Ánh nắng mùa thu rực rỡ tràn vào Càn Khôn Điện, những hạt bụi mịn quay cuồng trong luồng sáng kéo dài.
Bên trong đại điện tụ tập nhiều người, Tạ Vân ngồi bên cạnh Thái Thượng Hoàng, đại phu nhân Phương thị cũng bị truyền tới. Thái Thượng Hoàng nghĩ tới bà là nhà gái bên thông gia, không để bà quỳ, sắp xếp cho ngồi ghế gấm một bên. Phương thị lo lắng nhìn Thư Quân.
Thư Quân quỳ gối ở giữa Càn Khôn Điện, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói không ra lờ. Nàng không sợ bị Thái Thượng Hoàng trừng phạt, nhưng sợ chuyện của nàng và Hoàng đế bị người khác biết được, lúc đó nàng không muốn vào cung cũng phải vào.
Vương Ấu Quân hiểu rõ băn khoăn trong lòng Thư Quân. Nàng ấy suy nghĩ một lát, ôm hết mọi chuyện vào mình. Nàng ấy lập tức vén váy quỳ xuống trước mặt Thái Thượng Hoàng, giọng nói chứa chút tủi thân.
“Ông ngoại đã quên rồi sao? Buổi trưa hôm qua lúc hạ trại dùng cơm, Quân nhi thỉnh an người, chính miệng người đồng ý cho Quân nhi đến Lưu An Cung ở mà. Vì thế Quân nhi mới đi vào…”
Thái Thượng Hoàng nghe mà không hiểu ra sao: “Hôm qua ta có đồng ý với con sao?” Sao ông lại không nhớ việc này nhỉ?
Vương Ấu Quân lại nói cực hợp tình hợp lý: “Nếu không phải người mở miệng, cho Quân nhi một vạn lá gan cũng không dám tự tiện xông vào Lưu An Cung đâu?”
Thái Thượng Hoàng đỡ trán: “Lời này nói cũng đúng.”
Tạ Vân lại không tin lý do thoái thác này của nàng ấy, chỉ vào Thư Quân: “Vậy còn nàng ta, sao nàng ta cũng được vào?”
Vương Ấu Quân chớp chớp mắt, lại nhìn thoáng qua Thái Thượng Hoàng: “Một mình ta buồn chán, nên ta năn nỉ ông ngoại đồng ý cho ta mang theo một người. Ta mới mang theo Quân muội muội.”
Vương Ấu Quân và Tạ Vân cũng coi như là đối thủ cũ, lời nói của Vương Ấu Quân, Tạ Vân đương nhiên không tin. Chắc là dựa vào trí nhớ không tốt của Thái Thượng Hoàng, cố ý muốn giấu trời qua biển,
“Đêm qua ta ở bên hồ tản bộ tiêu thực, nghe được một tiếng thét chói tai đột ngột, rất giống cháu ngoại gái Ấu Quân. Quân nhi à, ngươi thật sự phụng chỉ đi vào, hay là lẻn vào vậy?”
Vương Ấu Quân nghe được kia tiếng “Quân nhi” kia mà sởn da gà. Ngày thường Tạ Vân ỷ bối phận mình cao, mỗi khi gặp được Vương Ấu Quân hay vãn bối nào đó, đều vênh mặt hất hàm sai khiến, luôn thích khoe khoang vai vế trưởng bối của mình. Vương Ấu Quân nhìn nàng ta cực kỳ không vừa mắt.
Nàng ấy cũng không chút khách khí đáp lại: “Một tiếng chim kêu cũng có thể tính trên đầu ta? Hôm qua ta ở Lưu An Cung còn nghe được có người ở bên ngoài hô to gọi nhỏ với Thành Tướng quân kìa, vừa nghe là biết giọng nói hay như hót của Tạ cô nương rồi.”
“Ta thấy ngươi cố ý giá họa ta, ghen ghét ta được ông ngoại sủng ái hơn ngươi, cho nên mới sáng sớm đã lăn lộn ầm ĩ như vậy. Ui da, ông ngoại, hôm nay trời xanh nắng đẹp, ngài không đi săn thú à?”
Lời này dẫm trúng chỗ đau của Thái Thượng Hoàng, ông cũng không thích Tạ Vân sinh sự từ chuyện không đâu.
Sắc mặt Tạ Vân càng thêm khó coi. Tối qua nàng ta rõ ràng nghe thấy là giọng của Vương Ấu Quân, không thể nào nhầm được. Trực giác nói cho nàng ta biết, chuyện không đơn giản như vậy. Nàng ta ngẫm nghĩ rồi kiến nghị với Thái Thượng Hoàng:
“Cữu cữu, ngâm nước ấm vốn không phải chuyện lớn, nhưng nếu Vương Ấu Quân giả truyền thánh chỉ, đó là tội lớn khi quân. Ngài không thể không trị, theo cháu gái thấy, nếu không ngại thì mời Thành Tướng quân tới đối chứng đi?”
Thành Lâm là người của Hoàng đế, sẽ không nể mặt ai cả, hắn sẽ không thiên vị Vương Ấu Quân.
Tạ Vân này đã làm ầm ĩ sự việc, rất nhiều vương tôn công chúa lấy cớ thỉnh an tới xem trò vui. Nếu không làm rõ mọi chuyện, Thái Thượng Hoàng sẽ không giải thích được, bởi vì vãn bối quá nhiều. Nếu ai cũng làm loạn như Vương Ấu Quân, chẳng phải nội bộ sẽ rối tung rối mù sao.
Vì thế Thái Thượng Hoàng phái người đi truyền Thành Lâm.
Vương Ấu Quân và Thư Quân nhìn nhau, trong lòng đều nổi trống. Tối qua Vương Ấu Quân vừa đắc tội Thành Lâm, cũng không biết hắn có thể giúp nàng ấy hay không. Thật ra Thành Lâm sẽ không hại Thư Quân, chỉ sợ vì muốn Hoàng đế ôm được mỹ nhân về, hắn lập tức thừa nhận là ý chỉ Hoàng đế, vậy thì không xong rồi.
Sắc mặt Thư Quân trắng bệch, Vương Ấu Quân thoáng dịch đầu gối ra phía sau, cầm tay nàng: “Đừng sợ.”
Tạ Vân nhìn dáng vẻ có tật giật mình của hai người này, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.
