Gia đình bốn người của Lý Đông đã trở lại, bao lớn bao nhỏ, mang theo toàn bộ gia sản trở về, nói là sau này ở lại trong nhà làm ruộng, không tiếp tục đi ra ngoài.
Sau khi tốt nghiệp trung học Lý Đông đi ra ngoài tìm việc làm, trước làm nhân viên quán cơm, sau lại mua một chiếc xe ba bánh bán bánh rán ở cửa sau trường đại học Z. Sinh ý không sai, về nhà cưới vợ lại dẫn theo vợ đi ra ngoài, một người bán bánh rán, một người bán mì lạnh, thu nhập không ít. Về sau vợ mang thai, lại đem mẹ của hắn còn thủ tiết trong nhà cũng đưa đi ra, gia đình thuê nhà ở lại. Lý Đông bán bánh rán, vợ bán mì lạnh, mẹ của hắn ở nhà giữ nhi đồng. Một nhà bốn người ngày qua không sai, đất vườn đều cho thuê, còn nói sau này sẽ không trở lại.
Nhưng bây giờ một nhà bốn người đều trở về. Trở về cũng là một vấn đề. Đầu tiên là chỗ ở, nhà của bọn họ là cha của Lý Đông lúc còn sống xây lên, đã qua mười mấy năm, lại bỏ không nhiều năm không ai ở, qua một mùa đông lạnh giá rách nát vô cùng. Hơn nữa lúc gia đình bọn họ chuyển nhà vào thành còn ký giấy cho người ta thuê đất vườn mười năm, bây giờ còn hơn năm năm. Hơn nữa gia đình thuê bao đất vườn trồng trái cây, hiện tại cũng là thời gian ra trái.
Buổi tối, Tống Hi nấu một thang thuốc đưa tới cho thôn trưởng.
Lý Đông đang ở đó.
Lý Đông nói:
- Không có cách nào khác, mắt nhìn thấy đều không còn gì để ăn cơm. Cửa hàng lương thực gia vị bên cạnh chợ đều đóng hết, lương thực trong siêu thị tuy không tăng giá, nhưng không mua được. Tôi cùng vợ tôi mỗi ngày đều thức sớm đi qua xếp hàng, mười lần cướp được một lần cũng đã không sai. Mua không được gạo cùng mì, cũng không mở bán gì được nữa. Tôi còn đi qua chợ đen, cũng thật là đen, trong siêu thị bán năm cân gạo hai đồng rưỡi, chợ đen kêu giá năm đồng sáu đồng.
Thôn trưởng ngây ngốc ngồi nghe, thuốc lá sắp đốt tới ngón tay cũng không phát hiện.
Tống Hi đi qua cầm đầu thuốc lá dụi tắt, một chén thuốc trực tiếp tưới đi xuống.
Thôn trưởng bị sặc một cái, ho khan:
- Tiểu Tống, a!
Con lớn nhất của thôn trưởng bước tới tiếp chén thuốc, giúp cha hắn vuốt ngực, hỏi:
- Chợ đen giá lương cao như vậy, cũng không có người quản?
Lý Đông vươn ra ngón trỏ cùng ngón cái, so một thủ thế như là khẩu súng:
- Quản, nghe nói có người bị cái này.
Người trong phòng trầm mặc.
Tống Hi sụp mắt, không nói chuyện. Độn lương nâng giá, phát tai nạn tài, muốn tiền không muốn mạng!
Lý Đông nói:
- Đã sớm truyền cần thu thuế nông nghiệp, thật sự bắt đầu thu. Không thu cũng không được, bên ngoài thật nhiều người đều không có gì để ăn cơm! Mua không được lương thực, quốc gia dù muốn bình ổn giá lương lại có tác dụng gì! Tôi trở về là vì làm ruộng, cho dù trồng một ngụm lương, cũng không tới nỗi đói chết người.
Về tới nhà, Tống Hi trầm mặc. Hắn luôn ở trong thôn nhỏ cũng không ra cửa, không xem ti vi, có máy tính cũng không thích dùng, cũng không chú ý qua tin tức bên ngoài. Cũng phải, trong thôn còn gian nan như vậy, mỗi nhà đều coi chừng lương thực luyến tiếc đem bán. Khi lương thực dự trữ của quốc gia lực bất tòng tâm, người thành phố, nhất là người thường không có con đường quan hệ, nên đi đâu mà tìm đồ ăn đây!
Trong thôn thật khổ, mệt chết đi, nhưng vẫn có thể kiếm được một ngụm đồ ăn.
Tống Hi thở dài, tắt đèn, rốt cục không ngủ được.
Đêm tối, khu cây cối nguyên thủy phía tây nam xa xôi, một binh sĩ mặt đen một lần lại một lần mở ra di động, nhìn mặt trên chỉ có một tin nhắn ba chữ: "Cảm ơn anh". Xem xong tin nhắn, lại nhìn người gởi tin, ánh mắt tạm dừng trên ba chữ "Tống bác sĩ" hồi lâu, rốt cục không nhịn được sửa chữa tên người liên lạc: Lão bà.
Trầm Việt không cẩn thận liếc thấy, sưu một chút lui ra sau ba bước.
Kháo, đội trưởng muốn kết hôn nam thần của hắn làm lão bà!
Nghĩ ánh mắt nam thần là mù sao!
Đội trưởng anh đẹp trai như vậy, làm sao có thể cưới được nam thần làm lão bà!
Sáng sớm, Tống Hi thức dậy, tính toán đi lên núi nhìn xem. Từ lần trước mưa to cũng không vào núi, có chút bận tâm cho những cây giống mới trồng lúc mùa xuân.
Tống Tiểu Đa nhảy cà tưng hướng cửa lớn kêu không ngừng, bộ dạng thật hưng phấn.
Cũng không biết là ai sớm như vậy liền tới cửa.
Mở cửa, Tống Hi ngẩn người.
Trương Miểu phóng túi da rắn, chà một chút quỳ xuống dập đầu, đứng lên bỏ chạy thật nhanh.
Mở ra miệng túi nhìn xem, là một cái chân heo sau khá lớn. Nga, nguyên lai đứa nhỏ này là tới tặng tạ lễ. Tống Hi không nhịn được bật cười. Lần này bệnh dịch hắn đưa ra nhiều thuốc như vậy chữa khỏi nhiều nhi đồng như thế, lại chỉ có một đứa trẻ mới mười bốn tuổi là người thứ nhất đến nhà cảm ơn. Người trong thôn nói, bà chủ quầy bán quà vặt liên tục tặng chân gà cùng thịt đầu heo cho tiểu Đa suốt mấy ngày, đem con chó mập ăn chán mới thôi.
Có người thứ nhất mở đầu, nhìn lại nhi đồng nhà mình đã trở nên sinh động, tiếp tục hỏi thăm tình huống ở những địa phương khác, thật nhiều người cũng bắt đầu tới cửa.
Tặng chân sau của heo, tặng gà hoặc vịt, nhặt vào quả trứng, hái một rổ rau dưa, thứ gì đều có. Một cô con dâu của Triệu gia kênh rạch thậm chí còn cầm một đôi áo gối có thêu chữ Hỉ tới nhà. Điều kiện trong nhà thật sự không tốt không có gì để tặng, cũng có người trực tiếp dẫn theo nhi đồng tới cửa dập đầu.
Ai đến Tống Hi cũng không cự tuyệt, cũng không để cho người ta tay không trở về. Phàm là tới cửa, mỗi người còn có một gói thuốc đuổi muỗi. Thứ này không ai từ chối, thuốc mới mua về liền điều chế, bỏ trong phòng ngủ nửa tháng cũng không có muỗi bay vào.
Hai ngày sau Tống Hi mới lên núi, còn mang theo Lý Bảo Điền.
Năm ngày sau hai người một con chó xuống núi về nhà, Lý Bảo Điền sắc mặt trắng bệch, cũng không dám nhìn túi trong tay Tống Hi. Mẹ ơi, tiểu Tống ca bắt được thật nhiều rắn, thật độc thật độc, cắn một ngụm lập tức sẽ chết người!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT