Tài hỏi:

- Có chuyện gì vậy, Marley?

Marley đáp nhanh:

- Quintus muốn tôi ngủ với Thomas Grey.

Tài hơi sững người:

- Và John Green.

- Ồ.

- Cả Kevin nữa.

- Tại sao?

- Quintus muốn dùng tôi để chia rẽ ba Lữ Đoàn Trưởng, ngăn chúng hợp tác với nhau. Ông ta cũng muốn tôi làm việc của mình, một con điếm điệp viên. Ông ta biết rằng cánh đàn ông thường không giữ được bí mật trên giường ngủ với phụ nữ.

Tài nhìn xuống cốc rượu trên tay. Nó vẫn còn đầy nguyên. Hắn chợt ước gì mình đã uống hết cốc này, như vậy hắn sẽ không cảm thấy tâm trạng mình trở nên rối bời.

Hắn gượng cười:

- Marley, chẳng phải đó là điều mà cô vẫn làm sao? Gavin, Emmanuel, và bao nhiêu người khác.

- Anh nghĩ tôi thích làm chuyện ấy hay sao?

Tài lại nhìn xuống cốc rượu để tránh ánh mắt của Marley.

Bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo.

Marley uống hết cốc rượu trên tay, rồi tự rót thêm cho mình cốc nữa.

- Tôi đã kể cho anh nghe việc Quintus lôi tôi ra khỏi ống cống chưa nhỉ?

- Rồi.

- Hẳn anh nghĩ đó là cách tôi nói một cách hình tượng, nhưng nó là sự thật đấy. Khi đó tôi mới có mười sáu tuổi thôi, đang đi với anh trai mình thì gặp hai người đàn ông đi ngang qua. Tôi trùm kín đầu, mà chúng vẫn nhận ra được sắc đẹp của tôi, thật là tai họa. Tôi là mối tai họa cho những người thân của mình. Chúng liền chặn tôi lại, và khi anh trai tôi cố bảo vệ tôi thì chúng đã giết anh ấy. Tôi sợ quá, liền trốn vào một ống cống. Những tên đó cố lôi tôi ra, nhưng chưa thành công thì đã bị Quintus giết chết.

- Hắn đã cứu cô.

- Ông ấy đã giết hai Hiệp Sĩ để cứu tôi.

- Hai tên đó là các Hiệp Sĩ?

- Đúng vậy. Quintus đã nhìn ra vẻ đẹp của tôi, và ngay thời điểm ấy ông ta đã biết rằng tôi nhất định sẽ có ích cho công việc của ông ấy sau này. Ông ta chắc chắn về điều đó đến nỗi sẵn sàng giết hai Hiệp Sĩ để cứu mạng tôi. Ông ấy mang tôi về, đào tạo tôi trở thành một điệp viên và một kẻ chuyên môn quyến rũ đàn ông. Tôi không muốn thế, nhưng không có sự lựa chọn nào khác.

- Nhìn vẻ ngoài, cô vẫn vui vẻ.

- Tôi được huấn luyện kỹ quá đến nỗi lúc nào tôi cũng đeo một cái mặt nạ, và dần dần tôi quên bẵng bộ mặt thật của mình trông như thế nào. Quintus giao cho tôi các công việc mà tôi phải hoàn thành. Tôi ghê tởm điều tôi đã làm, vì thế mà tôi liều mạng cầu xin Tư Lệnh để được trở thành một Siêu Thần Tài. Tôi đã nghĩ một cách ngây thơ rằng trở thành Siêu Thần Tài sẽ giúp mình được tự do, không phải làm những điều kinh tởm ấy nữa. Than ôi, tôi nhầm lẫn biết mấy.

Tài cầm cốc rượu, uống cạn.

- Marley, sao cô kể chuyện này cho tôi nghe?

Ánh mắt của Marley trở nên dữ dội:

- Cả đời tôi là một cuộc hành trình nhằm thoát khỏi bàn tay của Quintus và được trở về với đứa trẻ con trong con người mình. Tôi đã tìm kiếm những người có thể giúp tôi chống lại ông ấy, những người đủ sức mạnh để bảo vệ tôi khỏi thế giới tàn nhẫn này, để tôi được sống cuộc đời vô tư như mình vẫn mong muốn, và tôi đã tìm thấy anh. Đó là lý do khiến tôi chú ý tới anh ngay từ khi chúng ta còn chưa gặp nhau. Tôi biết anh là một nhân vật xuất chúng. Người ta nói anh là Người Được Chọn, là Đấng Cứu Thế, anh có biết không?

Tài lắc đầu.

- Nhiều người nghĩ rằng anh chính là người đã được Chúa chọn để giải phóng Vùng đất Tự Do khỏi cơn ác mộng mà chúng ta đã phải chịu đựng quá lâu. Tôi bắt đầu nghĩ rằng anh có lẽ đúng là con người ấy. Anh đã được Chúa phái đến đây để cứu chúng tôi. Tài, anh có thể cứu tôi không?

- Cứu cô.. như thế nào?

Marley khẽ rướn người lên, đôi mắt trở nên long lanh, tựa như cô đang nhìn thấy ánh sáng của đời mình:

- Hãy nhận tôi là người của anh, giống như anh đã nhận Logan. Hãy nói với Quintus rằng anh muốn mua tôi. Tôi sẽ là vợ, là nhân tình, là người hầu của anh, thế nào cũng được, miễn là anh đồng ý cứu tôi khỏi Quintus. Chúa ơi, tôi không thể nào chịu thêm cuộc sống này nữa.

Cổ họng của Tài đắng nghét.

Hắn nói một cách khó khăn:

- Marley, tôi không thể.

- Tại sao? Anh đã tiếp nhận cả mấy triệu người rồi mà sao không thể tiếp nhận thêm mình tôi?

- Bởi vì không ai quan tâm đến mấy triệu người đó còn Quintus xem cô là vũ khí quan trọng của hắn. Marley, sao cô lại yêu cầu tôi vào thời điểm này? Tại sao không phải là lúc chúng ta vừa gặp nhau, thậm chí là hai tháng trước đây, thời điểm tôi đang tìm mọi cách giết Quintus. Tôi không thể tiếp nhận cô bây giờ, tôi không thể vì cô mà chống Quintus. Hai người chúng tôi đang là đồng minh. Tôi cần sự ủng hộ của hắn ta để bảo vệ người dân của tôi và gia đình tôi. Chúng tôi có một liên minh hết sức cần thiết để chống lại các thế lực mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.

- Anh có thể giết phắt ba tên Lữ Đoàn Trưởng đó cũng được mà.

- Sao đó thì sao? Thiếu người chỉ huy các Lữ Đoàn sẽ trở thành một lũ cướp không có ai kiểm soát. Thay vì chỉ cần đàm phán với ba ngươi tôi sẽ phải đàm phán với hàng chục người, thậm chí không còn ai để đàm phán. Nếu chúng chết đi, tình thế sẽ còn tồi tệ hơn một trăm lần so với bây giờ. Marley, ôi, Marley Valencia, cô không thể đưa ra một yêu cầu tệ hơn vào thời điểm tệ hơn thế này.

Marley nhìn xuống cốc rượu trên tay, gương mặt chan chứa nỗi thất vọng.

- Nếu tôi không phải là Marley Valencia mà là Emily Hà thì sao?

- Ý cô là gì?

- Anh bảo anh không thể vì tôi mà chống lại Quintus bây giờ. Thế nếu tôi không phải là tôi mà là vợ anh, anh sẽ làm gì?

Tài thở dài:

- Nếu là Emily thì tối nay Quintus sẽ phải chết.

- Tôi cũng đoán vậy. Phó Tư Lệnh Trần Tuấn Tài, chúng ta gặp nhau khi cả hai đều còn rất trẻ, mà sao anh lại lấy vợ sớm quá vậy?

- Tôi nghĩ.. đó là sự xếp đặt của số phận.

- Số phận quá tàn nhẫn với tôi.

Marley uống cạn cốc rượu. Gương mặt cô đỏ ửng lên. Cô đã say lắm rồi.

Cô rời ghế và ngồi lên lòng Tài một cách tự nhiên. Mái tóc dài, thơm mùi hương nồng nàn của cô rủ xuống gương mặt hắn và cô đặt trán mình lên trán của hắn.

Những giọt nước mắt nóng hổi chảy ướt đẫm gương mặt của Marley, qua sự động chạm giữa hai người mà lăn trên má hắn.

Cô thì thầm:

- Tôi có thể là người phụ nữ của anh tối nay không?

- Marley, tôi xin lỗi, chúng ta không thể làm điều đó được.

- Nhưng em yêu anh mà.

Tài im lặng. Câu nói của Marley khiến hắn đau lòng biết mấy.

Marley hôn lên môi hắn. Nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt như ngọn lửa, chỉ cần kéo dài thêm chút nữa sẽ bốc lên thành đám cháy thiêu rụi tất cả, nhưng rồi sự tỉnh táo chợt trở lại với Tài và hắn viện dẫn đến sức mạnh lý trí để đẩy nhẹ cô ra.

Marley lấy tay lau nước mắt.

- Tôi buồn ngủ quá rồi. Anh trông cho tôi ngủ đêm nay. Dạo này tôi không dám ngủ say.

Tài gật đầu. Và vì cô vẫn nằm yên trong lòng hắn như một con mèo nhỏ, không hề có ý định đứng dậy, nên hắn bế cô vào trong phòng ngủ và đặt cô lên giường.

Marley nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Tài hôn khẽ lên trán của cô, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp không gì sánh được của cô, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng.

Cả đêm hôm đó hắn ngồi ở căn phòng bên ngoài, lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play