- Con trai, bác sĩ cấp độ này trên dưới cả nước cũng tìm không ra vài người, sáu mươi trở xuống phỏng chừng chỉ có một người như vậy. Con xác định con học y còn kịp?
Cả người Đường Cao đều ảm đạm:
- Con lên đại học bốn năm, trở thành ba năm binh, cuối cùng cha mẹ của mình còn phải dựa vào ân nhân cứu mạng đến nuôi sống, thật là vô dụng.
Đường cha trầm mặc, vỗ vỗ đứa con:
- Vậy thì chuyên tâm chăn dê chăn bò cho ân nhân cứu mạng, quan này không phải ai cũng làm được.
Đường Cao nghĩ nghĩ, tỉnh lại bản thân, đứng lên đi ra ngoài:
- Được rồi, con đi làm chăn dê chăn bò chuyên nghiệp, nhất định phải đem dê của ân nhân cứu mạng nuôi được béo tốt!
Đường cha nhìn bờ vai rũ sụp của con trai, thở dài, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Lúc Đường Cao đến là lái xe tải nhỏ mà cha mẹ hắn mua cho em họ đi tới, trong nhà đồ vật có thể mang theo thì mang theo, nhiều nhất chính là sách.
Trong nhà Tống Hi cũng thật nhiều sách, còn có sách buộc chỉ. Nhất là sách thuốc trân quý của cha nuôi, thậm chí còn có sách quý độc quyền. Sách cần được dưỡng, Tống Hi lại không có kiên nhẫn như vậy, toàn bộ đem ném cho nhân sĩ chuyên nghiệp. Mỗi ngày nắng tốt Đường thúc cùng Đường dì lại phơi sách, dáng vẻ thật cẩn thận, giống như là hầu hạ con ruột của mình. Sách của Tống Hi bảo tồn cũng không tệ lắm, trong giá sách có phòng ẩm, có thuốc phòng côn trùng đục, nhưng vì lâu dài không phơi nắng nên có mùi ẩm mốc. Mỗi lần Đường thúc phơi sách quý đều vẻ mặt đau lòng, hận không thể đem Tống Hi đánh mấy bàn tay mới tốt.
Tống Hi cũng không xem sách được phơi nắng, khoai tây được gieo lúc đầu xuân đã có thể thu hoạch. Cuối tháng tư trồng khoai tây, dùng tấm che thêm trung bằng, cuối tháng năm thời tiết hoàn toàn ấm lên đã đem trung bằng triệt bỏ, nguyên bản chỉ cần chín mười ngày là có thể thành thục nhưng mãi tới giữa tháng tám mới có thể thu hoạch. Tuy nói thời kỳ sinh trưởng kéo dài một ít, sản lượng lại không tệ, mỗi củ khoai tây thật lớn, cho dù thu không sạch sẽ nhưng mẫu sản vào kho cũng hơn 4200 cân.
Tống Hi cảm khái:
- Khoai tây khoai lang sản lượng cao nhất, chỉ cần bón phân đầy đủ, mẫu sản bốn năm ngàn cân không là vấn đề. Thế nhưng hai loại lương thực này đều không thích hợp dùng làm món chính, phóng không được, ăn nhiều còn nóng ruột. Hơn nữa ông trời cũng không phối hợp, phía nam mưa nhiều trồng không tốt, nhiệt độ phương bắc lại quá thấp, một năm chỉ có thể trồng một đợt, phần lớn nông hộ càng muốn trồng lương thực có thể phóng được lâu một ít.
Mục Duẫn Tranh trầm mặc thở dài một hơi.
Tống Hi nói:
- Trong kho còn có khoai tây cùng khoai lang thu trong nhà ấm, cầm đi một nửa làm miến, còn lại tặng cho viện dưỡng lão một ít, tặng một ít cho Trầm Việt, trong nhà không cần lưu. Bên ngoài ruộng trồng ăn ngon hơn một ít, lưu lại trong nhà ăn, thế nào?
Ngữ khí thương lượng làm cho Mục trưởng quan nháy mắt phấn chấn lên, gật đầu:
- Ngày mai tôi đi làm miến, cậu tặng đồ cho viện dưỡng lão cùng Trầm Việt?
Tống Hi gật gật đầu, nhìn cửa, nói:
- Đường Cao giữ nhà.
Mục Duẫn Tranh đồng ý:
- Hắn cần cho heo ăn, trong nhà không thể không có hắn.
Đường Cao:
- !
Hình thức vợ chồng thương lượng việc nhà thật sự được sao? Rõ ràng còn chưa đem nam thần ăn vào miệng đâu! Đội trưởng anh là hoàng hoa khuê nữ lại không biết liêm sỉ ở trước mặt chiến hữu "con nối dõi gian nan" tú ân ái thật không phải là đang chà hạn cuối sao!
Thu xong khoai tây khoai lang cũng mới giữa tháng tám, trời còn chưa lạnh tuy nói muốn tiếp tục gieo thêm một đợt hoa màu là không còn kịp rồi, trồng chút rau dưa thì còn được. Tống Hi quyết định trồng thêm củ cải cà rốt cùng rau cải trắng.
Trầm Việt cách ngày đến một chuyến, còn cầm theo khoai tây hắn trồng cho Chu dì.
Chu dì nhìn ba củ khoai tây lớn dở khóc dở cười – tiểu Tống mới chở cho đại đội một xe khoai lang khoai tây!
Mục Duẫn Tranh cùng ba củ khoai tây kia nấu thịt dê, Trầm Việt ăn no bụng lúc đi còn mang theo nửa nồi. Trở về đem khoai tây nhặt ra làm thịt, lưu trữ thịt dê tiếp tục nấu với khoai tây, chỉ ăn khoai tây không ăn thịt. Nói như vậy thịt dê có thể lặp lại dùng thật lâu, tối thiểu trong vòng ba năm ngày sẽ không thiếu vị thịt. Có một đợt khoai tây này, các huynh đệ có thể được ăn cơm no thời gian thật dài. Trầm liên trưởng tỏ vẻ năm nay có chút hi vọng.
Cuối tháng tám, Lưu Kim Bảo cần khai giảng, Khâu thím tìm Tống Hi đổi bột mì, chiên cho đứa con năm mươi bánh chiên, bọc ba tầng trong ngoài, còn quấn thành một bao vây thật lớn. Tống Hi tặng một bao thịt khô mặn hai chai thịt vụn cay, năm cân gạo cùng năm cân bột mì.
Trước khi đi Lưu Kim Bảo ôm Khâu thím, nhìn Tống Hi lại nhìn qua quan quân mặt đen, không dám ôm, cùng con lớn nhất gia đình dân chăn nuôi lên xe lửa cùng rời đi.
Nhật Tùng đi ra vài bước thì chạy về, hung hăng ôm chầm Tống Hi lại buông ra, chạy. Năm ấy tuyết tai ở thảo nguyên, mẹ cùng tiểu đệ được Tống bác sĩ đào ra từ trong đống tuyết, cha cùng em trai đông lạnh phá hư hai chân đều nhờ Tống bác sĩ cứu chữa. Phần ân tình này, cả nhà bọn họ đều nhớ rõ.
Mục Duẫn Tranh đen sịt nhìn chằm chằm Tống Hi, cực kỳ sốt ruột – vì sao không né tránh, rõ ràng có thể tránh được!
Tống Hi sờ sờ mũi, không hé răng. Nhà người này quá nhiệt tình, vừa thấy hắn liền dễ dàng kích động, sau đó lão bà cũng đi theo kích động, ai!
Tháng chín, trong ngoài một ít mẫu khoai lang cũng có thể thu. Cũng giống như khoai tây, bộ dạng rất không tệ, một mẫu thu vào kho gần năm ngàn cân, các lão nhân đi nhặt mót khoai lang trên mặt đều mang theo cười.
Hiện tại chỉ còn thừa lại hai mẫu cao lương, thời kỳ sinh trưởng dài, dùng nhiều phân hóa học, bộ dạng tráng kiện, mới trổ bông không bao lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT