Tống Hi trạc trạc Mục Duẫn Tranh giống như đã bị hóa đá:

- Mục trưởng quan, anh chậm rãi suy nghĩ đi, hiện tại đi làm cơm chiều trước!

Mục Duẫn Tranh lại muốn đem bác sĩ đánh một trận.

Tống Hi đem Victor kéo dậy, càng xem càng thích.

Victor từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt to của phá hư bác sĩ, nhất thời kẹp đuôi gào khóc lao thẳng tới phòng bếp cậy nhờ Mục trưởng quan:

- Gâu gâu, gâu gâu gâu!

Phá hư bác sĩ khi dễ tiểu Đa, tiểu Đa thật đau, phá hư cha cũng không tới cứu tiểu Đa!

Mục Duẫn Tranh vẫn nghe không hiểu ngôn ngữ của gâu gâu tinh, chỉ dùng chân đá đá Victor:

- Tránh xa một chút đi, đang nấu cơm đâu!

Victor sợ ngây người, tiểu Đa đều bị khi phụ, phá hư cha còn đuổi đi tiểu Đa, không bao giờ tiếp tục yêu phá hư cha!

Victor nước mắt ào ào mà đi, vọt tới trong ổ gà bên cạnh tiểu nhà ấm ở sân sau một mình trị liệu tâm linh bị thương.

Cơm chiều lên bàn, Victor nháy mắt ngậm chậu xông ra, trong chậu còn có nửa cái chân gà còn chưa ăn xong, đó là nó lưu trữ đến tối mới ăn.

Một con gà lớn hơn mười cân, hai cân thịt, một cân miến, ước chừng một nồi lớn, hai người một con chó ăn sạch sẽ.

Tống Hi thật lo lắng. Có thêm hai thùng cơm, cách ăn tết còn có vài ngày, trữ hàng trong nhà sợ là không quá đủ.

- Ngày mai tôi đi trong trấn, anh có gì muốn mua không?

Tống Hi hỏi.

- Không có.

Mục Duẫn Tranh nói, sớm phát hiện cuộc sống của vị tiểu thầy thuốc này thật đơn điệu, căn bản không giống thanh niên thời đại này, còn buồn tẻ hơn cả trong quân doanh bọn họ, thậm chí trong nhà đều tìm không ra ảnh tử của công nghệ cao, đương nhiên ngoại trừ đồ điện gia dụng!

Tống Hi bỏ thêm một muỗng thịt cho Victor, vỗ đầu chó:

- Tiểu Đa, xem ở cậu.

Mục Duẫn Tranh thoáng do dự:

- Cần mua rất nhiều sao?

Thân thể hơn một trăm cân nặng của tiểu thầy thuốc, Victor có thể kéo xe sao?

Tống Hi nói:

- Gà vịt thịt bò trứng sữa, có gì mua gì. Đậu phộng hạt dưa còn chưa mua đâu, phải dự bị dùng cho mùng một.

Đậu phộng hạt dưa những năm qua đều do chính cha nuôi làm, còn làm thật nhiều điểm tâm nhỏ. Tới ngày mùng một nhà bọn họ luôn thật nhiều trẻ con cùng náo nhiệt nhất.

Lỗ tai Victor dựng đứng lên. Đậu phộng, tiểu Đa thích ăn nhất! Trước kia có một tiểu chiến sĩ mỗi ngày đều mua cho nó, đáng tiếc sau đó tiểu chiến sĩ giải ngũ về nhà cưới vợ, sau này đậu phộng ăn ngon như vậy khẳng định đều mua cho người vợ của hắn ăn!

Sáng sớm, Mục Duẫn Tranh liền nhìn thấy trong sân có thêm một cỗ xe trượt tuyết, hoàn toàn mới. Mục trưởng quan nhất thời cả người đều không tốt. Mẹ nó, vì sao một thầy thuốc không có việc gì ở trong nhà cũng chuẩn bị một xe trượt tuyết! Hắn thật sự không đi nhầm cửa khẩu sao!

Bởi vì tâm tình khá nóng nảy, Mục trưởng quan cũng chỉ nấu một nồi mì làm điểm tâm, là mì trứng cà chua, không bỏ chút thịt nào.

Tống Hi lấy ra mấy hộp thịt vò cơm trưa, mở ra hai hộp cho con chó một hộp, an ủi Victor vốn không được hài lòng với cơm nước:

- Đi tới trên trấn chúng ta cùng đi ăn, có một quán hàng năm đều mở tới 28 tết, thịt bò kho tàu nhà bọn họ rất ngon, còn có bán thịt tươi.

Victor cực kỳ hưng phấn, ăn xong điểm tâm liền đi điêu dây thừng xe trượt tuyết, hận không thể lập tức đuổi tới trong trấn.

Trong lòng Mục Duẫn Tranh nhất thời chua xót. Hai người này là chuẩn bị đem người bị trọng thương như hắn bỏ ở nhà một mình tự mình đi ra ngoài ăn sao? Thật quá đáng!

Mãi tới khi trời tối một người một chó mới trở về.

Mục Duẫn Tranh càng thêm phẫn nộ, lạnh mắt nhìn thấy tiểu thầy thuốc khiêng xuống bao lớn bao nhỏ, không thèm đi qua hỗ trợ.

Tống Hi khiêng xong hàng tết, sờ sờ đầu Victor, chỉ chỉ Mục Duẫn Tranh đang làm mặt lạnh:

- Tiểu Đa nhanh đi dỗ dành cha cậu, cha cậu còn đang đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng đâu!

Anh mới là đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng!

Cả nhà anh cũng thế!

Trong lòng Mục Duẫn Tranh rít gào muốn đem bác sĩ treo lên đánh cho một trận!

Victor điêu một bao bánh nướng nhân thịt chạy tới đặt dưới chân Mục Duẫn Tranh, nâng đầu:

- Gâu gâu!

Đưa cho cha, ăn ngon, đừng đùa giỡn tiểu tính khí làm nũng!

Mục Duẫn Tranh mặt đen ngồi xổm xuống, đem đầu Victor hung hăng nhấn vào trong đống tuyết, đánh cho một trận tơi bời.

- Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!

Bốn móng vuốt cào cấu loạn xạ.

Còn gia bạo tiểu Đa, phá hư cha quả nhiên không thương tiểu Đa! Phá hư bác sĩ quả nhiên không có nói sai!

Đi vào cửa chính, bếp lạnh nồi lạnh. Tống Hi giận dữ, Mục Duẫn Tranh, anh ăn không ngồi rồi còn dám bãi công!

Mục Duẫn Tranh bị trừng mắt liếc, sờ sờ mũi đi vào bếp làm bữa tối, nghĩ tới một người một chó đem hắn vứt xuống tự ra ngoài đi ăn, trong lòng vô cùng biệt khuất, vừa biệt khuất, cơm chiều liền dễ nhìn.

Cà chua đôn thịt bò, lòng gà xào, thịt xào, thịt dê hấp, lại thêm canh cải thìa, trực tiếp làm cho bác sĩ ăn quá no.

Tống Hi vuốt bụng nạm mới dài ra ợ một cái, cực kỳ vừa lòng:

- Mục trưởng quan hôm nay rốt cục làm chút chính sự!

Xem như còn có chút địa phương có ích hơn tiểu Đa.

Không ngờ trước kia hắn làm đều không phải chính sự sao! Hắn còn là một người bị trọng thương! Đã bị trúng hai phát đạn! Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn, hận không thể cầm chén canh trong tay úp lên mặt bác sĩ.

Tống Hi nói:

- Ngày mai Lục gia kéo lưới cá, tôi mang tiểu Đa đi mua cá xem náo nhiệt, anh có muốn cùng đi hay không?

Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời:

- Đi!

Trong đầu Tống Hi nhất thời chất đầy một trăm loại phương pháp thưởng thức món ăn từ cá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play