Quản gia múc một chén canh nóng đặt lên bàn ăn, ngồi đối diện Việt Tiềm đang dùng bữa, không ngớt lời chúc mừng: “Chúc mừng Việt hầu! Việt hầu đã cứu mạng công tử, Quốc quân tất sẽ thưởng lớn!”
Việt Tiềm ăn canh bằng tay trái, động tác không được tự nhiên. Hắn đã quen dùng tay phải, không kiêu không vội mà đáp lời: “Đây là công lao của Doãn hộ vệ.”
Quản gia biết tính tình Việt Tiềm không thích lộ liễu, vẫn khen từ đáy lòng: “Nếu bàn về công lao, Việt hầu hẳn có công lớn nhất, Doãn hộ vệ được tính thứ hai.”
Việt Tiềm tiếp tục uống chén canh trong tay, cũng không nói gì nữa. Hắn không hy vọng Quốc quân sẽ ban thưởng mình, cũng chẳng có tâm tình để ý tới việc ấy.
Một tỳ nữ đứng bên thân Việt Tiềm, nàng được quản gia ra lệnh hầu hạ Việt hầu dùng bữa. Có điều dường như Việt hầu lại càng thích tự thân mà làm hơn.
“Haiz, ta nghe nói Doãn hộ vệ bị đỉnh đồng đè nát một chân, e rằng sau này chẳng thể đương chức hộ vệ nữa.” Quản gia chặt một miếng gà nướng, đặt vào trong chậu. Hôm nay lão kiêm chức đầu bếp, đối xử với Việt Tiềm hệt như chủ nhân của mình.
Nhớ lại tình huống thảm thương của Doãn hộ vệ ngày hôm ấy, Việt Tiềm đặt thìa xuống, nói từ tận đáy lòng: “Không hẳn, sau này vẫn có thể hồi phục được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT