Tuy nói cháu cả đã sớm chặt đứt thuốc, nhưng rốt cục là dược nhân, còn là thuần dương thân thể, giống như là viên thập toàn đại bổ đan, hấp dẫn người thật sự. Nếu không nhờ có sư phụ che chở, nhị sư huynh lại dẫn người từ nhỏ làm nghề y để dành thật nhiều công đức, nói không chừng thực sự có kẻ đui mù tà tu tìm tới cửa. Hiện tại ngừng thuốc đã lâu, lại tìm một đỉnh lô, không còn nguyên dương cũng tổn hại dược hiệu, hơn nữa mấy năm gần đây tích góp thật nhiều công đức, an toàn không cần tiếp tục lo lắng, rất tốt, rất tốt.

Khúc Dương thấy Tống Hi không có việc gì, chui vào bếp lật tủ lạnh, vét sạch hơn phân nửa liền chuẩn bị chạy lấy người.

Tống Hi chặn cửa bếp, sâu kín nói:

- Tôi nhớ được người xuất gia không ăn thịt.

Khúc Dương:

- Lão tử cũng không phải đầu trọc (hòa thượng).

Tống Hi chỉ chỉ Mục Duẫn Tranh:

- Giúp giải quyết.

Luôn thái bổ sẽ chết người, không thái bổ sẽ đem Mục trưởng quan chết ngạt.

Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không hiểu nhìn Tống Hi.

Tống Hi nói:

- Hai người tán gẫu, tôi đi phía trước nhìn xem, hình như có người xem bệnh.

Tống Hi đi phòng trước bốc thuốc cho thôn dân bị đau nửa đầu, lúc quay trở lại thấy Khúc Dương vẻ mặt đáng tiếc nhìn Mục Duẫn Tranh.

- Đáng tiếc, người này những năm qua bị tổn thương quá nhiều, tuy rằng được cậu điều dưỡng cũng không khác gì người bình thường, nhưng tu luyện không được. Ai, đáng tiếc tư chất tốt như vậy!

Khúc Dương than thở, dùng sức bóp bả vai Mục Duẫn Tranh một cái.

Mục Duẫn Tranh lập tức tuôn mồ hôi lạnh.

Tống Hi lật tay, tiểu đao hướng bàn tay đen kia bay qua.

Hai ngón tay Khúc Dương kẹp tiểu đao, lắc đầu:

- Nhìn cậu nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ! Không muốn thái bổ hắn thì chầm chậm, mỗi lần thái bổ xong rồi lập tức đả tọa tu luyện, phỏng chừng qua một hai ba năm thì được rồi. Đến lúc đó nếu còn muốn tiến một bước thì tới tìm tôi.

Khúc Dương thở dài một hơi còn muốn chạy.

Tống Hi lại ngăn cản, duỗi tay ra:

- Quà gặp mặt!

Khúc Dương biệt khuất nhìn đứa cháu mới nhận, rốt cục nhịn đau rút ra một cái túi nhỏ.

Tống Hi nhìn nhìn, túi trữ vật cấp thấp nhất, cũng giống như mấy cái của hắn trước kia, đựng dược liệu, rõ ràng đã sớm chuẩn bị xong cho hắn còn lấy ra mượn hoa hiến phật, rất tùy tiện! Sư thúc như vậy bảo ai hiếu thuận được chứ!

Khúc Dương càn quét xong tủ lạnh của cháu trai, lại từ chuồng dê sân sau sờ soạng hai dê béo, chạy.

Tống Hi đem túi nhỏ đổ ra giường, trừ bỏ dược liệu còn có một ít mầm móng.

Mục Duẫn Tranh ngồi nơi mép giường gắt gao nhìn Tống Hi. Quá khứ của Tống bác sĩ hắn đã được nghe vị tiểu sư thúc không đáng tin nói ra một ít, cũng rốt cục biết vì sao hoạt động trên giường sẽ có số lượng một tuần một lần. Hắn sớm biết Tống bác sĩ sợ lạnh, nguyên lai là vì bị lấy máu tổn hại nguyên khí. Nếu hiện tại có phương pháp khôi phục, hắn đương nhiên nguyện ý nhiều đến vài lần, nhưng Tống bác sĩ nhất định là không muốn – Tống bác sĩ thương hắn như vậy!

Mục Duẫn Tranh tự hỏi thật lâu cũng không nghĩ ra biện pháp làm sao để mình bị thái bổ thêm nhiều lần, không khỏi có chút nhụt chí. Đánh không lại lão bà thật sốt ruột, bằng không có thể bằng vũ lực đẩy ngã lão bà chủ động bị thái bổ..

Khoan khoan, trên tay lão bà đang cầm cái gì?

Tống Hi nghiêm mặt thu thập đoàn nhân sâm bị người trói như dùng trói bắp, thật tình không còn cách nào khác với tiểu sư thúc của hắn. Cho dù là nhân sâm nhân công gieo trồng, cũng đã hơn mười năm, một bó lớn như vậy cũng được hơn mười gốc, thật quá thô bạo.

Mục Duẫn Tranh vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bó nhân sâm bị trói thật đáng thương.

Tống Hi chỉ chỉ cái hộp bên cạnh nói:

- May mắn gốc nhân sâm hoang dại hơn trăm năm này còn biết một mình phóng, bằng không gặp một lần đánh một lần.

Đánh không lại cũng cọ cho hắn một thân bụi.

Thu thập xong dược liệu lộn xộn, Tống Hi nghiêng đầu cười cười:

- Trưởng qua qua đây hôn một cái.

Trưởng quan lập tức hôn đi lên, vừa hôn vừa áp người lên giường.

Trước khi cầm giữ không được, Tống Hi đem người đẩy ra:

- Ngày mốt mới có thể.

Mục Duẫn Tranh cực kỳ uể oải.

Trần gia phái người tặng một xe dược liệu đi tới.

Tống Hi đem một đám thuốc đã làm xong tặng ra ngoài, còn sao lên hai con heo cùng bốn con dê hai con hoẵng đều còn sống.

Tống Hi truyền qua phối phương làm thuốc đã sớm đưa tới phía nam, phỏng chừng số thuốc do chính tay hắn chế tạo thủ công sẽ được xem thành đợt thuốc xa hoa cầm đi đền đáp quan hệ, khả năng dùng cho nhân dân cũng không nhiều. Điểm này Tống Hi cũng rộng thoáng, chỉ cần kết quả cuối cùng là tốt, quá trình như thế nào hắn cũng không quan tâm.

Tới ngày mùng 8 tháng Chạp, Tống Hi lật xem lương thực trong nhà, phát hiện năm nay không gom đủ tài liệu nấu cháo mùng 8 tháng Chạp. Cũng may ở nhà có vài loại đậu, còn có một chút hoa quả khô mà Trần Tiểu Bàn cho người mang tới, miễn cưỡng còn có thể tập hợp nấu một nồi cho một người một chén xem như xong.

Chu dì nhớ lại nói:

- Năm trước tiểu Tống tặng cháo mùng 8 tháng Chạp, ăn thật ngon a, Việt Việt căng no đi không nổi.

Đường Cao chưa từng nếm qua cháo ngon như vậy còn đang cạo đáy nồi:

- !

Thật muốn tấu hầu tử một trận làm sao bây giờ, nhưng hiện tại hầu tử cũng không được ăn cơm no đâu..

Tống Hi nói:

- Trong nhà còn có một chút tài liệu.

Mục Duẫn Tranh:

- Ngày mai tôi đi với cậu.

Tống Hi nói:

- Đường Cao giữ nhà.

Cạo xong nồi phát hiện mình ăn còn không đủ - Đường Cao:

- !

Tuy rằng hiện tại hầu tử cũng không được ăn cơm no, nhưng vẫn thật muốn tấu hắn làm sao bây giờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play