Thành Lâm vốn đang tuần tra ở khu săn thú, nghe được thị vệ gọi đến, lập tức tới Càn Khôn Điện. Trên đường đi thị vệ đã nói cho hắn tình hình trong điện. Hắn đi đến cửa đại điện, gỡ bội đao xuống, đi nhanh vào. Ánh mắt vừa thoáng liếc đã nhìn thấy Vương Ấu Quân đang khổ sở nhìn mình, Thành Lâm làm bộ không nhìn thấy, mặc cho Vương Ấu Quân chớp muốn rụng mi mắt, hắn cũng không có biểu cảm gì.
Vương Ấu Quân vứt mị nhãn cho người mù (*), tức giận đến đau ngực.
(*) Ý nói, ánh mắt nàng quyến rũ như vậy, nhưng người kia mù nên không thấy.
Thành Lâm đi đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, không đợi Thái Thượng Hoàng hỏi đã mở miệng ngay.
“Hồi bẩm Thái Thượng Hoàng, tối qua thực sự có thủ lệnh từ Càn Khôn Điện ra. Yêu cầu thần bảo vệ Lưu An Cung, bảo vệ hai vị cô nương an toàn.”
Lời này của Thành Lâm chính là kiểu ba phải hiểu sao cũng được. Mệnh lệnh từ Càn Khôn Điện có thể là Thái Thượng Hoàng phát ra, cũng có thể là Hoàng đế phát ra. Mà mọi người cũng không biết đêm qua Hoàng đế giá lâm hành cung, cho nên chỉ có thể là Thái Thượng Hoàng.
“Có sao?” Thái Thượng Hoàng thật sự cảm thấy nghi ngờ đối với trí nhớ của mình rồi.
Thành Lâm không đổi sắc: “Thần đâu dám khi quân phạm thượng?”
“Không sai.” Vương Ấu Quân cùng Thành Lâm kẻ xướng người hoạ. Nàng ấy đoán được chắc là Hoàng đế có dặn dò, trong lòng cực kỳ tự tin, trên mặt giả vờ càng thêm tủi thân, vừa hít mũi vừa đáp.
“Ông ngoại, Quân nhi luôn luôn ngoan ngoãn, không dám nói dối. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên ông ngoại hứa hẹn với Quân nhi đó.”
Thành Lâm thấy nàng ấy nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến cực kỳ đáng thương, sợ nước mắt dính vào trên người mình, vội vàng dịch ra cách xa nàng ấy một chút.
Kỹ năng diễn xuất của nha đầu này đạt ghê.
Có Thành Lâm làm chứng, Thái Thượng Hoàng cũng không thể tiếp tục hoài nghi. Dù sao Thành Lâm không có lý do gì để nói dối, ông lão sờ sờ trán, cũng không để chuyện này ở trong lòng: “Được rồi, sự việc dừng ở đây. Nếu ta đã cho phép Quân nhi, hôm nay Quân nhi lại chịu ấm ức như vậy, thì cứ tiếp tục ở đi.”
Vương Ấu Quân nín khóc mỉm cười, lập tức tạ ơn.
Tạ Vân tất nhiên là vô cùng không phục.
Thành Lâm đứng lên, lạnh như băng liếc nhìn Tạ Vân một cái, lại chắp tay với Thái Thượng Hoàng.
“Thái Thượng Hoàng, chuyện của Vương cô nương và Thư cô nương đã làm sáng tỏ, nhưng Tạ cô nương ầm ĩ thị phi, nghe nhìn lẫn lộn, làm hỏng danh dự của ngài, ảnh hưởng đại điển săn bắn mùa thu. Việc này không thể không truy cứu.”
Tạ Vân nghe vậy đứng bật dậy, đột nhiên biến sắc: “Thành Lâm, bản Quận chúa và ngươi không oán không thù. Chỉ là tối qua...” Nàng ta nhìn thoáng qua Thái Thượng Hoàng, không thể nói ra chuyện đột nhập Lưu An Cung tối qua ra được, đành phải xoay chuyển: “Không sai, là ta hiểu lầm Ấu Quân và Thư gia muội muội. Chuyện này cũng đâu phải chuyện gì lớn?”
Thành Lâm không nhìn nàng ta, Thái Thượng Hoàng cũng không nhìn nàng ta.
Thái Thượng Hoàng chỉ nhìn chằm chằm Thành Lâm vài lần. Tính tình của Thành Lâm như thế nào, Thái Thượng Hoàng hiểu rõ, tuyệt đối không thể tranh chấp cùng cô nương gia. Hắn đột nhiên mở miệng muốn trị Tạ Vân, thật kỳ lạ, có điều kỳ lạ thì kỳ lạ, nếu Thành Lâm đã mở miệng, Thái Thượng Hoàng cần phải trừng trị.
Vì thế lão nhân gia hạ lệnh: “Tạ Vân đóng cửa ăn năn.”
Tạ Vân đang định giãy nảy cãi lại.
Thành Lâm bỗng nhiên tới gần Thái Thượng Hoàng, lặng lẽ thì thầm vài câu. Không biết hắn nói gì, sắc mặt Thái Thượng Hoàng rõ ràng nghiêm trọng, chợt sửa lại lời.
“Ma ma tát tai hai mươi cái, lại đóng cửa ăn năn.”
Tạ Vân thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu.
Không ai rõ vì sao Thành Lâm nhất định phải trị Tạ Vân, đoán chừng là vị Tạ đại tiểu thư này đã đắc tội người đứng đầu trong quân.
Tạ Vân bị đánh đến mặt mũi bầm dập trước mặt mọi người, rốt cuộc không có mặt mũi ra cửa. Nàng ta gây rối trong kinh nhiều năm, lần đầu tiên chịu thiệt thòi lớn như vậy, cũng coi như khiến người ta sảng khoái.
Sau khi sự việc êm đềm qua đi, Thư Quân muốn nói lời cảm ơn Thành Lâm. Vương Ấu Quân niệm tình hôm nay Thành Lâm thay nàng ấy nói vài lời, quyết định không so đo chuyện hắn thất lễ tối hôm qua, cùng Thư Quân đuổi theo hắn đến chỗ đài cao, thi lễ với hắn: “Đa tạ Tướng quân cứu giúp.”
Thành Lâm hờ hững nhìn nàng ấy, phun ra hai chữ: “Không cần,” lại nhìn thoáng qua Thư Quân dịu dàng mềm mại ở phía sau. Hắn nhìn Vương Ấu Quân cười nhếch mép nói: “Nếu không phải có Thư cô nương, ta cũng mặc kệ sống chết của người.”
Tâm trạng ngưỡng mộ của Vương Ấu Quân lập tức biến mất, khuôn mặt nghiêm túc nghiến răng nghiến lợi liếc hắn: “Thành Lâm, ngươi thật là không biết tốt xấu!”
Thành Lâm lười để ý, chắp tay với Thư Quân, bước nhanh quay về khu rừng.
Vương Ấu Quân chưa từng mất mặt như vậy, tức giận đến giậm chân đùng đùng.
Thư Quân ở bên cạnh an ủi nàng ấy: “Được rồi, hôm nay thời tiết đẹp, ta đi cưỡi ngựa với tỷ nha?”
Vương Ấu Quân nhớ tới chuyện phải dạy Thư Quân cưỡi ngựa, hít sâu một hơi, hướng một đôi mắt như phóng lao về phía bóng dáng Thành Lâm, ôm lấy Thư Quân trở về Lưu An Cung. Vương Ấu Quân nghĩ đến chuyện có thể danh chính ngôn thuận ở lại Lưu An Cung thì tâm trạng lại tốt lên. Hai người dùng cơm trưa sớm một chút, lúc ra cửa, đụng phải người mà Thư gia sai tới tìm Thư Quân. Thư Quân đành phải để Vương Ấu Quân đi trước, mang theo Thược Dược đi vào Tây Uyển.
Thư Quân tới Tây Uyển, nhìn thấy phụ thân Thư Lan Phong gấp đến độ đi qua đi lại ở trong phòng. Thư Lan Phong không biết tình hình, trách cứ Thư Quân.
“Con đợi lát nữa dọn đồ về Tây Uyển, Lưu An Cung kia đâu phải chỗ chúng ta có thể ở? Con nhìn xem, hôm nay thiếu chút nữa chọc phải sóng gió rồi. Tuy Ấu Quân có ý tốt, nhưng không thể phá vỡ quy tắc được.”
Thư Quân nhìn vẻ mặt phụ thân phong trần mệt mỏi, sự tủi thân trong lòng suýt chút trào ra. Nàng muốn đến Lưu An Cung ở lúc nào chứ? Nếu không phải Hoàng đế ép nàng thì hôm nay nàng cũng không cần chịu hoảng sợ lớn như vậy. Hôm nay đã có thể nhìn thấy sự hống hách của Tạ Vân, nếu thật sự cùng Tạ Vân thờ chung một chồng, sợ là không biết nàng sẽ chết như thế nào. Đáng tiếc Thư Quân chỉ có thể nuốt xuống một bụng đầy nước đắng này, nàng không dám nói với phụ thân, chỉ gật đầu.
“Nữ nhi đã biết, nhưng mà hiện tại Ấu Quân đang ở trại nuôi ngựa chờ nữ nhi. Đợi sau khi quay về, nữ nhi lại dọn được không ạ?”
Thư Lan Phong thấy hốc mắt nữ nhi phiếm hồng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, chỉ cho là nàng sợ hãi, đau lòng đến cực điểm: “Kiều Kiều đừng khóc, trách giọng điệu cha không tốt đã doạ đến con.”
Thư Quân sợ phụ thân lo lắng, xoa xoa khóe mắt: “Con không có việc gì đâu cha, cha đi làm việc đi.”
Thư Lan Phong thực sự còn có rất nhiều công vụ, dặn dò Thược Dược chăm sóc tốt Thư Quân xong thì rời đi.
Chủ tớ hai người nghỉ ngơi sửa soạn một chút, đến buổi trưa thì ra khỏi hành cung.
Còn chưa vòng đến thảo nguyên phía trước, đã nghe được âm thanh phóng ngựa vào rừng thật lớn, chim nhạn bay về phía nam, tiếng ngựa hí hươu kêu, một dòng sống hẹp dài uốn lượn chảy ra từ phía đông cánh rừng, ngang qua thảo nguyên lại kéo dài đến phía tây.
Lúc chuẩn bị đi xuống, Thược Dược bỗng nhiên nhớ tới còn chưa mang theo túi nước, lại vội vàng chạy về Lưu An Cung. Thư Quân đứng đón gió, nhìn về phía khu vực săn bắn, một sắc xanh um, dãy núi vờn quanh, bốn phía rậm rạp cành lá, những thiếu niên và cô nương mặc những bộ quần áo tươi mới, tô điểm cho cảnh núi non mênh mông trùng điệp.
Hai mặt của cánh rừng đều có thể đi săn thú, lối vào có một cái chuồng ngựa, bên trong có rất nhiều ngựa lớn. Từ xa có thể nhìn thấy Vương Ấu Quân đang chọn ngựa ở phía tây khu rừng, Thư Quân chậm rãi đi tìm nàng ấy.
Thảo nguyên rất rộng lớn, mắt nhìn thì thấy không xa bao nhiêu, lúc đi lên lại vô cùng mất sức.
Phong tục dân gian Đại Tấn cởi mở, tuy nam nữ có khác biệt, nhưng cũng không quá mức hà khắc, chẳng hạn như nam nữ chưa lập gia đình vẫn có thể đi chơi cùng nhau. Thư Quân bước lên đồi cỏ rậm rạp, nhìn thấy trưởng tỷ Thư Linh và Thế tử Liễu hầu gia đang đứng cách đó không xa.
Vóc dáng Liễu Minh Thần không cao lắm, chỉ hơn trưởng tỷ nửa cái đầu, nhưng biểu cảm của y cực kỳ dịu dàng. Y thấy trên tóc trưởng tỷ có dính chiếc lá, lặng lẽ lấy xuống cho nàng ấy. Trưởng tỷ là một người đoan trang nghiêm túc như vậy, ở trước mặt y cũng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng dịu dàng.
Không biết hai ngươi đang nói cái gì, cùng nhau đi vào trong rừng. Liễu Minh Thần thấy trong tay trưởng tỷ có cái túi nước, chủ động nhận lấy. Tay áo rộng trưởng tỷ rũ xuống, Liễu Minh Thần lặng lẽ lại gần cái tay kia của trưởng tỷ, Thư Quân rõ ràng nhìn thấy ngón tay hai người lặng lẽ chạm nhau bên dưới tay áo rộng che giấu.
Phóng tầm mắt nhìn lại, thảo nguyên nơi nào cũng có đôi có cặp, có trượng phu trẻ tuổi đỡ thê tử lên ngựa, nắm tay đi dạo khắp núi non, có mẫu thân dẫn con nhỏ chơi đùa trên đồng cỏ. Cho dù là quan lão gia hơi lớn tuổi một chút, cũng chắp tay sau lưng đưa thê tử vừa nói vừa cười đi dạo về phía lều trại.
Thư Quân không kiềm được cảm thấy cực kỳ hâm mộ, hình ảnh này tươi đẹp như pháo hoa nở rộ, đáng tiếc không thể thuộc về nàng.
Nàng cũng không biết cả đời này phải làm sao bây giờ?
Mặc dù có thể thành công thuyết phục Hoàng đế từ bỏ nàng, nhưng nàng còn dám gả chồng sao? Nàng không dám, nam nhân không chiếm được luôn còn nhớ thương. Nếu nàng gả chồng sinh con, một ngày nào đó đế vương không vui, muốn nổi cáu lên người nàng, nàng không dám liên lụy người khác.
Rời xa kinh thành tha hương tham sống sợ chết, khát vọng cả đời của cha sẽ chôn vùi trong tay nàng.
Ánh mặt trời rõ ràng là nóng cháy, trên người nàng lại không hiểu vì sao lại rét lạnh.
Vương Ấu Quân ở phía xa phát hiện ra nàng, vẫy tay với nàng. Thư Quân tạm thời đè xuống suy nghĩ chua xót, bước nhanh chạy về phía nàng ấy.
Lúc này một giọng nói ẩn chứa khàn khàn gọi nàng.
“Quân muội muội.”
Thư Quân đột nhiên ngừng bước chân, chậm rãi quay đầu sang.
Chỉ hơn nửa tháng không thấy, Bùi Ngạn Sinh dường như đã thay đổi thành người khác. Hắn ta gầy gò ốm yếu, hàm dưới đầy râu, hốc mắt lõm sâu, một đôi mắt đã không còn thần thái của ngày xưa, chua xót nhìn Thư Quân.
Sau khi nhìn thấy gương mặt kia của Thư Quân, đôi môi khô khốc của Bùi Ngạn Sinh giật giật, thay đổi xưng hô: “Thư cô nương...”
Thư Quân nhìn hắn ta như vậy, trong lòng nghẹn muốn chết.
Ban đầu nàng ngại Bùi Ngạn Sinh làm việc không có đầu óc, bây giờ mới biết được, Bùi Ngạn Sinh cũng không phải là người mà nàng có thể mơ ước.
Hiện tại nói gì cũng không có tác dụng, nơi đây đều là tai mắt Hoàng đế, Thư Quân càng không dám nói chuyện với hắn ta. Mọi chuyện là kết cục đã định, không bằng nhẫn tâm chút mới tốt, Thư Quân không nói lời nào, xoay người chạy đi.
Bùi Ngạn Sinh ở phía sau cũng không đuổi theo.
Thư Quân một mạch chạy đến bên cạnh Vương Ấu Quân. Nàng ấy cũng thấy Bùi Ngạn Sinh, thấy hắn ta còn nhìn chằm chằm Thư Quân thì ‘chậc’ một tiếng, kéo Thư Quân vào trong rào chắn bên cạnh chuồng ngựa, ngăn cản tầm mắt Bùi Ngạn Sinh.
“Muội không phát hiện Bùi Ngạn Sinh không ổn sao?”
Thư Quân mờ mịt nhìn nàng ấy: “Có ý gì?”
Vương Ấu Quân ôm lấy vai nàng, sắc mặt một lời khó nói hết: “Khoảng thời gian trước Bùi Ngạn Sinh chịu cú sốc lớn, ở trong nhà không ăn không uống. Lâm Xuyên Vương phi hạ một liều thuốc mạnh cho hắn ta.”
Thư Quân trợn to mắt, lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Vương Ấu Quân kề sát vào bên tai nàng nói: “Vương phi lén cho nhi tử ăn loại thuốc đó, lại đưa cháu ngoại gái của mình vào phòng hắn ta. Hai người một đêm xuân, hiện giờ hai nhà đã bắt đầu nghị thân, chắc là cuối năm sẽ đón về đây.”
Thư Quân lắp bắp kinh hãi, đáy lòng cuộn lên sự ghê tởm, sắc mặt ngơ ngác không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, mắt đen của nàng chuyển động, giọng nói trầm xuống: “Cũng tốt, ít nhất không hề bị muội làm lỡ dở.”
Vương Ấu Quân lại nhìn phía Bùi Ngạn Sinh, thấy hắn ta đã rời đi từ lúc nào không biết, lúc này mới kéo Thư Quân ra.
“Được rồi được rồi, chuyện cũng đã qua, muội cũng đừng khổ sở. Nói một câu thật lòng thì cho dù không có cữu cữu, hai người các muội cũng không lâu dài được.”
“Hoài Dương Vương phi chỉ kiêu căng ngạo mạn, làm việc gì cũng còn tính đến sĩ diện. Lâm Xuyên Vương phi đến loại chuyện như vậy mà cũng làm được, bà ta không thích muội, không biết chừng sẽ giày vò đến mức nào nữa.”
“Được, không nói chuyện này nữa. Chúng ta cưỡi ngựa đi?”
Vương Ấu Quân chọn cho Thư Quân một con ngựa vừa gầy vừa lùn. Thư Quân cẩn thận ngồi lên, nắm chặt dây cương không dám lộn xộn. Bản thân Vương Ấu Quân cưỡi ngựa rất giỏi, nhưng lại không biết dạy người khác như thế nào. Hai cô nương lăn lộn một lúc, cũng chỉ đảo quanh có một chỗ.
Vương Ấu Quân có phần nhụt chí, Thư Quân cũng bị giày vò đến thở hồng hộc.
Đúng vào lúc này, Thành Lâm từ trong rừng tuần tra ra, đụng phải hai vị cô nương đang chán nản ở chuồng ngựa. Hắn liếc mắt nhìn thêm một cái, Vương Ấu Quân nhìn thấy hắn thì bốc hỏa, quay mặt đi.
Vương Ấu Quân thấy hắn chủ động tiếp lời, cũng không thể làm bộ không nghe được, lạnh như băng nói: “Quân muội muội không biết cưỡi ngựa, ta đang dạy muội ấy.”
Thành Lâm gãi má, liếc nhìn Thư Quân một cái, giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như vậy: “Học cưỡi ngựa đúng không?”
Vương Ấu Quân không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, không hé răng.
Thư Quân chỉ con ngựa lùn kia: “Thành Tướng quân, ta cưỡi con ngựa này nhưng mà làm thế nào nó cũng không chịu đi. Tướng quân có biết là tại sao không?”
Thành Lâm cười nói: “Mặc dù ta có thể cưỡi ngựa, nhưng lại không biết dạy người khác. Có điều, ta có thể mời người dạy tới!”
Vương Ấu Quân thầm nghĩ như vậy là tốt nhất. Nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Thành Lâm, nhưng mà người ta chịu giúp đỡ, nàng ấy cũng không thể hiện quá mức rõ ràng: “Vậy đa tạ.”
Thành Lâm không nói hai lời lập tức rời đi. Hắn đến trước đài cao, gọi một thị vệ, dặn dò vài câu, thị vệ kia ra roi thúc ngựa rời đi.
Vương Ấu Quân đợi trong chốc lát không thấy người tới, cũng không để ở trong lòng. Thư Quân sợ nàng ấy mất hứng bèn nói.
“Tỷ mang theo ta cùng cưỡi đi, ta ngồi ở sau lưng tỷ là được.”
Phụ thân của Vương Ấu Quân cũng là lão tướng trong quân, huynh trưởng trong nhà cho nàng ấy chọn một con Ngọc Thông Mã, đương nhiên lần săn thú này nàng ấy cũng dắt tới. Nàng ấy xoay người lên ngựa rồi lại kéo Thư Quân lên, Thư Quân ôm eo nàng ấy, mặc cho nàng ấy rong ruổi.
Vương Ấu Quân lo Thư Quân sợ hãi, không dám phi quá nhanh. Hai người cưỡi khoảng chừng nửa canh giờ, đi đến một sườn núi cao cao. Tầm nhìn nơi này cực kỳ rộng lớn, đợi ngựa đi chậm lại, lúc này Thư Quân mới từ phía sau Vương Ấu Quân mở mắt ra, hai mắt bỗng chốc sáng ngời.
Cảnh sắc trước mặt quá đẹp.
Dãy núi chạy dài, cánh đồng ngàn dặm. Cam hồng vàng lục đầy khắp núi đồi, giống như một cái chảo nhuộm vỡ nát, quá mức hoành tráng.
Vương Ấu Quân thả Thư Quân xuống, nói muốn đi săn thỏ để buổi tối nướng ăn, Thư Quân cũng tùy nàng ấy. Không bao lâu, Thược Dược cùng với nha hoàn Xuân Hoa của Vương Ấu Quân cũng đuổi theo tới. Thược Dược hầu hạ Thư Quân uống nước xong, mang theo Xuân Hoa tìm nơi tránh gió chuẩn bị dụng cụ để buổi tối nấu cơm dã ngoại.
Con ngựa lùn mà Vương Ấu Quân chọn cho Thư Quân chở theo túi nước lương khô và quần áo, còn có một rương đựng đệm lót chuyên dùng trên thảo nguyên.
Thư Quân dỡ đệm lót xuống, một mình ngồi trên sườn núi ngắm cảnh.
Có lẽ ngồi một mình nên có chút nhàm chán, nàng cúi xuống bắt đầu nghịch đám hoa dại bên dưới gót chân.
Gió mát lay động cỏ cây, phát ra âm thanh rào rạt.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, nàng cúi đầu hơi mệt mỏi, gác đôi gò má lên cánh tay, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm về một hướng. Ý thức của Thư Quân dần mơ hồ, trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, bỗng thấy bên tai giống như có gì đó từng chút từng chút cọ nàng. Nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng không duỗi tay gạt đi.
Dần dần, vành tai càng thêm ngứa, giống như có sợi lông vũ từ phía trên nhẹ phất qua.
Thư Quân có chút không chịu nổi, lúc này mới nâng đôi mắt đờ đẫn lên. Một đôi mắt trong veo rũ xuống, ánh mắt hắn xen lẫn sâu thẳm cùng trong trẻo, điềm tĩnh thấm đượm vài phần trầm ổn của năm tháng hơn so với những nam tử trẻ tuổi, cũng không có cảm giác thâm sâu khó lường khiến mọi người kinh sợ.
Thư Quân sửng sốt: “Sao ngài lại tới đây?”
Giọng nói của nàng mang theo âm thanh mơ hồ, giống như mèo nhỏ lười biếng, biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.
Trái tim Bùi Việt lập tức mềm mại, thật không uổng công mình từ Ngự Thư Phòng bôn ba mà đến.
Bùi Việt thấy nàng ngồi xổm lâu rồi, nâng nàng dậy, nhìn nàng, ý cười trên khóe môi như có như không.
“Không phải có cô nương muốn học cưỡi ngựa sao?”
Nỗi ấm ức tủi thân khó tả trong lòng Thư Quân chậm rãi tụ ở đáy mắt: “Ngài từ kinh thành tới sao?”
“Nếu không thì sao?” Hắn sâu kín cười nói.
Thư Quân hổ thẹn cúi mặt xuống.
Tối hôm qua mới vừa bôn ba trở về, lúc này lại tới hành cung.
Nàng không biết nên nói hắn tốt với nàng quá mức, hay là nên nói phần thiên vị này của đế vương khiến nàng chịu không nổi.
Trong lòng Thư Quân ấp ủ vài lời muốn nói, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bùi Việt thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng không ép nàng, mà chỉ vào con ngựa gầy bên cạnh mình: “Đây là ngựa của nàng?”
Thư Quân quay đầu lại, con ngựa kia đang chán muốn chết gặm cỏ khô: “Đây là ngựa mà Ấu Quân tỷ tỷ chọn cho ta.”
Bùi Việt lắc đầu bật cười: “Con ngựa này không thích hợp với nàng, đương nhiên nàng không học được. Trẫm dạy nàng nhé?”
Thư Quân rụt cổ lắc đầu, chậm rãi lui về sau vài bước: “Không, bệ hạ, ngài bận như vậy. Ta...”
“Quân Quân,” Giọng nói của hắn ôn hòa nhưng lại có phần nghiêm túc không giải thích được: “Nàng cứ xem ta như thất gia, hoặc là xem như huynh trưởng bình thường cũng được. Huynh trưởng ngàn dặm xa xôi chạy tới là muốn dạy Quân Quân cưỡi ngựa. Nàng học xong, ta cũng yên tâm hơn mà phải không?”
Thư Quân đau khổ nhắm mắt.
“Ngự Thư Phòng còn có một đống sổ con chờ ta.”
Đây là hắn bắt nạt Thư Quân tính tình mềm mại dễ ức hiếp.
Bùi Việt búng tay một cái, thị vệ dắt một con ngựa nhỏ màu đỏ rực như lửa từ dưới sườn núi đi lên. Tuy ngựa không quá cao to, nhưng nhìn ra được rất rắn chắc, vó ngựa kia nhảy lên rất cao cùng với ánh mắt dữ tợn lại ung dung điềm tĩnh, có thể nhìn ra không giống những con ngựa bình thường khác.
Dưới sự sai khiến của Bùi Việt, con ngựa kia đi tới dùng miệng cọ cọ Thư Quân. Thư Quân vô cùng ngượng ngùng, muốn né tránh nhưng cuối cùng lấy hết can đảm đứng yên không nhúc nhích: “Bệ hạ, đây là ngựa gì vậy?”
“Nó là hãn huyết bảo mã do Ðại Uyên kính hiến.”
Thị vệ dâng dây cương lên, Bùi Việt nhận lấy đưa cho Thư Quân. Thư Quân chậm rãi cầm lấy, chẳng qua nàng còn có chút sợ hãi vì trải nghiệm không thoải mái vừa rồi.
Bùi Việt nhìn cô nương đang rụt rè, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, nó cũng không hung dữ đâu. Lúc trước không phải trẫm đã nói với nàng, trẫm là người luyện ngựa sao? Thật sự cũng không phải là nói sai, con ngựa này là do trẫm thuần dưỡng. Nó cực kỳ ngoan ngoãn, thích hợp để cô nương cưỡi.”
Thư Quân nhớ tới mình từng mắng hắn là kẻ đại lừa đảo, xấu hổ mỉm cười.
Bùi Việt nhìn ra được, lúc nãy tiểu cô nương ngồi xổm nơi này, biểu cảm mất mát cô độc, lúc này lộ ra ý cười, tâm trạng hắn cũng vui vẻ theo.
“Tới đây, thử một lần.” Bùi Việt cổ vũ nàng.
Thư Quân nắm chặt cương ngựa, định giẫm lên bàn đạp leo lên. Lúc nãy mới cưỡi ngựa cùng Vương Ấu Quân, Vương Ấu Quân ôm eo đưa nàng lên. Hện tại Hoàng đế đang đứng phía sau, Thư Quân không biết nên làm sao, hơn nữa nàng cũng không nhanh nhẹn lưu loát lên ngựa giống như Vương Ấu Quân được, làm như vậy thì phải cong mông lên, có vẻ cực kỳ không lịch sự.
Bùi Việt nhìn ra nàng khó xử, đi đến đối diện nàng, cách lưng ngựa duỗi tay về phía nàng: “Trẫm cho nàng mượn lực.”
Hắn đương nhiên có thể đỡ Thư Quân lên ngựa, chỉ là hiện tại trong lòng tiểu cô nương có mâu thuẫn với hắn. Bùi Việt biết nên làm thế nào hóa giải xấu hổ trong lòng nàng lại có thể gãi đúng chỗ ngứa giúp được nàng.
Không biết đây có phải là vì nam tử lớn tuổi nên mới có thể tinh tế và săn sóc như vậy hay không?
Thư Quân giữ chặt tay hắn, Bùi Việt dùng sức nâng, nàng nhẹ nhàng lên ngựa.
Chỉ ngắn ngủi một chút như vậy, Thư Quân cảm nhận được sức lực hai người chênh lệch, rõ ràng nhìn hắn không dùng lực, thật ra lại mạnh mẽ vững vàng. Thư Quân nhìn thoáng qua chiều cao của Bùi Việt, còn cao hơn rất nhiều so với nam tử bình thường. Chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng nàng ngồi ở trên lưng ngựa, vậy mà tầm mắt hắn lại có thể nhìn thẳng lại đây.
Bùi Việt bắt đầu dạy nàng các điều cơ bản khi cưỡi ngựa, cũng chưa đi sâu vào từng chi tiết. Hắn nắm dây cương ở phía trước, hướng dẫn Thư Quân dùng lực như thế nào để cưỡi ngựa.
So với vừa rồi sai khiến thế nào con ngựa kia cũng vẫn bất động, con ngựa này quả nhiên nhanh nhạy hơn nhiều, Thư Quân thoáng kéo kéo dây cương, nó đã biết sẽ đi bên nào.
Bùi Việt thấy nàng dần dần thoải mái hơn bèn buông cương ngựa ra, lui sang một bên.
Thư Quân chậm rãi cưỡi một đoạn, nếm được thú vui cưỡi ngựa, hứng thú nổi lên, cầm lòng không đậu vẫy tay với hắn: “Bệ hạ, hình như ta biết một chút rồi.”
Bùi Việt khoanh tay đứng nhìn, bóng dáng cao dài đứng sừng sững ở trong gió, giống như tùng bách.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác an tâm.
Thư Quân mạnh dạn tiếp tục cưỡi về phía trước, con ngựa kia cũng đã quen với chủ nhân mới, bắt đầu tung tăng đi lên phía trước, bước chân nhanh hơn một chút. Thư Quân bắt đầu hốt hoảng: “Bệ hạ…” Nàng nắm dây cương muốn dừng lại.
Con ngựa tuy ngoan ngoãn, dường như cũng có chút không vui, lập tức hí lên một tiếng, phát ra kháng nghị. Thư Quân sợ hãi hô lên, Bùi Việt lo lắng nàng bị doạ, nhanh chóng tiến đến, nhắc nhở nàng: “Đừng nhúc nhích, nàng thả lỏng dây cương ra chút, đi theo nó. Chú ý, hai chân kẹp chặt bụng ngựa.”
Thư Quân hít mấy hơi gió lạnh, cắn răng, chậm rãi buông dây cương ra. Con ngựa kia nhận được tín hiệu, chợt nhảy lên xông về phía trước.
“Á...” Cơ thể Thư Quân đột nhiên bị kéo về phía trước, mới đầu không quen, hai mắt nhắm lại tùy ý con ngựa rong ruổi, dần dần phát hiện con ngựa này rất vững, nàng mở một bên mắt, gió lướt qua gương mặt, phong cảnh từng chút một đập vào mắt. Con ngựa mang theo nàng vừa nhanh vừa vững vàng lao như bay về phía trước, loại cảm giác này vừa nguy hiểm vừa kích thích, dường như tất cả phiền não đều tan theo gió.
Nàng thử dùng sức kẹp bụng ngựa, tốc độ lại nhanh hơn một chút. Con ngựa Ðại Uyên này rất có linh tính, nhận thấy được ý đồ của chủ nhân, bắt đầu nện bước ngày càng nhanh.
Hơi nóng trong ngực Thư quân cũng muốn quay cuồng theo.
Qua một lúc lâu, Thư Quân mới phát hiện mình đã chạy ra thật xa. Nàng hoảng sợ ngoái đầu nhìn, lại thấy bóng dáng anh tuấn kia không biết từ lúc nào đã theo kịp.
Băn khoăn trong đáy lòng lập tức biến mất, nụ cười không kiềm chế được nở rộ nơi đuôi mắt, nàng tự tin phi về phía trước: “Ya!”
Lại cưỡi thêm một đoạn, đến một dòng suối rộng lớn, Thư Quân không dám đi qua. Nàng quay đầu ngựa định trở về, đúng vào lúc này, một con nai từ bụi cỏ phía trước phóng nhanh qua, con ngựa kinh sợ, hai vó nhấc bay lên không trung. Thư Quân đã khi nào gặp trường hợp thế này, cương ngựa rời tay, cơ thể không chịu khống chế mà ngã về phía sau.
Nàng chưa kịp kêu cứu, cả người đã được Bùi Việt duỗi tay ôm lấy, đặt ở trước người hắn. Con ngựa kia tiếp tục chạy băng băng, Thư Quân chưa kịp bình tĩnh, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, theo bản năng túm chặt cổ tay áo hắn.
Thân thể nàng mềm mại, từng chút từng chút chạm vào vòm ngực dày rộng rắn chắc ở phía sau. Thư Quân bỗng nhiên dựng thẳng sống lưng, kiềm chế không chạm vào phía sau nữa.
Nhận thấy được nàng cứng đờ, Bùi Việt cũng dịch ra sau, cố gắng không để mình đụng tới nàng.
Gió thổi mạnh vào mũi miệng, Thư Quân nghiêng mặt đi nỗ lực tìm được hơi thở.
Nàng ngồi ở trước ngực hắn, còn với không tới cằm hắn, đôi cánh tay kia vô cùng rắn chắc bảo vệ hai bên trái phải của nàng.
Loại cảm giác an toàn mạnh mẽ này nàng muốn xem nhẹ cũng không được, giống như chỉ cần có hắn ở bên, cho dù bây giờ có là núi sông biển cả cũng không sợ hãi.
Thư Quân ngước mắt nhìn hắn một cái.
Bùi Việt biết rõ nàng đang nhìn mình, nhưng không hề đáp lại bất cứ điều gì. Hắn chỉ cần cúi xuống một chút, là có thể hôn lên tóc nàng, nhưng hắn không làm, vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng phía trước không thay đổi. Thậm chí hắn dần dần thả chậm tốc độ vì nghĩ đến cảm xúc của nàng.
Một lát sau, bọn họ quay lại sườn núi cao, Bùi Việt cũng chưa dừng lại, nhanh chóng đỡ Thư Quân xuống ngựa. Thư Quân sờ sờ vành tai, lặng lẽ rời khỏi hắn vài bước chân, lúc này con ngựa thần câu kia cũng trở về, đi đến trước mặt Thư Quân, dùng đôi mắt vô tội nhìn nàng, giống như áy náy vì sự thất thố của mình lúc nãy.
Thư Quân cực kỳ kinh ngạc, chút sợ hãi trong lòng cũng biến mất. Tiểu thần câu không cao, Thư Quân duỗi tay là có thể chạm vào trán của nó, vì thế, nàng nhẹ nhàng xoa xoa, cười nói: “Không có việc gì.”
Con ngựa nức nở kêu một tiếng, giọng điệu kia rất khác so với trước đây, giống như là khoe mẽ. Thư Quân càng cảm thấy nó đáng yêu, không còn sợ hãi con ngựa nữa.
Bùi Việt ở một bên khoanh tay nhìn, giải thích: “Nó là một con ngựa cái nhỏ, ngày thường làm sai chuyện gì đều thích làm nũng.”
Cũng không biết lời này của Bùi Việt là cố ý hay là vô tình, Thư Quân nghe vậy, không hiểu sao tai lại nóng lên.
Bùi Việt nhìn thoáng qua vành tai đỏ bừng của nàng: “Nếu lần sau gặp tình huống như thế này, nàng đừng bao giờ thả cương ngựa, cúi người về phía trước để hoá giải lực hất, một lát sau nó sẽ tiếp tục mang nàng đi.”
Thư Quân lúng ta lúng túng gật đầu: “Ta đã biết...”
Bùi Việt thấy trong ánh mắt nàng còn có chút ánh sáng mong chờ, lại nói: “Hay là thử lại lần nữa?”
Trong lòng Thư Quân rất muốn, nhưng nhìn thoáng qua sắc trời, ánh hoàng hôn đã phủ kín núi đồi, nhuộm tầng tầng lớp lớp cánh rừng. Nàng lắc đầu nói: “Thời gian không còn sớm, có lẽ Ấu Quân tỷ tỷ đã quay về rồi…”
Bùi Việt thầm tiếc nuối, có điều không thể hiện ra mặt. Hắn chỉ về lều trại thị vệ đã dựng ngay sườn núi: “Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, sẵn tiện chờ con bé.”
Thư Quân tin lời này, đi theo hắn xuống sườn núi vào trong lều.
Lều không lớn, nhưng cũng không nhỏ, rộng khoảng một thước, bên trong sắp xếp một giường nhỏ và nệm ngồi, còn có nước trà và điểm tâm đầy đủ mọi thứ. Thư Quân xem như biết được đãi ngộ của đế vương, chỉ cần cưỡi ngựa thôi, có lẽ người hầu hạ chắc cũng không dưới hai mươi người đâu.
Thư Quân chủ động châm trà cho hắn, Bùi Việt cũng không từ chối.
Trong lòng nàng hy vọng Vương Ấu Quân về sớm một chút.
Trên thực tế, một khắc trước Vương Ấu Quân đã trở lại. Nàng ấy nhìn thấy Thư Quân và Bùi Việt nói chuyện ở trên sườn núi, cho nên định đi về hướng này, chưa đi được vài bước, lại bị người từ phía sau túm cổ ném sang một bên.
Vương Ấu Quân lại một lần nữa lĩnh ngộ thể lực nam nữ cách xa. Nàng ấy rất muốn đá lại một cái, nhưng người nọ mặc một bộ giáp bạc nhẹ nhàng, liếc mắt một cái có thể cảm nhận được cánh tay bừng bừng sức lực đằng sau giáp bạc kia. Nàng ấy vừa sợ vừa giận, lên án:
“Ngoại trừ túm cổ, ngươi không thể đổi động tác khác à?”
Thành Lâm vẫn đang nhai lá bạc hà, dùng giọng lúng búng không rõ chữ: “Vậy ôm nhé?”
Gò má Vương Ấu Quân đột nhiên đỏ bừng, tức giận đến mức giậm chân chạy đi.
Thành Lâm nhìn cô nương chạy xa, gãi gãi thái dương, nếu sớm biết chỉ cần một câu là có thể giải quyết phiền phức, hắn còn phải tốn sức làm gì?
Lúc này, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ - Lận Tuân mang theo một tấm da vượt gió đến đây, Thành Lâm liếc mắt một cái là biết mật tin của Cẩm Y Vệ.
“Chuyện gì?”
Lận Tuân liếc nhìn lều trại phía xa một cái: “Có việc quan trọng, cần bẩm báo bệ hạ.”
Thành Lâm nhíu mày lại: “Chuyện gì có thể quan trọng hơn con nối dõi giang sơn, cơ nghiệp tổ tông?”
Lận Tuân nghe vậy hơi bực bội. Làm sao mà nguyên một đám hơi tí là cứ nói tới cơ nghiệp tổ tông? Lưu Khuê như thế, mà Thành Lâm cũng y vậy.
Thành Lâm thấy hắn không phục lại nói: “Bệ hạ đời này đã trải qua bao nhiêu trận chiến, sổ con quan trọng có bỏ qua cái nào không? Nhưng đây lại là lần đầu ngồi cùng nữ nhân, ngươi không thể có tâm một chút à?”
Lận Tuân không còn gì để nói, hắn dốc hết sức lực vì nước vì dân, làm sao lại thành không có tâm rồi?
“Vậy còn ngươi, ngươi ở đây làm gì?”
Thành Lâm nhìn nữ nhân đang tức giận chu môi ngồi trên ghế cách đó không xa nói: “À, ta cũng phải đi cùng nữ nhân.”
Lận Tuân càng hết chỗ nói.
Vương Ấu Quân không muốn ở chỗ này bị khinh bỉ, tiếc rằng Thư Quân chưa trở lại thì nàng ấy cũng không thể rời đi. Hoàng đế đương nhiên là không sợ bị người khác phát hiện, nàng ấy lại không thể không đánh yểm trợ cho khuê mật. Vì thế, nàng ấy ngồi xổm xuống chỗ nha hoàn sưởi ấm, thỉnh thoảng dùng ánh mắt như phóng lao nhìn về phía Thành Lâm.
Thành Lâm mệt mỏi cười: “Thấy không? tiểu thư nhỏ của phủ Đông Đình Hầu người ta lại dùng ánh mắt quyến rũ nhìn ta kìa.”
Lận Tuân không muốn nghe hắn ba hoa: “Đúng rồi, chuyện sáng sớm hôm nay Tạ cô nương đại náo hành cung, bệ hạ đã biết. Lúc ra cung, ta vừa khéo gặp được Tạ Thượng thư, bệ hạ có nói một câu với Tạ Thượng thư.”
Thành Lâm thu lại vài phần mệt mỏi, trầm giọng hỏi: “Nói gì?”
Lận Tuân lạnh mặt thuật lại: “Tạ cô nương không còn nhỏ, nên đính hôn rồi.”
Mặt trời hoàng hôn bị núi xa nuốt đi hơn phân nửa, ánh chiều tà đưa tình.
Thị vệ mang hai hộp đồ ăn tiến vào, có thỏ hoang nướng, cũng có bồ câu non nướng. Bùi Việt thúc giục Thư Quân dùng một chút, trong lòng Thư Quân nhớ tới Vương Ấu Quân, ăn uống cũng tao nhã hơn.
Bùi Việt ăn nhanh hơn nàng, lúc uống trà thì nhìn cô nương đơn thuần trước mặt: “Quân Quân, nàng có nghĩ tới việc thử tiếp nhận trẫm không?”
Thư Quân nghe vậy, nửa cái chân thỏ còn dư lại không cách nào gặm tiếp được, để tránh bị Bùi Việt phát hiện manh mối, cái miệng nhỏ ăn ăn, cúi mắt không nhìn hắn: “Còn bệ hạ thì sao, ngài có nghĩ tới không? Ngài nghĩ ta thích hợp với hoàng cung sao?”
“Trẫm có nghĩ.” Giọng điệu Bùi Việt bình tĩnh, từ tay áo lấy ra một vật, đưa cho nàng.
Thư Quân ngước mắt nhìn lòng bàn tay hắn. Đó là một lệnh bài màu vàng nạm ngọc, thủ công cực kỳ tinh xảo, hình như còn có vết khắc, Thư Quân mơ hồ đoán được một chút.
Bùi Việt nói: “Nàng cầm vật này, có thể tự do xuất nhập hoàng cung. Hiện tại như vậy, sau này nàng gả cho trẫm cũng là như thế. Đến lúc đó nàng có thể ra cung thăm cha mẹ bất cứ lúc nào.”
Đây là kết quả hắn suy xét?
Mắt Thư Quân ngập nước nhìn hắn, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Bệ hạ cũng không đến mức nhất định phải là ta, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể cưới rất nhiều nữ tử.”
Giọng điệu của Bùi Việt không cho phép phản bác: “Nhưng người mà hiện tại trẫm muốn cưới chỉ có nàng.”
Gò má Thư Quân nóng lên. Nếu đã nói ra, dứt khoát một tiếng trống vực dậy tinh thần, nhỏ giọng nói: “Vậy tương lai thì sao? Ngài không thể chỉ bên cạnh ta cả đời đâu.”
Bùi Việt nghe xong lời này lại yên lặng. Hắn không thích hoa ngôn xảo ngữ, cũng không muốn hứa hẹn bằng miệng, hắn càng thích chứng minh bằng hành động, nhưng cô nương này rõ ràng lại cho hắn một trở ngại quá lớn.
“Quân Nhi, đúng là trẫm không có cách nào bảo đảm chuyện tương lai, nhưng trẫm cho nàng lệnh bài này là muốn nói với nàng, nếu ngày nào đó trẫm phụ nàng, nàng có thể rời khỏi hoàng cung bất cứ lúc nào.”
Trái tim Thư Quân bị đánh thật mạnh.
Người này luôn suy nghĩ chặt chẽ. Cho dù nàng đưa ra vấn đề gì, hắn luôn có thể hoá giải dễ như trở bàn tay, cũng khiến nàng không chút sức lực chống cự.
Bùi Việt nhạy bén đã nhận ra cảm xúc của tiểu cô nương thay đổi, dịu dàng cười: “Nàng càng lảng tránh trẫm, trẫm càng muốn nàng.” Hắn đưa lệnh bài vào lòng bàn tay nàng.
“Vậy bây giờ, nàng không có việc gì thì vào cung tìm trẫm, cho trẫm thêm nhiều cơ hội tìm hiểu nàng được không?”
Thư Quân cảm thấy mình lại bị hắn lừa rồi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lão nam nhân thủ đoạn quá, Quân Quân đỡ không được, moah moah.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT