Đã cuối tháng hai, mắt nhìn thấy sắp đến tháng ba âm lịch, nhiệt độ không khí vẫn ở dưới – 15 độ đảo quanh.

Người trong thôn đều lo lắng. Độ ấm thấp như vậy, cày bừa vụ xuân làm sao bây giờ! Năm kia mãi tới cuối tháng ba tiết trời mới ấm lại, sau đó trực tiếp đi ra mùa hè. Mùa xuân năm nay không biết khi nào mới tới, nếu lầm hoa màu, ngày tháng sau này làm sao mà qua a!

Qua hết tháng hai, nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, sau buổi trưa thời gian ấm áp nhất cũng – 10 độ.

Ngày năm tháng ba, Lý Bảo Cương đính hôn.

Tống Hi mặc quần áo mới cùng Mục Duẫn Tranh cũng thay quần áo mới đi uống tiệc rượu. Về phần Tống Tiểu Đa, ai bảo nó quá khổng lồ, sợ hù người nên đành nhốt lại trong nhà.

Cô dâu là cùng thôn của Toàn Căn thím, gọi là Liễu Diệp, diện mạo bình thường, tay chân lanh lẹ, thập phần đanh đá, thích nói yêu cười, vừa vặn góc bù với tính khí trầm muộn của Lý Bảo Cương. Hai bên hiểu rõ nên đều rất hài lòng.

Tống Hi nhìn thấy cô dâu, trên mặt cũng có chút tàn nhang, nhất thời liền nhớ tới phong ba kem dưỡng da tay, liền nhịn không được có chút chột dạ.

Uống xong rượu đính hôn, Liễu Diệp dựa theo lệ thường lưu lại vài ngày. Nàng làm việc phi thường chịu khó, người cũng có ánh mắt, đi theo Lý Bảo Cương quay nhà Tống Hi chào hỏi nhận thức cửa, chỉ chốc lát cũng đã giúp Tống Hi bao xong một nồi bánh chẻo.

Đưa tiễn người về xong, Tống Hi cảm khái:

- Cưới một lão bà thật không sai, có người ấm giường còn có người làm việc.

Mỗi tối đều ấm giường mỗi ngày đều cần làm việc Mục trưởng quan nhất thời biệt khuất – ánh mắt Tống bác sĩ bị mù sao, đối tượng không sai như vậy rõ ràng ở trước mắt!

Tháng ba, dương lịch đã tháng tư, qua ngày rằm nhiệt độ vẫn thấp.

Thôn dân sốt ruột, nhưng cũng không có cách nào.

Rau dưa trong nhà ấm thủy tinh bán xong cũng không tiếp tục trồng thêm, mà đem toàn bộ trồng hoa màu. Ba nhà ấm, lớn nhất trồng bắp, một mẫu gạo trắng bạch ngọc, một mẫu bắp vàng. Hai nhà ấm nhỏ, một trồng lúa mì vụ xuân, một trồng nửa mẫu khoai tây, nửa mẫu khoai lang. Cây trồng khác nhau cũng có yêu cầu độ ấm khác nhau, hiện tại thời tiết còn chưa ấm lên, trồng trong nhà ấm cũng có thể tự mình điều tiết nhiệt độ.

Bốn mẫu còn lại, vốn mùa thu năm trước trồng hai mẫu lúa mì vụ đông, nhưng mùa đông lạnh như vậy mà mùa xuân chậm chạp không đến, Tống Hi không còn ôm bất cứ hi vọng nào. Chờ trời ấm băng tan rồi hãy nói đi, nếu có thể xanh tươi trở lại thì nhìn nhìn lại, không được thì cắt về nuôi dê.

Trồng xong hoa màu, tiểu đội trồng rau dưa cũng giải tán.

Tống Hi lấy ra thật nhiều thịt nấu bữa cơm tan vỡ, còn cho mỗi người năm cân thịt một con gà hai con cá cùng một rổ rau dưa, cũng không tiếp tục cho tiền lì xì.

Hai vợ chồng Lý Kỳ vẫn không rời đi, vẫn lưu lại ở trong phòng nhỏ bên cạnh nhà ấm, bình thường nhìn nồi hơi khống chế nhiệt độ nhà ấm.

Tống Hi cảm thấy như vậy cũng rất tốt, thân thể Lý Kỳ không sai, hiện tại thời tiết không quá lạnh nên công việc chiếu cố nồi hơi cũng không quá mệt, mỗi tháng cấp chút tiền công, bình thường tặng thịt cùng rau dưa, ở lại trong phòng nhỏ cũng phương tiện. Nếu ở lại trong chính nhà của họ thì không được, xuyên qua nửa thôn đi tặng đồ cho vợ chồng họ sẽ làm người đỏ mắt. Hai vị lão nhân đều rất phúc hậu, mùa đông hầu hạ nhà ấm cũng rất tận tâm. Có người đi tới mua rau dưa cũng rất kỹ tính, lại không sợ đắc tội người, có ai muốn lợi dụng đều bị họ quyệt trở về.

Qua ngày mùng một tháng năm trời mới ấm dần, nhưng nhiệt độ không khí vẫn chưa cao.

Thôn dân chờ không được, băng tan lập tức phủ tấm bạt trồng hoa màu. Trạm kỹ thuật nông nghiệp rất nhanh bán hết tấm bạt, cung không đủ cầu, giá cả liên tục tăng lên.

Tống Hi đi mua phân hóa học, phát hiện thật nhiều đồ vật đều tăng giá, hơn nữa không chỉ là một chút, ngay cả phân bón rẻ nhất cũng mắc hơn ba thành.

Ông chủ nói:

- Lương thực bên ngoài tăng giá, nguyên lai hai đồng rưỡi đã tăng lên ba đồng rưỡi hay bốn đồng.

Tống Hi ngẩn người, trầm mặc. Năm trước địa phương gặp tai họa thật nhiều, đủ loại thiên tai, không thu hoạch được đã là tình huống chưa tính là xấu nhất. Giống như tuyết tai trên thảo nguyên lần đó, dê bò chết vô số kể, kinh tế tổn thất không nói tới, chỉ tính số lượng người bị đông lạnh chết cũng đã thật kinh người. Trải qua tay hắn đào xác người cũng không thấp hơn hai đơn vị.

Lương thực rốt cục tăng giá.

Thu hoạch luôn không tốt, khi lương thực dự trữ của quốc gia theo không kịp thì khi đó sẽ như thế nào đâu!

Tống Hi trầm mặc mua thật nhiều tấm bạt, chuẩn bị đem bốn mẫu còn lại đều trồng lương thực.

Hai mẫu lúa mì vụ đông xanh tươi trở lại, bộ dạng thật không tốt, nơi này thiếu một khoảnh nơi kia thiếu một khối, nhìn giống như bị bệnh rụng tóc.

Tống Hi đem gần nửa mẫu lúa mạch tốt nhất gần nhà ấm lưu lại, còn lại đều xẻng rụng trồng hoa màu mới. Một mẫu cao lương, một mẫu đậu phộng, một mẫu bắp vàng, còn lại nửa mẫu trồng đậu tương.

Trời ấm, Đại Trụ thím bắt đầu thu xếp xây nhà. Nền nhà nằm tại vị trí dãy phòng của Lý Bảo Điền ngoảnh về phương nam, khoảng cách nhà Tống Hi không tính xa, chỉ cách chừng một loạt nhà tiếp nối nhau.

Đại Trụ thím không còn gọi là Đại Trụ thím, ly hôn, hiện tại sửa gọi là Khâu thím. Lý Kim Bảo cũng đổi lại họ của cha ruột, sửa kêu Lưu Kim Bảo.

Trong nhà Khâu thím không có lao động, lại cùng gia đình của Lý Đại Trụ gần như trở mặt, lúc xây nhà cũng không tìm người trong thôn, trực tiếp bao hết bên ngoài. Trong nhà lại không nam nhân, nam nhân trong thôn cũng không tiện đi qua hỗ trợ, mấy nhà có kết giao đều là vợ chồng cùng đi, nam nhân giúp đỡ khiêng xi măng khiêng gạch, nữ nhân giúp đỡ thu thập nấu cơm.

Bên này Khâu thím vội vàng xây nhà, bên kia Lý Đại Trụ cũng không ổn định. Từ lúc hắn trở về những ngày ở nhà cũng không được hài lòng, người vợ động một chút lại cùng hắn đánh nhau đòi ly hôn, nhưng ai bảo hắn đánh không lại người ta. Tên tiểu tử con riêng cũng là kẻ ác độc, vừa nghỉ học thì ngồi trong nhà mỗi ngày mài dao, cần người hầu hạ trồng trọt nhưng mạng cũng không thể không cần, ly hôn thì ly hôn. Tuổi của hắn không lớn lắm, trong tay lại có tiền, con gái có công tác tốt có gia đình chồng có tiền, ly hôn hắn còn có thể tìm người càng tốt hơn. Hơn nữa người vợ như vậy có còn không bằng không có, lương thực keo kiệt không cho hắn đụng vào không nói, ra ngoài làm việc cả ngày không về nhà, chính mình mỗi ngày ở bên ngoài ăn thịt ăn cá cũng không trở lại nấu cơm cho hắn, được phát lương thực tiền bạc đều giấu kín không cho hắn nhìn xem. Ly hôn, nhất định ly hôn, vợ kiểu như vậy có chết cũng không cần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play