt nói:
- Hành động lần này nhanh, đem hang ổ của bọn hắn tịch thu, hai mươi sáu người, đã đưa vào thành phố. Trên tay mạng người không ít, nói là sau mùng bảy ăn cái này.
Tay hắn đưa ra dấu hiệu như khẩu súng.
Tống Hi cảm thấy trong ngực rầu rĩ, liền lôi kéo Mục Duẫn Tranh:
- Ngực buồn, quay về phòng ngủ, Đường Cao không được cho hầu tử ăn thịt.
Trầm Việt ngây người. Hắn là vì nước vì dân, vì sao không cho hắn ăn thịt!
Đường Cao đồng tình vỗ vai chiến hữu ngu xuẩn, nói:
- Ngốc tử, hôm nay là mùng một a, nam thần khó được tâm tình không sai, lại bị anh trộn lẫn, anh còn muốn ăn thịt? Đội trưởng không tấu anh cũng đã không tệ rồi!
Trầm Việt cực kỳ ủy khuất. Trước kia mùng một làm nhiệm vụ cũng có, có một năm còn phá hủy một hang ổ ma túy, lần đó làm nhiệm vụ trên tay người nào không dính mấy mạng người chứ!
Đường Cao dùng sức vỗ lên đầu chiến hữu ngu xuẩn một cái, ngữ khí thương hại:
- Nam thần là bác sĩ, là bác sĩ cứu người. Thầy thuốc nhân tâm, chán ghét tử vong là bản năng.
Nhất là tử vong do thế đạo bức bách đi ra.
Trầm Việt biến thành mặt người chết:
- Loại sự tình này cần nói sớm a chiến hữu!
Đường Cao dùng ánh mắt liếc kẻ ngu nói:
- Anh nhận thức nam thần bác sĩ không chỉ một hai ngày, chiến hữu!
Trầm Việt vùng vẫy giãy chết:
- Tôi còn chưa ăn trưa cùng ăn tối đâu, tốt xấu cho bữa cơm ăn a!
Đường Cao chỉ phòng bếp:
- Cơm thừa buổi tối hẳn vẫn còn, nếu tiểu Đa còn chưa ăn hết!
- Kháo!
Trầm Việt nhảy dựng lên nhào vào phòng bếp, đi qua chậu đồ ăn phong phú của tiểu Đa, bi phẫn. Hắn nhịn hai bữa cơm, tiểu Đa ngay cả cơm thừa cũng là cục xương thịt! Khối lớn, khối lớn, đều là thịt!
Trầm Việt ăn một bữa cơm thừa, trước khi đi ngủ đi ngang phòng của mẹ hắn nhìn nhìn, chứng kiến tiểu Đa nằm trên đầu giường sưởi để cho mẹ gãi cằm, nhất thời nanh cười rộ lên, nhào qua nhéo một nắm lông chó.
Toàn thân tiểu Đa dựng đứng lên, nhảy xuống giường cùng chiến hữu ngu xuẩn đánh nhau.
Một người một chó nháy mắt lăn thành một đoàn trên sàn nhà.
Chu dì:
- !
Cùng con chó đánh nhau là con của nàng!
Con của nàng!
Con ruột!
Dù là Chu dì bình tĩnh cả đời, cũng có chút không thừa nhận được đứa con trai của mình đang đánh nhau với một con chó.
Trầm Việt đánh một trận với tiểu Đa, thắng, vỗ vỗ trên người dính một thân lông chó, vui vẻ đi ra ngoài tìm Đường Cao ngủ.
- Gâu gâu gâu gâu, gâu gâu gâu gâu!
Tiểu Đa cực kỳ giận dữ. Phá hư chiến hữu nhéo lông của tiểu Đa! Nhéo thật nhiều thật nhiều lông của tiểu Đa!
Chu dì thở dài xuống giường, ôm tiểu Đa dỗ hồi lâu, còn chải lông, lau móng vuốt, lúc này mới đem con chó mập dỗ lên giường.
Tiểu Đa nâng một chân trước vỗ vỗ lên đầu gối Chu dì, gâu gâu một tiếng – chiến hữu biến thành xấu có thể ném bỏ, hai cha của tiểu Đa sẽ nuôi sống dì nhanh đem con của dì đuổi đi đi đuổi đi đi!
Chu dì:
- !
Nghe không hiểu.
Sáng mùng hai, Tống Hi thần thanh khí sảng xuống giường, đắp mền cho Mục Duẫn Tranh, đi ra ngoài đốt bếp lò càng lớn, chà sạch hai cái nồi, nấu nước chuẩn bị tắm rửa.
Mục Duẫn Tranh nằm trong mền tâm đều nát.
Những việc Tống bác sĩ đang làm hiện tại nguyên bản đều phải do hắn làm!
Hắn mới là mặt trên a!
Tống Hi nấu nước xong, đem thùng tắm lớn khiêng vào phòng, pha xong nước tắm, lật mền đem Mục trưởng quan đang cào nệm giường ôm một cái, bỏ vào trong thùng tắm, chính mình cởi quần áo, cùng nhau tắm.
Mặt Mục Duẫn Tranh càng than. Bị công chúa ôm còn không phản kháng được, ngày tháng thật không tốt lắm!
Tống Hi chuyên tâm tắm rửa, nơi này chà xát nơi kia chà xát chà xát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT