Tài hỏi David:
- Kevin James đã nói gì với anh?
David đáp:
- Không phải nói với tôi, mà với mẹ tôi, sau này bà kể lại cho tôi hay, nhưng đồng thời cũng nói rằng cách làm này không thể thực hiện trên người tôi được.
- Vì sao?
- Tôi cũng không rõ.
Tài nghĩ đến em mình, tự hỏi không biết có phải Sát Chúa đã áp dụng cách làm này lên người nó rồi chăng?
- Bố mẹ anh chết đã lâu chưa?
- Bố tôi chết cách đây hai năm. Mẹ tôi chết cách đây một tháng. Cái chết của bà cũng rất khác thường, tựa như Chúa đã gọi bà đi. Ngày hôm đó bà đang phơi quần áo ngoài sân thì đột nhiên kêu mệt, sau đó ngồi gục xuống đất và cứ thế qua đời. Lúc đó tôi đã rất hốt hoảng, dẫn đến căn bệnh động kinh tái phát. Nếu không phải nhờ anh Daniel có mặt kịp thời thì ngày chết của mẹ tôi cũng là ngày chết của tôi. Tôi rất biết ơn anh ấy. Tôi nghĩ rằng Chúa đã mang anh ấy đến với tôi.
Tài ngẫm nghĩ về cái chết của mẹ David, cảm thấy sự tình có nhiều điều kỳ lạ, nhưng dẫu sao người phụ nữ này cũng đã chết rồi, nên không hỏi thêm nữa.
Nhờ sự nỗ lực của Abraham và Genesis mà chỉ sau hai ngày việc chuẩn bị đã diễn ra xong xuôi. Nhà thờ đã được dọn rửa sạch bong, ngay cả các ô cửa kính nhiều màu sắc vốn tích đầy bụi bẩn cũng được lau chùi cẩn thận, mang lại bầu không khí thiêng liêng.
Vào ngày cử hành hôn lễ, Tài tập hợp toàn bộ nhân sự lại, tuyên bố cô dâu David chỉ có cơ hội cưới chồng một lần, nên Dực Long cần phải làm hết sức để đảm bảo rằng đám cưới sẽ diễn ra suôn sẻ. Abraham là người phụ trách an ninh, được quyền áp dụng mọi biện pháp và mọi phương tiện để đảm bảo rằng các rắc rối sẽ được diệt trừ từ trong trứng nước.
Đúng mười giờ sáng, cô dâu David và chú rể Daniel mặc vét trang trọng tiến vào giáo đường, trên ngực áo của Daniel cài một bông hoa hồng. Sức khỏe của David đã hồi phục từ cơn động kinh, có thể tự mình đi một quãng ngắn.
Dàn đồng ca được hợp thành từ hai mươi ca sĩ vô gia cư không chuyên cất lên chào đón, tuy không được chuyên nghiệp như các dàn đồng ca khác nhưng cũng tràn đầy cảm xúc.
David nghe Thánh ca, gương mặt tràn đầy sự mãn nguyện.
Một trăm người vô gia cư được ban tổ chức cho mượn quần áo, ăn vận lịch sự đóng vai quan khách. Nhờ được trả công xứng đáng mà những người này vỗ tay rất nhiệt tình.
Đúng lúc ấy, một ai đó hét lên:
- Đàn ông, cô dâu là đàn ông. Không được để đám cưới này diễn ra. Chúng đang làm ô uế giáo đường.
Abraham đã sớm phát hiện ra tên phá rối, từ "đàn ông" vừa vang lên đã chỉ đạo quan khách đồng loạt hô tên cô dâu để át đi. Cho dù tên kia hét to vỡ họng cũng không ai nghe thấy gì.
Cùng lúc ấy Tài xoay người, dùng hết sức phi con dao thủ sẵn trong tay, kết quả là tên phá đám thủng sọ chết ngay tức khắc.
David không hiểu sao cả nhà thờ lại tự dưng ồ hết cả lên, nhưng thấy họ hô tên mình, liền nở nụ cười vui vẻ.
Genesis oai nghiêm trong bộ trang phục màu đỏ, trông bề ngoài chẳng khác gì Đức Hồng y thứ thiệt. Gã mỉm cười chờ đợi hai nhân vật chính tiến về phía mình.
Gã hướng dẫn cô dâu và chú rể thề nguyền, sau đó cất tiếng hỏi:
- Ở đây có ai phản đối hôn lễ này không?
Dĩ nhiên không ai dám nói gì. Tất cả đều nhớ đến kẻ vừa to gan phản đối, giờ đã thành người chết, xác bị kéo ra ngoài trong im lặng.
Tài thấy đôi mắt lúc nào cũng lạnh như băng của Daniel lúc ấy bừng lên một sức sống hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, trong lòng không khỏi nảy ra ý nghĩ rằng cuộc đời này thật kỳ lạ.
Daniel là sát thủ máu lạnh nhất mà hắn từng biết, còn David là người ngây thơ và cả tin. Vậy mà số phận lại ghép hai người họ lại với nhau.
Cuộc sống đúng là đầy những điều bất ngờ thú vị, không thể nói trước.
Thấy không có ai phản đối, Genesis đại diện cho Chúa ban phước cho hai người bọn họ, tuyên bố họ là vợ chồng.
Đám cưới kết thúc một cách viên mãn.
Tài đến nói với Daniel:
- Từ giờ mày sẽ làm gì?
Daniel trả lời không chút do dự:
- Tôi sẽ ở đây cùng với David cho đến khi cái chết chia lìa hai người chúng tôi.
- Mày có cần tao giúp gì không?
- Không.
- Daniel, tao nghĩ mình cần phải nói với mày điều này, nhưng tao nghĩ David không phải là người có thân thế bình thường đâu. Mày đã nghe đến Sát Chúa rồi, đúng không? Lão là người đứng đầu Thần Thoại. Tao nghĩ David là con của lão.
Sát Chúa là nhân vật lừng lẫy ở Vùng đất Tự Do, người bình thường nghe đến tên là run sợ, nhưng gương mặt Daniel khi đó khi đó vẫn tỏ ra thờ ơ.
Truyện Cung Đấu- Vậy ư?
- Vậy đấy.
- David có biết chuyện này không?
- Tao chưa nói cho cô ấy biết.
Tài luôn nghĩ về David như một người đàn ông, nhưng khi ghép đôi với Daniel thì David lại biến thành chị. Đó là một thay đổi cách xưng hô tinh tế trong sự thụ động mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
- Vậy thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi và David. Tôi còn quan tâm đến Brian hơn là Sát Chúa, anh hãy tìm nó đi, ngay cả nếu nó chết rồi thì cũng lấy xác về mà đem chôn.
- Tao vẫn canh cánh chuyện đó bấy lâu nay.
Buổi chiều hôm nấy, cả đoàn từ biệt vợ chồng Daniel và David để trở về khu vực trung tâm Vùng đất Tự Do, nơi những cuộc chiến đấu mới đang chờ đợi họ.