Đồ ăn đều có sẵn, Đường thúc đưa tám người tặng hàng tết vào nhà ăn cơm, Tống Hi chỉ huy Đường Cao cùng Mục Duẫn Tranh dỡ hàng.
Tống Hi cầm danh mục quà tặng, nói:
- Đồ vật cũng không thiếu gì Trần gia tặng, xem ra Trần Tiểu Bàn hỗn thật không sai.
Ở Trần gia nếu lấy không ra thành tích, bằng vào sự sủng ái của ông nội cũng không thể xuất đầu.
Mục Duẫn Tranh đi chuẩn bị đáp lễ.
Lý Bảo Điền cơm nước xong cũng tới, Tống Hi ném cho hắn mấy túi da rắn:
- Đi bẻ bắp, bắp mềm cùng bắp ngọt đều lấy, lấy ba túi lớn.
Lại nhét một nắm kẹo vào túi tiền của hắn.
Lý Bảo Điền nhìn hai xe vận tải nhỏ, cầm túi da rắn đi bẻ bắp. Lại lấy viên kẹo ngậm trong miệng, thật ngọt.
Người tặng hàng tết ăn cơm xong muốn trở về.
Tống Hi đem đáp lễ đưa tới, lại chỉ chỉ một đống đồ vật nhỏ bên cạnh nói:
- Đây là cấp cho các anh.
Hai túi năm mươi cân bột bắp, một túi bắp, một túi khoai tây, một túi rau cải trắng, đã cắt thêm mỗi người một khối thịt, ước chừng nặng một cân.
Mấy người liếc nhau cũng không muốn chối từ. Niên đại này nhà ai không có một đám người chờ cơm ăn, thêm đồ ăn vào miệng vẫn rất tốt. Tống bác sĩ luôn tiêu pha hào phóng, cũng không cho các huynh đệ làm chân chạy đi tay không. Bị lựa chọn làm chuyện xui xẻo này, người nào không âm thầm mừng rỡ đâu!
Buổi chiều tiếp tục thu bắp.
Nhiều người, dùng một ngày thời gian thu xong ba mẫu bắp vào trong sân, chồng chất một đống lớn trong sân. Bắp mới thu được còn chưa đủ khô, trời lạnh cũng không thể phơi nắng, Tống Hi mượn chiếu dựng thành từng cái khung đặt vào bên trong, trong ngoài sân đều có thật nhiều khung.
Buổi tối vẫn quản cơm, vẫn cho người tự mang về nhà ăn. Lần này không dùng chén bát của nhà mình, trước tiên cho mọi người tự cầm từ nhà họ đi qua. Ngoại trừ Trịnh Sưởng thành thật cầm theo hai chén lớn, những người khác đều cầm chậu nhôm nhỏ. Còn có một cái chậu thật lớn không biết là của nhà ai, lớn như bồn rửa mặt.
Tống Hi trầm mặc cầm chén múc đồ ăn, múc xong bỏ vào trong chậu, không câu nệ là đồ ăn gì đều trộn chung một chỗ.
Đường thúc nở nụ cười:
- Trên tay tiểu Tống chắc nịch, chậu lớn chậu nhỏ đều giống nhau.
Tống Hi thở dài:
- Đều do thế đạo này bức bách, trước kia người tới nhà tôi làm giúp đều có chừng mực vô cùng, không ai mang qua nhi đồng. Rất nhiều người làm xong việc liền bước đi, cơm cũng không ăn.
Đường thúc cũng thở dài một hơi:
- Phải đó, đều là thế đạo bức. Nhi đồng lớn một chút, quanh năm cũng không nhìn thấy thức ăn mặn, ai nhìn thấy mà không đau lòng!
Nói nhà bọn họ, mùa xuân Đường Cao ở trong này dưỡng bệnh, cơm canh ngon, mập một vòng. Vừa về tới nhà lập tức chịu đói, mỗi ngày đều có việc thể lực làm mãi không xong, không bao lâu gầy dữ dội. Nhìn thấy nhi đồng chịu khổ, làm cha mẹ sao mà không đau lòng!
Thu xong ba mẫu bắp, hơn nữa mấy ngày trước thu xong cây đậu bỏ đất trống, tổng cộng hơn bốn mẫu, cuối cùng lại trồng đợt hoa màu tiếp theo. Hai mẫu lúa mì vụ xuân, hai mẫu gạo bạch ngọc, còn lại vài phần trồng kê. Dạ dày của Đường thúc không tốt, Trầm Việt lại thường xuyên bị đói bụng, trồng kê cũng dễ ăn.
Hai mươi chín, Trầm Việt rốt cục nghỉ đông, kỳ hạn hai mươi ngày.
Đường Cao nhanh tay, trước khi Trầm Việt vào nhà đã trực tiếp cướp hành lý đem người nhét vào phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm – sau này trực đêm rốt cục có người bồi!
Tống Hi cảm thấy không vui, bọn họ cực khổ làm đến 28 mới xong việc, hỗn đản này lại cố tình đợi tới 29 mới về nhà, thật không muốn cho hắn thịt ăn.
Trầm Việt lại không ánh mắt một tấc không rời theo sát phía sau Tống Hi, một lòng muốn từ trên người nam thần cọ khí chất thần tiên. Hắn đều nghe Đường Cao nói, sư môn của nam thần thật sự là thần tiên!
Chu dì không nhịn được cười:
- Việt Việt đúng là không có ánh mắt, còn không mau chạy, chờ bị đánh đâu!
Đường dì cũng cười. Tỳ khí của tiểu Tống cũng không tốt, đừng nhìn ở trước mặt trưởng bối luôn quy củ, bí mật mấy thanh niên đồng lứa thì luôn cãi nhau ầm ĩ. Đương nhiên mấy thanh niên cộng lại cũng không đánh qua một mình tiểu Tống là được. Nhưng mà a, thân thủ Đường Cao nhà nàng ngày càng giỏi hơn, còn giỏi hơn lúc còn tham gia quân ngũ!
Trầm Việt đi theo Tống Hi một ngày, ăn xong cơm chiều còn muốn tiếp tục vào phòng cọ khí thần tiên, bị Mục Duẫn Tranh đánh tơi bời một trận ném ra ngoài.
Bị hành lý của chiến hữu chiếm vị trí trong phòng nhỏ, tiểu Đa liếc mắt nhìn chiến hữu ngu xuẩn một cái, đúng lý hợp tình đi theo cha tốt vào nhà, bị Mục phá hư cha đánh tơi bời một trận lại ném ra ngoài.
Trầm Việt ôm tiểu Đa tru lên:
- Đa a, chúng ta không có người thương không ai yêu, chúng ta chính là cải thìa trong đất! Di, không đúng, trong đất cũng không có cải thìa mập như vậy. Tiểu Đa, có phải cậu lại ngầm sau lưng đảng cùng nhân dân trộm ăn thịt không? Thành thật khai báo!
- Gâu gâu gâu gâu!
Tiểu Đa mỗi ngày đều ăn thịt! Không cần trộm!
Tiểu Đa nâng hai chân trước giẫm lên người Trầm Việt một trận, thản nhiên chạy tới sân trước cào cửa phòng của Chu dì.
Trầm Việt:
- !
Không biết sao cảm giác đêm nay thật rét lạnh.
Đêm ba mươi.
Cả thôn đều im lặng, không nghe được tiếng pháo vang.
Tống Hi mất mát:
- Năm trước lúc ăn tết còn nghe được chút thanh âm rải rác, năm nay hoàn toàn không có, hơn nữa cũng không thấy bán pháo, cửa hàng còn mở trong huyện chỉ đếm được trên ngón tay.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Thành phố cũng vậy, chỉ có mấy thương trường lớn được chính phủ tiếp quản còn mở ra, bên trong đều là vật dụng hàng ngày, lúc tính tiền có lấy tiền, cũng thu lương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT