Cả Jackson và Tài đều đến nhà Marley một mình, không có người theo hầu.
Quintus đã chuẩn bị sẵn ba cái ghế trong phòng khách, ba người ngồi thành hình tam giác.
Quintus nhớ lại chuyện xưa, cảm khái thốt lên:
- Năm xưa chúng ta cũng từng ngồi với nhau như thế này, nhưng lúc ấy các vị là khách không mời, bây giờ các vị là thượng khách, cuộc đời này chẳng phải luôn mang lại những điều bất ngờ hay sao?
Jackson lạnh lùng hỏi:
- Quintus, anh muốn gì?
- Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng. Mấy ngày trước hai người các ông ngồi chơi ở nhà Connor đến rạng sáng, không rõ bàn nhau chuyện gì mà hăng say đến thế?
Gương mặt của Jackson bất động, không để lộ chút biểu cảm nào, trong khi Tài làm động tác vỗ tay:
- Ở Liên Minh các anh cài cắm bao nhiêu điệp viên vậy?
- Cũng nhiều bằng Dực Long thôi. Tôi đoán chắc rằng đề tài mà các vị bàn luận phải cực kỳ thú vị thì mới kéo được hai kẻ đại thù đã nhiều lần tìm cách giết nhau ngồi chung một căn phòng.
Tài nói:
- Chúng tôi chỉ ngồi uống rượu và nói về cách khôi phục lại phòng điều chế mà thôi.
- Thật lạ khi anh nói vậy, vì đã mấy ngày liền Connor chưa hề bước chân vào phòng điều chế mà cứ ở rịt trong nhà. Tôi tự hỏi chẳng lẽ ông ta không sợ bị Tư Lệnh chém đầu hay sao?
- Chuyện này anh phải hỏi Connor mới đúng. Có lẽ ông ta không khỏe.
- Tôi cũng định làm vậy. Nếu các vị cảm thấy không có chuyện gì để nói thì để tôi triệu tập Connor. Tôi cảm giác người này không ngang bướng như hai vị, có lẽ sẽ kể được nhiều câu chuyện thú vị. Bất kể hắn ta nói chuyện gì thì tôi cũng có thể buộc hắn tội tắc trách và khinh thường mệnh lệnh của Tư Lệnh. Để xem nào, Liên Minh không có tòa án, ta chính là tòa án, chỉ cần một ý kiến của ta tâu lên Tư Lệnh là Connor đi đời, rồi sau đó biết đâu ngài lại giận lây sang những người bạn đã ngồi uống rượu suốt đêm với hắn.
Jackson và Tài nhìn nhau. Nếu Quintus thực sự làm như hắn đe dọa thì số phận của cả ba người coi như xong.
Jackson biết rằng mình không thể giấu Quintus được nữa:
- Được rồi, Quintus, chúng tôi đã nói về tương lai của Liên Minh.
- Tương lai như thế nào?
- Một tương lai không có Tư Lệnh trong đó.
- Rất thú vị. Tư Lệnh mà chết đi thì tất cả các khó khăn của quý vị đều được giải quyết. Thời hạn hai tuần coi như không còn, các vị sẽ được sống tiếp cuộc đời vương giả của một Phó Tư Lệnh và thủ lĩnh một trong các tổ chức sát thủ lớn nhất. Nhưng tôi không cho rằng đó là tất cả những gì các vị muốn, đơn giản vì cơ hội dạng này không đến lần thứ hai. Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ vắt kiệt cơ hội này đến giọt sữa cuối cùng. Tôi nhất định phải tìm kiếm thêm các đặc quyền đặc lợi từ cái chết của Tư Lệnh. Các vị, hãy thành thực, các vị định chia miếng bánh này như thế nào?
Jackson không muốn trả lời, nhưng Tài đáp luôn:
- Chúng tôi dự định đưa Jackson lên làm Tư Lệnh và tôi lên làm Phó Tư Lệnh.
Quintus nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh mỉm cười:
- Thẳng thắn vậy là tốt. Các vị đúng là dân chơi thứ thiệt. Đã không làm thì thôi, chứ làm là phải ăn cả. Hay lắm, hay lắm, nhưng cái chết của Tư Lệnh chỉ đem lại quyền lợi cho các vị, chứ chẳng mang lại lợi ích gì cho tôi. Tôi có được tất cả mọi quyền lợi khi Tư Lệnh còn sống và đồng thời sẽ mất đi tất cả khi ông ta chết đi.
Jackson nói với vẻ nghiêm túc:
- Xem ra anh Quintus đây sẵn lòng tham gia với chúng ta miễn là được trả công xứng đáng. Nói đi, anh muốn gì?
Quintus đáp, từng câu từng chữ đều rõ ràng:
- Tôi sẽ ủng hộ ông lên làm Tư Lệnh, Jackson, nhưng với điều kiện từ nay Khu Bắc trở thành một phần lãnh thổ độc lập với Liên Minh, hay nói nhẹ nhàng hơn, là một khu tự trị nơi sẽ không còn có bóng dáng của các Hiệp Sĩ nữa. Tôi yêu cầu vẫn được giữ chức Cố Vấn Tối Cao và Đại Biểu Thượng Đẳng, và các người không được làm gì mà không hỏi ý kiến tôi. Cuối cùng, hiệp ước giữa chúng ta về nguồn cung cấp ma túy Hãm Thần dạng tinh khiết nhất vẫn phải được giữ nguyên.
Jackson nhìn Tài:
- Ý kiến cậu thế nào?
Tài đáp:
- Tôi đồng ý, với điều kiện tôi cũng trở thành Đại Biểu Thượng Đẳng như Quintus. Từ nay, những việc lớn của Liên Minh sẽ do ba người chúng ta cùng ra quyết định.
Jackson suy nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Được, hiệp ước đã thành. Từ nay ba người chúng ta đều có trách nhiệm thực hiện hiệp ước này, bất kỳ kẻ nào phản bội các điều khoản trong hiệp ước sẽ trở thành kẻ thù chung và bị những người còn lại trừng phạt.
Sau lời tuyên bố đó, cuộc họp kết thúc.
Tài và Jackson ra về mà không động đến đồ ăn thức uống do Marley dày công chuẩn bị.
Quintus tiễn hai vị khách ra khỏi cổng. Marley đứng bên cạnh, thu hết can đảm hỏi gã:
- Bệ hạ, tại sao ngài không đòi được giữ chức Tư Lệnh? Ngài mới chính là người làm chủ cuộc chơi này, sự thành bại của vụ đảo chính đều nằm trong tay ngài cơ mà.
Quintus cười nhạt:
- Marley, có nhiều chuyện ngươi còn chưa hiểu. Ngươi nghĩ giữ chức Tư Lệnh là một may mắn hay sao? Ta thấy nó là tai họa thì đúng hơn. Ngươi đã biết gì về ba Phó Tư Lệnh cầm ba Siêu Lữ Đoàn Quân bên ngoài chưa?
- Bệ hạ nói vậy tôi mới nghĩ ra. Tôi chưa biết gì về họ cả. Tôi chưa từng gặp ba người này bao giờ.
- Ngươi từ từ tìm hiểu đi là vừa. Jackson nghĩ rằng cái chết của Tư Lệnh sẽ mang lại cho lão cơ hội cai trị Liên Minh, nhưng trong mắt ta, nó sẽ là điểm khởi đầu của một thời kỳ đại hỗn loạn. Ta muốn nhường phúc phần hưởng thụ giai đoạn hỗn loạn này cho Jackson và Tài, để xem chúng xử lý mọi việc ra sao. Ta cứ an nhàn ở Khu Bắc, tránh xa thế sự chẳng phải tốt hơn ư?
- Bệ hạ thật sáng suốt. Nhưng còn mấy viên thuốc mà ngài cho Tư Lệnh uống, dường như không có lợi cho cuộc đảo chính.
Quintus phá lên cười:
- Ngươi nghĩ nó là cái gì? Chúng đều là ma túy Hãm Thần nhưng ở dạng cô đặc hơn nữa mà thôi. Tư Lệnh nghiện ma túy thành bệnh, cơ thể không có ma túy không chịu được, nhưng ma túy dạng tinh khiết nhất bây giờ cũng không còn tác dụng nữa, vậy nên mới biến chứng ra thành các cơn ho buốt ruột. Ta bảo các bác sĩ dùng chính ma túy Hãm Thần điều chế thành dạng cô đặc, uống vào cảm giác như khỏe lại nhưng chỉ là ảo giác mà thôi, trên thực tế chúng là các viên thuốc cực độc càng dùng nhiều càng nhanh chết. Mỗi viên ấy lại lấy đi mất của lão vài giờ tuổi thọ.
Marley nghĩ thầm chủ nhân của mình quả là thâm độc, chuyện ấy cũng nghĩ ra được. Cô rùng mình, lại sợ Quintus thêm tầng nữa, nhưng biết rằng một biểu hiện không vừa mắt cũng có thể dẫn đến họa sát thân, nên tìm cách che giấu cảm xúc thật bằng một nụ cười duyên dáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT