Tống Hi hiếm thấy khó xử. Nhà hắn thuốc không nhiều lắm, cũng chỉ miễn cưỡng cung ứng được cho trong bổn thôn, nhưng sắp không còn kiên trì được vài ngày. Trong khoảng thời gian này bởi vì bị muỗi cắn nên sinh bệnh rất nhiều, hơn nữa phần lớn là nhi đồng dưới mười tuổi. Tống Hi xuống tay sớm, Lý gia kênh rạch là thôn duy nhất không ai mắc bệnh trong khu vực này.
Tống Hi nói:
- Chỗ này của tôi không có dược liệu, đã nhờ người mua thuốc, nhưng còn chưa có tin tức. Lần này bệnh dịch cơ hồ nằm trong phạm vi cả nước, dược liệu thật khan hiếm. Tôi đã đưa lên phối phương, hiện tại mặt trên đang gia tăng chế thuốc, mấy ngày nữa hẳn là sẽ có kết quả. Tôi hỏi bọn họ cho hai ngàn chi thuốc, nhóm thuốc đầu tiên đi ra sẽ lập tức đưa tới.
Thôn trưởng Trương gia kênh rạch có chút sốt ruột:
- Vậy lúc nào sẽ đưa tới đây, bọn nhỏ không chống đỡ được nữa a, Trương Hâm nhà tôi thậm chí khóc cũng không khóc ra tiếng đâu!
Một đám người ồn ào ầm ĩ, đều gấp gáp vô cùng. Nhà bọn họ đều có nhi đồng bị sinh bệnh.
Tống Hi thở dài, nói:
- Như vậy đi, tôi theo các vị đi qua xem, trước tiên hạ sốt đã, chờ vài ngày thuốc tới chúng ta xử lý.
Liên tiếp vài ngày Tống Hi vác hòm thuốc đi khắp mấy thôn xung quanh, mãi tới năm trăm chi thuốc cùng ba trăm chi vaccine dự phòng được đưa tới.
Tống Hi xem bản thuyết minh, trước tiêm vaccine phòng bệnh cho hơn một trăm nhi đồng dưới mười tuổi trong thôn.
Có người giám hộ lôi kéo nhi đồng đứng trước cửa đại đội không chịu đi, la hét ầm ĩ đòi Tống Hi tiêm một mũi cho đứa con mười ba tuổi của mình.
Tống Hi sầm mặt nói:
- Qua bên kia tìm thôn trưởng mở mẩu giấy, không mẩu giấy không tiêm thuốc.
Trong thôn không có ai mắc bệnh, hiện tại có thuốc thế nào cũng phải giành trước một hai ngày mới được sao! Nhi đồng ở những thôn xung quanh đều nằm không dậy nổi đâu, bệnh viện huyện có ngày nào mà không có trẻ con tử vong chứ! Hiện tại một nhà chỉ có một hai đứa con, nhi đồng nhà nào mà không quý giá, không phải chỉ có nhi đồng nhà mình mới được gọi là bảo bối.
Người giám hộ nhà đó chuyển đi mài thôn trưởng.
Lão thôn trưởng quay đầu nhìn Tống Hi. Nữ nhân luôn khóc rống không dứt kia là cháu dâu gia tộc của hắn, không vượt qua năm đời.
Tống Hi nói:
- Thúc, không tính thôn chúng ta, sáu thôn xung quanh còn có 68 nhi đồng nằm trên giường không dậy nổi.
Thôn trưởng thở dài, kêu hai con dâu đến trợ thủ đem cháu dâu cứng rắn lôi ra ngoài.
Tống Hi trầm mặc tiêm thuốc cho nhi đồng trong thôn, cầm số thuốc còn lại bỏ vào trong thùng khóa kỹ bỏ lên xe lái xe đi trước Trương gia kênh rạch.
Trương gia kênh rạch khá dũng mãnh, thích đánh nhau. Xe Tống Hi vừa vào trong thôn đã bị vây quanh. Bọn hắn đều nghe nói qua tin tức thuốc được đưa tới Lý gia kênh rạch nên nhi đồng nơi đó đều đã được tiêm qua thuốc dự phòng, hiện tại tự nhiên muốn cấp cho nhi đồng nhà mình làm một chi thuốc.
Tống Hi ngừng xe, không mở cửa xe, gọi điện cho thôn trưởng Trương gia kênh rạch:
- Trương tam thúc, nếu chú còn tiếp tục không đến, tôi sẽ đi vòng qua Triệu gia kênh rạch.
Thôn trưởng Trương gia kênh rạch rất nhanh chạy tới, thậm chí còn đánh mất một chiếc dép lê, một đám người đi theo phía sau.
Tống Hi nói:
- Một trăm chi thuốc, bắt đầu từ bệnh nặng, cửa nhà tôi đều biết, không cần ai dẫn đường. Chú tới giúp tôi trông xe, lúc tôi vào cửa tiêm cho nhi đồng ai dám tới gần xe tôi trong vòng ba bước, tôi sẽ không tiếp tục tiến vào thôn của các vị nửa bước.
Thật nghĩ tính tình hắn tốt lắm hay sao, cho là hắn không nhìn thấy có chút người thậm chí còn cầm vũ khí trên tay, đây là chuẩn bị cạy xe trộm công khai luôn sao?
Thôn trưởng rùng mình, cũng không dám tiếp tục mặc kệ thôn dân, gọi mấy con cháu bổn gia đem xe của Tống Hi vây lại, thẳng tới Tống Hi tiêm xong cho toàn bộ nhi đồng trong thôn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tống Hi còn chưa đi ra Trương gia kênh rạch, thôn trưởng Triệu gia kênh rạch mang theo mấy người trẻ tuổi đến đón người, toàn bộ hành trình cùng đi, hiển nhiên là vì nhận được tin tức bên Trương gia kênh rạch.
Mấy thôn kế tiếp đều như vậy, đều có trật tự thật sự.
Tống Hi luôn bận rộn tới trời sáng rỡ ngày hôm sau dùng hết toàn bộ thuốc mới về nhà.
Hai anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền luôn đi cùng Tống Hi, cũng suốt cả đêm không chợp mắt.
Lý Bảo Điền lòng còn sợ hãi nói:
- Tiểu Tống ca anh không thấy thôi, lúc anh tiêm thuốc cho em gái của Trương Miểu, ở bên ngoài đánh nhau, đều cầm luôn thái đao, thôn trưởng nhà bọn họ thiếu chút nữa đều bị đánh!
Tống Hi cười cười, hắn không nhìn thấy nhưng toàn bộ nghe được. Nếu không phải thái độ hắn cứng rắn, thôn trưởng bị hắn ép cũng cứng rắn, không chừng những người đó vì cướp thuốc sẽ làm ra tai nạn chết người. Luận uy tín, thôn trưởng Trương gia kênh rạch kém xa Lý gia kênh rạch, hỗn loạn lên có chút không ép được tình huống, ở phía trên kêu nửa ngày phía dưới vẫn làm ầm ĩ không vài người chịu nghe.
Hai anh em Lý Bảo Cương về nhà bổ ngủ, Tống Hi cũng nằm ngủ hai giờ, khi tỉnh lại đã tới giờ cơm trưa.
Tống Tiểu Đa dựa vào đầu giường tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi, đuôi khẽ lay.
Tống Hi sờ sờ đầu nó, nói:
- Một mình ỏ nhà đói bụng lắm rồi đi, cho cậu tiền, gọi Bảo Điền ca mua chân gà ăn, cậu cũng không cần đi, bằng không bà chủ khẳng định không lấy tiền!
Lần này hai đứa con trai nhà bà chủ quầy bán quà vặt đều tiêm vaccine, biết là hắn mua đồ khẳng định không lấy tiền. Nếu chỉ là một hai cái chân gà cũng không có gì, nhưng Tống Tiểu Đa là một thùng cơm, mười chân gà thêm hai cân thịt đầu heo cũng chỉ là nếm thử!
Tống Tiểu Đa điêu tiền chạy chậm đi tìm anh của nó mua chân gà ăn.
Lý Bảo Điền rất nhanh trở về, dẫn theo một túi chân gà một túi thịt đầu heo, còn có một cây xúc xích thật lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT