25.

Ông ta giận không kiềm được chỉ trích tôi: "Lục Thiêm Thiêm, đây là ghi âm phi pháp!"

Nhưng mà ánh mắt tức giận của ông ta khi đối diện với thần sắc thâm trầm của bố tôi thì lập tức héo rũ.

So khí thế, ông ta rõ ràng không phải đối thủ của bố tôi.

Bố tôi cười lạnh hỏi ngược lại: "Một đám kiến hôi?”

"Không, chủ tịch Lục, tôi không có ý này, đoạn ghi âm này..."

“Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi biết đoạn ghi âm này làm giả, và con gái tôi đang vu khống anh hay sao?"

Chính tai nghe thấy bố tôi thừa nhận tôi là con gái, đám người hiệu trưởng sắc mặt khó coi như là ăn cớt.

Bố tôi bình tĩnh tiếp tục nói: "Ba năm trung học, con gái tôi chưa bao giờ lợi dụng bất kỳ mối quan hệ nào từ gia đình. Tất cả vinh dự đều dựa vào nỗ lực của chính con bé. Con bé không xứng đáng nhận được đề cử đi học sao?"

Hiệu trưởng gần như khóc không nổi: "Không phải, đương nhiên không phải, đề cử này chúng tôi vốn cũng định cho con bé đấy chủ tịch Lục. Van cầu anh hãy tin tưởng tôi. Nếu tôi sớm biết Lục Thiêm Thiêm là con anh thì tôi tuyệt đối...”

"Nếu đổi lại là người khác thì các anh vẫn sẽ tiếp tục thao túng phía sau, đúng không?”

Tôi không thể ngừng khen ngợi bố tôi.

Đám người hiệu trưởng vẻ mặt năn nỉ nhìn bố tôi, nhưng rốt cuộc không thể nói thêm nửa câu giải thích.

Giờ phút này trong lòng bọn họ đang cảm thấy vạn lần hối hận.

Tại sao phải làm khó tôi chứ?

Tôi chỉ là một con nhỏ miệng còn hôi sữa, mắt nhắm mắt mở bỏ qua không phải tốt sao?

Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hối hận.

26.

Có rất nhiều phóng viên được mời đến hôm nay.

Đoạn ghi âm này vừa ra, lại kết hợp với lời đồn trên mạng về tôi, bọn họ rốt cục đã nắm được chân tướng.

Một khi sự việc được báo cáo, nó nhanh chóng gây ra làn sóng vô cùng mạnh.

Nhân cơ hội này, tôi vạch trần âm mưu bọn họ hãm hại tôi ra bên ngoài.

“Lục Thiêm Thiêm mới là người bị hại, tôi còn tưởng cô ấy giống như trên mạng nói là một con sói mắt trắng vong ân.”

“Trường học làm nhiều điều tồi tệ như thế, thật sự là quá ghê tởm.”

"Nếu sau này con tôi bị đối xử như vậy, với điều kiện của tôi, làm sao tôi có thể giành lại chính nghĩa cho nó đây?"

“Ghê tởm, loại người này mau đi c.h.ế.t đi.”

"May mắn Lục Thiêm Thiêm có một gia đình tốt, nếu không thì một đứa trẻ ưu tú như vậy chẳng phải cả đời đã bị bọn khốn kia huỷ hoại rồi sao?”

“Hy vọng ban ngành có liên quan xử lý nghiêm vụ này. Ngồi chờ kết quả!”

“Tôi cũng ngồi chờ!”.

"Ủng hộ nghiêm trị. Nghề giáo viên thiêng liêng không nên bị những người như vậy làm hoen ố!"

Sự tình ầm ĩ đến nước này đã không cần tôi ra mặt giải quyết nữa rồi.

Vì thế tôi bật điều hòa, ăn dưa hấu trong phòng khách.

Còn chị dâu tôi thì ngày nào cũng hào hứng thông báo tiến triển cho tôi: “Đã thành lập tổ điều tra để điều tra chuyện được cử đi học.”

“Thành tích thi Đại học của Phương Ti Vũ bị hủy bỏ, cấm thi ba năm.”

“Bên phía nhà trường thua kiện.”

27.

Cho đến khi sắp khai giảng, quyết định của tòa án cuối cùng cũng được đưa ra.

Tất cả mọi người chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Bố tôi cuối cùng cũng có thời gian tìm tôi, nghiêm mặt hỏi tôi: "Điền vào chuyên ngành gì?"

Tôi ấp úng: "Cái đó, khụ khụ...”

Ông nhíu mày: "Tài chính?”

Tôi rụt cổ: "... Âm nhạc.”

Sau khi nói xong, tôi quan sát sắc mặt của bố. Tôi nhìn không ra vui buồn, trong lòng tôi cũng đứng ngồi không yên. Tôi nhanh chóng nháy mắt với anh trai.

Anh trai tôi ho một tiếng, mở miệng: "Bố, việc làm ăn trong nhà có con là đủ rồi, em gái thật sự thích âm nhạc..."

"Câm miệng." Bố tôi quét mắt nhìn anh tôi một cái, lại hỏi tôi: "Ba năm trước ngày mới vào trường, con cùng bố nói gì, chính mình quên rồi sao?"

Tôi tức giận, rũ vai xuống: "Con không có quên.”

Nói xong không khí có chút ngưng đọng, một lúc lâu, tôi cố lấy can đảm nói: “Nhưng bố ơi, nếu bố thật sự tức giận, con có thể vừa học âm nhạc vừa học quản lý tài chính.”

Lời còn chưa dứt, bố tôi đột nhiên giơ tay lên.

Tôi theo bản năng né đi.

Một giây sau, bố tôi đặt tay lên đầu tôi, hung hăng xoa một cái “Ba năm nỗ lực cùng kiên trì của con, bố đều nhìn thấy. Con vì theo đuổi ước mơ mà cố gắng như vậy thì dù ở lĩnh vực nào chắc chắn con cũng sẽ thành công.”

Nói xong, trong mắt bố dường như có nước mắt: “Con gái cưng của bố trưởng thành rồi. Giờ con đã có thể một mình đảm đương mọi việc, bố rất vui.”

Trong mắt tôi hiện lên tia hy vọng: "Bố nói thế là...”

“Ừ, con thích gì thì học đó đi. Hãy theo đuổi tình yêu và ước mơ của con.”

Bố tôi nói xong, cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm theo.

"Hy vọng một ngày nào đó, con có thể trở thành một nhạc sĩ giỏi, không phụ đam mê của chính mình.”

- HẾT-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play