Thuế lương bị xe xe lôi đi, rất nhiều người nhìn kho thóc trống xuống đều thở dài.
Tống Hi giao hơn một ngàn cân thuế lương cho mình cùng nhà Lý Kỳ thúc, nhìn nhà kho cũng thở dài một hơi.
Tống Hi hỏi:
- Băng xuyên Bắc Cực trôi tới đâu rồi?
Mục Duẫn Tranh mở máy tính tìm kiếm, nói:
- Vĩ độ Bắc 32 độ.
Tống Hi nhìn thoáng qua, ngẩn ngơ. Núi băng Bắc Cực là ở Thái Bình Dương nghiêng một bên đại lục Bắc Mỹ trôi đi, trên hình ảnh khu vực Thái Bình Dương gần Canada cùng Mỹ một mảnh trắng lòa, phạm vi băng tuyết bao phủ rất rộng.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Hai quốc gia này, toàn bộ dân cư phía tây đã dời qua phía đông.
Tống Hi nói:
- Dân cư phía tây của bọn họ vốn cũng không nhiều, ảnh hưởng không quá lớn. Nhân khẩu của chúng tập trung phần lớn phía đông, chẳng thể trách năm nay phía nam nhiều mưa như vậy.
Mục Duẫn Tranh dùng ngón tay lướt trên bản đồ, nói:
- Tuyến phía bắc này chết cóng rất nhiều người.
Tống Hi xem bản đồ.
Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, ngón tay vẽ một vòng tròn trên Siberia, nói:
- Phần lớn dời đi phía tây.
Tống Hi điểm vào ngoại Mông:
- Dân cư phía bắc dời tây, dân chăn nuôi quốc nội nam dời, chỉ còn lại bọn họ. Anh nói bọn họ có trộm lướt qua lãnh thổ hướng phía nam chạy hay không? Dù sao thảo nguyên nhà chúng ta cũng đã bỏ trống.
Mục Duẫn Tranh tắt máy tính, nói:
- Những sự tình kia tự nhiên có người quản, chúng ta làm tốt việc trong bổn phận của mình là được.
Tống Hi trầm mặc, đứng lên, ôm eo Mục Duẫn Tranh, hít sâu một hơi nói:
- Mùa đông lạnh như thế, tôi chỉ lo lắng nếu có một ngày nguồn năng lượng không đủ dùng, mua không được than.
Nhà ấm thủy tinh càng xây càng nhiều, nguồn năng lượng sẽ càng thêm khẩn trương. Quốc gia cũng đã giới hạn than đá, cũng cấm tư nhân độn than quá nhiều, chỉ sợ mùa đông năm nay sẽ rất khó mua.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Cậu chuyên tâm làm thuốc là tốt rồi, có thuốc, Trần gia sẽ không chặt đứt cung ứng cho nhà mình.
Đồng giá trao đổi mà thôi.
Tống Hi cực kỳ bất đắc dĩ:
- Tôi không phải lo lắng chuyện này. Nếu không mua được than, người trong thôn đều chết cóng, trong nhà chúng ta có nhiều than lại có ích lợi gì chứ, sẽ xảy ra vấn đề!
Trước mặt sống chết, hương thân dù thân dày cũng sẽ buông tha điểm mấu chốt.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Đợt cao lương này bộ dạng tốt, trong nhà lưu hai túi lớn ăn, còn lại đều nhưỡng rượu! Trần Tiểu Bàn nói rượu thuốc càng nhiều càng tốt, nghĩ là hắn có thể dùng được.
Tống Hi nói:
- Vạc rượu trong nhà cùng bình rượu cũng không đủ.
Mục Duẫn Tranh nói:
- Hỏi Trần Tiểu Bàn tìm. Còn thiếu cái gì đều hỏi hắn lấy.
Quan hệ hợp tác, không cần thì uổng phí. Giao tình là giao tình, đó là giữa họ cùng Trần Tiểu Bàn. Hợp tác là hợp tác, đó là Tống bác sĩ cùng Trần gia.
Tống Hi lại thở dài một hơi:
- Tôi vẫn lo lắng cho mùa đông này.
Lạnh lên, nhưng lại không đủ than, cây trong núi nhất định sẽ bị tai ương. Khí hậu không tốt, một đám cây giống là thật vất vả mới mọc lên được như thế.
Mục Duẫn Tranh ôm eo Tống Hi, nói:
- Sẽ đi qua.
Tống Hi rầu rĩ gật gật đầu đi vào phòng thuốc, chuẩn bị dược liệu cần dùng cho mùa đông. Gió lạnh, tổn thương do giá rét, đây là có thể đoán được.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đứng yên thật lâu.
Đường Cao ở phía sau lắc đầu. Gia quốc thiên hạ đội trưởng cùng nam thần thầy thuốc nhân tâm, ai càng khó chịu hơn đây? Hắn thì khác, hắn từng hiến máu cho quốc gia này, trả giá qua khỏe mạnh. Ba năm thanh xuân cùng nửa cái mạng, hắn cảm thấy cũng đã đủ rồi. Còn lại hắn muốn lưu cho cha mẹ tuổi già, cũng muốn kinh doanh một chút cho tương lai không biết đang ở nơi nào của chính mình.
Mục Duẫn Tranh đứng ngẩn trong chốc lát, đi vào nhà ấm làm việc.
Tống Hi xử lý thảo dược tới quá trưa, đi qua tìm người, thấy người trong nhà ấm trồng lúa nương, cũng chen đi vào. Bộ dạng lúa nương không sai, độ ấm khống chế tốt, lại đủ phân bón, không có nạn sâu bệnh, hạt thóc mẩy, mắt nhìn có thể thu.
Tống Hi nói:
- Cuối tháng cắt lúa, lúc sau bón phân thêm vài ngày, tiếp theo trồng lúa nếp, đầu xuân thu lại tiếp tục trồng lúa nương. Sau này tiểu nhà ấm đều trồng lúa tốt lắm, Đường thúc Đường dì cùng Chu dì lớn tuổi, luôn ăn lương thực tinh tốt hơn.
Hơn nữa hắn cũng không thích ăn lương thực phụ.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc nhìn Tống Hi, nhìn nhìn, chợt đi qua đem người đặt lên tường nhà ấm, cúi đầu hôn đi lên.
Lúc bị buông ra, Tống Hi có chút chân khí không xong, nói:
- Về ăn cơm đi, xong rồi nấu nước.
Ánh mắt Mục Duẫn Tranh bật sáng.
Cơm nước xong, tắm rửa xong, lên giường, Tống Hi ôm ra một thùng nhỏ, nói:
- Trước khi đi Bạch Chân cấp cho, nói là đặc biệt cho trợ lý nhị tìm tới.
Mục Duẫn Tranh nhất thời có cảm giác không hay.
Thùng mở ra, Tống Hi ngẩn ngơ, cầm lấy đồ vật thập phần khả nghi, dùng thái độ của một bác sĩ nghiêm túc phê phán từ chất liệu đến công năng một chút.
Trong lòng Mục Duẫn Tranh đem Bạch – nặng khẩu ngớ ngẩn – Chân treo lên đánh một trăm roi.
Cuối cùng Tống Hi cầm một cái quần nhỏ, lại lật ra một cái bình do chính mình làm ra, chuẩn bị đầy đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT