Tống Tiểu Đa liếm liếm ngón tay Tống Hi, lúc ăn cơm cũng rất khắc chế, chỉ ăn no ba phần.
Chu dì nói:
- Tiểu Đa ăn quá ít, tiểu Tống đừng như vậy.
Tống Hi bất đắc dĩ mở miệng:
- Thật để cho nó buông cái bụng ra ăn, hôm nay chúng ta cũng đừng nghĩ động đũa.
Con chó này ngày càng có thể ăn, nếu không phải thật sự tài giỏi, sắp nuôi không nổi. Lần trước vào núi con chó mập này một ngụm liền cắn chết một con đại heo rừng, xong rồi chính nó còn giật mình thật lâu. Lần thứ hai dậy thì Tống Tiểu Đa thật sự là khó nuôi.
Trầm Việt ôm tiểu Đa kêu khóc:
- Mẹ, con của mẹ vô dụng, ngay cả con chó cũng nuôi không nổi!
Tiếp tục nhìn tiểu Đa, càng thương tâm. Mập như vậy, con chó này khẳng định còn được ăn ngon hơn hắn!
Vẻ mặt Chu dì bình tĩnh:
- Con có thể nuôi sống mẹ là được rồi, ngoan, chúng ta không nuôi chó.
Trầm Việt buồn rười rượi, cực kỳ mất mát. Gạo cùng mì, thịt cùng rau dưa nhà hắn đều nhờ nam thần tiếp tế, ngay cả mẹ cũng không phải mình nuôi!
Quay đầu chứng kiến đội trưởng, lại vui vẻ - đội trưởng nhà hắn khóc hô chủ động ở rể còn chưa kiếm được danh phận đâu, hắn còn tốt hơn đội trưởng nhiều!
Không được, nhất định phải nhanh chóng đem đội trưởng gả cho nam thần làm vợ - đến lúc đó cậu em vợ thăm người thân ăn tới cửa liền càng hợp tình hợp lý!
Vì thế Trầm Việt bổ nhào về hướng Tống Hi, ôm chân của hắn không buông:
- Nam thần, anh chừng nào thì cưới đội trưởng nhà chúng tôi xuất giá a! Toàn thân trên dưới của đội trưởng đều bị anh xem qua sờ qua, anh phải phụ trách a! Bằng không đội trưởng không còn danh tiết làm sao mà sống a, đội trưởng nhà chúng tôi vẫn còn là khuê nữ hoàng hoa đâu!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Thật muốn tấu hắn.
Tống Hi dùng cách sờ đầu tiểu Đa sờ lên đầu Trầm Việt, nói:
- Toàn thân trên dưới của cậu tôi cũng đều xem qua sờ qua, còn có Đường Cao, lão Hổ.
Lại quay đầu nhìn Chu dì hỏi:
- Dì, cháu có thể tấu hắn không?
Chu dì trả lời cực nhanh:
- Lưu một hơi là được.
Đứa con ngu ngốc này u, thật đúng là vội vàng tìm đánh.
Tống Hi đem Trầm Việt nhéo đi ra ngoài.
Trầm Việt gian nan vươn một bàn tay hướng Mục Duẫn Tranh tê tâm liệt phế cầu cứu:
- Đội trưởng cứu mạng, tôi cũng là vì anh thôi a!
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống bác sĩ, thỉnh tận tình hạ độc thủ.
Rời khỏi nhà Trầm Việt, Tống Hi trực tiếp đi tới tiệm ăn trong trấn, tiểu Đa thân hình quá lớn lại cần ăn rất nhiều, bộ dạng rất dọa người, Tống Hi cũng không mang nó vào trong tiệm, chỉ đóng gói vài món thức ăn đi ra, lại chuyển qua siêu thị bao viên toàn bộ chân gà lão Nhà Quê của bọn họ.
Ông chủ siêu thị thở dài nói:
- Thiếu cái gì cũng nhanh mua đi, sau này tôi sẽ không nhập ăn vặt, căn bản bán không được! Ai, niên đại này!
Tống Hi đang chuẩn bị tính tiền, vừa nghe lời này bước chân khựng lại, quay về lại mua thêm thật nhiều đồ vật.
Bên ngoài siêu thị, Mục Duẫn Tranh sờ sờ túi tiền, nơi đó chứa « thứ tốt » mà Trầm Việt vừa mới tặng cho hắn.
Về tới nhà, ánh mắt Tống Hi chuyển nhiều vòng trên người Mục Duẫn Tranh.
Mục Duẫn Tranh tỉnh bơ ưỡn ngực. Tuy nói bộ dạng của hắn có chút xấu, dáng người vẫn là nhất lưu, không sợ lãnh đạo duyệt đứng quân tư.
Tống Hi yên lặng quay đầu, gọi con chó mập:
- Tiểu Đa qua đây, chúng ta ăn thịt.
Đồ ăn đóng gói quả nhiên ăn ngon, Tống Hi chỉ hâm lại một chút, tự ăn một miếng đút cho tiểu Đa ăn một miếng.
Tống Tiểu Đa nâng một chân trước đặt lên mu bàn chân Tống Hi, một bên hạnh phúc ăn thịt mà hiện tại cha đút cho, một bên nghiêng đầu ngắm từng cha của nó.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Tống Phì Đa, cậu mập tới mức chạy không nổi còn ăn! Con heo rừng kia thật không phải là bị cậu đè chết sao?
Cuối tháng chín, nửa mẫu đậu tương có thể hái đậu non nấu ăn. Tống Hi hái được một chậu, lại thật vất vả tìm được vài trái bắp non mang về.
Cắn một ngụm bắp, khen một câu:
- Bắp này không sai, rõ ràng là bắp vàng ăn vào lại rất ngọt.
Nhưng thời kỳ sinh trưởng lại quá dài. Đậu tương cùng bắp là giống trưởng thành sớm, ngày cụ thể thì Tống Hi không biết, nhưng bình thường khẳng định không cao hơn một trăm ngày. Nhưng lần này lại gần năm tháng mới miễn cưỡng có thể ăn, chờ hoàn toàn thành thục cũng không biết cần đợi tới khi nào, hiện tại còn không biết tới khi nào mới có thể thu.
Mục Duẫn Tranh liên tục cắn bắp.
Tống Hi cảm khái:
- Những năm qua loại bắp vàng này đều là trồng cho heo ăn, gạo bạch ngọc mới là cho người ăn.
Mục Duẫn Tranh dừng một chút, lại tiếp tục cắn. Người còn ăn không ngon bằng con chó, ăn bắp dành cho heo ăn thì đã sao!
Tống Hi nói:
- Trong nhà ấm trồng bắp mềm, còn có bắp ngọt, thứ kia nấu lên mới ăn ngon. Hơn nữa có mấy luống tách ra trồng, có thể ăn được thật lâu đâu!
Lỗ tai Mục Duẫn Tranh có chút đỏ lên. Tống bác sĩ nhất định là nhìn ra được hắn thích ăn bắp mới đặc biệt gieo trồng!
Hơn nửa tháng mười, Tống Hi thu đậu tương cùng bắp, trong đất chỉ còn lại cao lương cùng đậu phộng.
Chỉ có một mẫu bắp, Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh chỉ dùng một ngày đã thu vào trong sân. Chỉ bẻ bắp, không động tới thân rễ.
Mục Duẫn Tranh ngồi trong sân tuốt bắp.
Tống Hi đột nhiên nói:
- Tôi chưa phát tiền lương cho anh.
Rời nhà xuất ngũ lại bị giữ thẻ tiền lương, cho nên gần đây Mục trưởng quan thật biến thành kẻ nghèo hàn đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT