Trans: Khánh Khánh

Căn phòng chìm vào im lặng, Thu Tuỳ không nghe được người kia trả lời điện thoại, cũng không trò chuyện với ai.

Thế cho nên cô dựa vào cửa phòng ngủ, tập trung cao độ, nghe rõ ràng Thẩm Tấn bất lực kêu lên: "Mẹ."

Thu Tuỳ: "..."

Cuối cùng cô phát hiện ra, dì Hứa này không chỉ quá thú vị mà còn là một người thuộc phái hành động điển hình.

Đầu óc của Thu Tuỳ nhất thời có chút bối rối, cô không biết phải xử lý mọi chuyện có thể phát sinh tiếp theo như thế nào.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Thu Tùy đã nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Tấn đang đến gần.

Một lúc sau, cô nhìn thấy dáng người cao gầy của Thẩm Tấn lọt vào tầm mắt cô, phảng phất như người đàn ông trong bức ảnh mới nhất Hứa Uyển gửi cho cô đã bước ra ngoài.

Thu Tuỳ mím môi dưới, cũng không thể nói phảng phất, chỉ có thể nói anh giống hệt người đàn ông trong bức ảnh Hứa Uyển gửi.

Thẩm Tấn tựa hồ có chút đau đầu, nhéo giữa mày. Trên mặt hiện lên vẻ bất lực hiếm thấy: "Mẹ, mẹ lại có chuyện gì?"

Thu Tuỳ trong lòng thầm trả lời: "Cho anh một cuộc hẹn hò xem mắt."

Ngay sau đó, cô nhìn thấy Thẩm Tấn khẽ cau mày: "Hẹn hò xem mắt? Ai? Mẹ nói kẻ phiên dịch lừa đảo đến từ hồ Baikal kia?"

Thu Tuỳ: "..."

Đối với lời đề nghị của Hứa Uyển, nếu vừa rồi cô còn có chút do dự, lo lắng Thẩm Tấn sẽ vì điều đó mà tức giận với cô.

Tuy nhiên, Thu Tuỳ không khỏi nghiến răng sau khi chính tai nghe và tận mắt nhìn thấy Thẩm Tấn gọi một tiếng kẻ lừa đảo.

Nếu Thẩm Tấn đã xác định cô là kẻ lừa đảo, hôm nay cô liền đem danh hiệu 'kẻ lừa đảo' này chứng thực!!!

Thu Tuỳ lén nhìn chằm chằm vào Thẩm Tấn, dưới đáy lòng lặng lẽ về phía doanh trại của Hứa Uyển.

Cũng không biết Hứa Uyển ở đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Thẩm Tấn nhướn mày, giọng điệu thản nhiên có chút tự hào: "Mẹ, mẹ không biết, nhưng con đã có hôn thê rồi."

Thu Tuỳ ngồi lặng lẽ, trong lòng trả lời: "Không, mẹ anh đã biết chuyện này cách đây không lâu, thậm chí còn có ý định hợp tác với em để giáo dục anh không được có ý đồ lừa gạt phụ nữ."

Không biết Hứa Uyển nói gì, Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn lấy điện thoại di động ra khỏi tai, đem chiếc điện thoại bật loa ngoài đến trước mặt cô: "Mẹ, con mở loa ngoài, giới thiệu với mẹ một chút. Đây là vợ sắp cưới của con, Thu Tuỳ."

Đôi tay đặt trên đầu gối của Thu Tuỳ nắm chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay nổi lên những đốm trắng, mọi dây thần kinh đều căng thẳng.

Cô từ nhỏ đã là một cô bé ngoan ngoãn, nhưng bị buộc phải học cách trưởng thành và hiểu chuyện quá sớm. Điều phản nghịch nhất mà cô từng làm chính cùng Thẩm Tấn yêu sớm.

Sau khi tốt nghiệp, cũng chỉ một đường chăm chỉ học tập làm việc, hầu như không bao giờ làm điều gì khác thường.

Chuyện này theo nghĩa bóng thì không có gì khác thường, nhưng trong hai mươi bảy năm cuộc đời của Thu Tuỳ, đó quả thực là điều mà một người như cô sẽ không làm.

Cô cảm thấy mình có chút không tốt, khó tránh khỏi cảm thấy vài phần áy náy.

Nhưng đồng thời, Thu Tùy không khống chế được sinh ra một chút mong đợi.

Cô cảm thấy như mình đã tìm được sự giải thoát nào đó.

Trước đây từng bị gò bó phải sống một cuộc sống thận trọng, nhưng giờ lại có một trưởng bối rất có ý nghĩa với cô dù mới chỉ gặp qua một lần, lén lút chia sẻ bí mật với cô, lặng lẽ hợp tác làm những việc xấu.

Loại cảm giác này có phần đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên Thu Tuỳ trải qua cảm giác này, nhưng không ngờ cô lại cảm thấy không tồi.

Hứa Uyển hắng giọng: "Cô chính là vị hôn thê của Thẩm Tấn?"

Thu Tuỳ: "..."

Ấn tượng của cô về Hứa Uyển lại một lần nữa được làm mới.

Có thể thấy bà không chỉ là người thuộc phái hành động mà còn là người thuộc phái diễn xuất.

Thu Tuỳ gật gật đầu: "Xin chào dì Hứa, cháu là vị hôn thê của Thẩm Tấn, cháu tên Thu Tuỳ."

Thẩm Tấn ở bên chậm rãi nói thêm: "Mẹ, nếu mẹ bảo con đi xem mắt trước mặt vợ sắp cưới, vợ sắp cưới của con sẽ tức giận."

Hứa Uyển nhẹ giọng "Ồ", bà ở phía bên kia im lặng trong vài giây, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau, giọng nói thanh thuý của Hứa Uyển vang lên từ trong điện thoại: "Vậy nếu vị hôn thê của con đồng ý cho con đi xem mắt, con có đồng ý tới không?"

Thẩm Tấn nhướn mày như đang nghe một câu chuyện hoang đường, anh cười nhạo nói: "Mẹ, sao Thu Tùy lại có thể đồng ý..."

Thu Tuỳ chớp chớp mắt, sau khi từ 'đồng ý' cuối cùng của Thẩm Tấn rơi xuống, cô bình tĩnh ngắt lời câu tiếp theo của Thẩm Tấn: "Cháu đồng ý."

Khoảnh khắc từ 'đồng ý' vang lên, Thu Tuỳ dùng ánh mắt sắc bén liền nhìn thấy giữa mày của Thẩm Tấn giật giật.

Hứa Uyển chậm rãi cười một nụ cười đắc thắng trong điện thoại: "Con trai, thời gian ấn định là vào ba ngày sau, thứ bảy này. Đối tượng xem mắt của con là cô gái phiên dịch mà mẹ đã giới thiệu trước đó. Khi xác nhận được địa điểm, mẹ sẽ gửi đến điện thoại di động của con, không gặp không về nha."

Nói xong, Hứa Uyển không chút lưu tình cúp điện thoại.

Phòng ngủ sau đó rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Thu Tuỳ thấy khóe miệng Thẩm Tấn nhếch lên, chậm rãi quay đầu, dùng ánh mắt mịt mờ không rõ nhìn cô.

Vài giây sau, anh khẽ gật đầu, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, tuy nhiên, Thu Tuỳ vẫn nhạy cảm nhận ra không khí xung quanh Thẩm Tấn đã giảm đi rất nhiều, giọng nói của anh đều đều nhưng ẩn chứa trong đó là mối nguy hiểm đang cuộn trào: "Em đồng ý cho anh đi xem mắt?"

Thu Tuỳ chợt hối hận vì đã đồng ý lời đề nghị của Hứa Uyển.

Cô cắn môi dưới, nhưng tạm thời không thể thay đổi lời nói, đành phải gian nan gật đầu.

Thẩm Tấn trầm ngâm nhìn cô một lúc, một phút sau, anh mím môi, không nói nữa, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Thu Tuỳ ngây ngốc nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Tấn, bỗng nhiên ý thức được một việc, cô dường như gặp rắc rối rồi, Thẩm Tấn tựa hồ thực sự rất tức giận!!!

Cô ngồi sửng sốt, điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên, Thu Tuỳ mở WeChat ngơ ngác nhìn xem.

Vẫn là tin nhắn của Hứa Uyển.

Hứa Uyển: [Phối hợp không tồi. Thế nào rồi? Thẩm Tấn phản ứng thế nào?]

Thu Tuỳ:......

Cô cảm thấy hơi đau đầu.

Thu Tuỳ gõ mấy dòng, do dự vài giây rồi xóa đi. Ngón tay cô dừng lại giữa không trung vài giây, tuân theo nguyên tắc ai gây chuyện thì người đó sẽ giải quyết, nên cô không còn cách nào khác đành phải cầu cứu: [Dì Hứa, xem ra Thẩm Tấn có lẽ đang tức giận với cháu, phải làm sao đây?]

Kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc đang khóc.

Hứa Uyển: [Đứa nhỏ này, cháu đang nói cái gì vậy?]

Hứa Uyển: [Giữa cháu và Thẩm Tấn sao có thể giận nhau được?]

Hứa Uyển: [Giữa nam và nữ chỉ có hai thứ: yêu và không yêu.]

Hứa Uyển: [Việc giữa cháu và A Tấn không xử lý tốt sẽ thành cãi vã, xử lý tốt thì sẽ là tình thú!]

Thu Tuỳ:......

Đây xem như là cô đích thân lĩnh hội cái gì gọi là người có EQ cao nói chuyện.

Thu Tuỳ: [Dì Hứa, dì nói cũng đúng, vậy chúng ta nên làm gì đây?]

Hứa Uyển: [Dì sẽ dạy cháu lời nói và hành động làm thế nào để khiến một người đàn ông yêu cháu không tức giận rất đơn giản, chỉ cần ba bước.]

Thu Tuỳ thành khẩn xin lời khuyên: [Dì cứ nói, cháu sẽ ghi chép]

Hứa Uyển: [Dỗ hắn, hôn hắn, ngủ với hắn]

Thu Tuỳ:......

Cô ngồi tại chỗ, hít một hơi thật sâu.

Thu Tuỳ cảm thấy mẹ chồng tương lai của mình có điểm tương phản khá dễ thương, bề ngoài là một trong những người đứng đầu tập đoàn Thẩm, bên trong, cô cảm thấy Hứa Uyển nên đi nói tướng thanh*.

*tướng thanh (hay còn được gọi là tấu nói) là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc. Nó thường được biểu diễn dưới dạng cuộc đối thoại hài hước giữa hai người (tấu chính và tấu phụ)

Sau khi nhận ra Thẩm Tấn có vẻ rất tức giận, Thu Tuỳ có chút bối rối.

Cô và Thẩm Tấn chưa bao giờ cãi nhau.

Từ thời điểm ở trường trung học cô và Thẩm Tấn có tình cảm thầm kín, cho đến khi cô cùng Thẩm Tấn ở bên nhau sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên, cô và Thẩm Tấn chưa bao giờ xảy ra chiến tranh lạnh như vậy.

Sau khi gặp lại, cô và Thẩm Tấn như đang phóng tên lửa, dường như cả hai đều muốn đền bù mười năm bỏ lỡ càng sớm càng tốt.

Sau khi ở chính thức bên nhau vài ngày, cô liền mang chiếc nhẫn kim cương do Thẩm Tấn tặng, tự động lược bỏ một số bước mà một cặp đôi bình thường phải trải qua, chẳng hạn như cãi nhau.

Thu Tuỳ không hề có kinh nghiệm trong việc đối phó với cơn giận của Thẩm Tấn. Tuy cô không biết ba bước đơn giản của Hứa Uyển có thực sự hiệu quả hay không, nhưng...

Hãy coi như bác sĩ chữa trị cho con ngựa chết như một con ngựa sống đi*.

*死马当活马医/sǐ mǎ dāng dàng zuō zuò huó mǎ yī/ Câu này dùng với ý nghĩa, cố gắng hết sức làm một việc gì đó, rõ ràng đã biết trước kết quả đạt được có thể sẽ không như mong muốn.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, do dự vài giây, quyết định bước ra khỏi phòng, tìm thấy Thẩm Tấn ở cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Anh đang đứng trước cửa sổ, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có ánh đèn đường rải rác bên ngoài và ánh trăng chiếu qua cửa sổ trải khắp sàn nhà.

Thẩm Tấn đứng quay lưng về phía cô, một làn khói mờ ải dần dần đánh úp cô từ đầu ngón tay anh.

Thu Tuỳ cau mày, cô rất ít khi thấy Thẩm Tấn hút thuốc. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh hút thuốc là khi Thẩm Tấn đưa cô về nhà ở tầng dưới.

Trực giác của Thu Tuỳ nói rằng chỉ khi nào Thẩm Tấn đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ thì mới nhờ vào việc hút thuốc để giải sầu.

Cô bước đi nhẹ nhàng đến phía sau Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn tựa hồ rất tập trung, cũng có lẽ là đang suy nghĩ cái gì đó, căn bản không để ý tới.

Thu Tuỳ mím môi dưới, giơ tay kéo ống tay áo ngủ của Thẩm Tấn: "Không ngủ được à?"

Thẩm Tấn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, cúi đầu nhìn cô, vô thức cau mày: "Sao em lại ra ngoài?"

Anh quay lại, bước nhanh đến bàn phòng khách và dập điếu thuốc.

Thu Tuỳ nắm lấy góc áo của anh không buông ra, đi theo Thẩm Tấn từng bước, giọng nói có chút nịnh nọt: "Anh mau đi ngủ đi, đã muộn như vậy rồi."

Thẩm Tấn nhướn mày, không đáp lại lời nói của cô, giọng điệu rất bình tĩnh: "Em đi ngủ trước đi."

Thu Tuỳ: "..."

Cô cuối cùng cũng hiểu ra, Thẩm Tấn thật sự rất tức giận với cô!

Thu Tuỳ nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, bước đầu tiên mà Hứa Uyển đưa ra vô thức hiện lên trong đầu cô - dỗ dành hắn.

Thu Tuỳ trầm ngâm một lát, nắm lấy góc áo của Thẩm Tấn chậm rãi tiến lên, nhân lúc đó cầm lấy tay trái của Thẩm Tấn đang giấu trong túi áo ngủ.

Thẩm Tấn lông mày giật giật, trầm tư nhìn cô mấy giây, không giống như trước đây nắm lấy tay cô, nhưng cũng không hất cô ra.

Thu Tuỳ thầm mừng rỡ, bàn tay đeo chiếc nhẫn kim cương nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn rụt ngón tay ở mức độ rất nhỏ, anh cảm thấy Thu Tuỳ cố ý làm vậy, giống như cô đang cố ý gãi vào trái tim anh, lướt qua liền ngừng, nhưng lại khiến anh nghiện đến mức không thể dừng lại.

Thu Tuỳ dùng ánh sáng yếu ớt quan sát cẩn thận vẻ mặt của Thẩm Tấn, không biết người này có phải đã lăn lộn trên thương trường quá lâu hay không, cô chính là không nhìn ra được cảm xúc gì khác thường.

Chỉ có Thẩm Tấn cố ý phản ứng một cách lạnh lùng, mới có thể biết được người này vẫn còn giận cô.

"Thẩm Tấn",Thu Tùy cố ý dịu giọng nói. Cô lắc lắc cánh tay Thẩm Tấn như thể đang làm nũng, "Chúng ta về phòng đi."

Thẩm Tấn bất động: "Không, anh quay về phòng ngủ của anh."

Thu Tuỳ:......

Hảo hán!

Người này tức giận đến mức muốn chia phòng ngủ với cô.

Cô chớp chớp mắt, cúi đầu, dùng giọng nói nhẹ nhàng và uỷ khuất: "Anh giận em à?"

Thẩm Tấn không thể nhìn thấy dáng vẻ này của cô, bởi nó luôn khiến anh nhớ đến Thu Tuỳ ngày đó bị anh đè ở trên giường, mềm mại như nước mặc anh muốn làm gì thì làm, cam tâm tình nguyện không phản kháng.

Tuy trong lòng vẫn rất khó chịu, nhưng giọng điệu của Thẩm Tấn vẫn vô thức chậm lại, xen lẫn chút nhẹ nhàng dỗ dành mà chính anh cũng không để ý: "Không có."

Thu Tuỳ mím môi dưới, mí mắt rũ xuống, trên mặt không giấu được vẻ buồn bã: "Anh chính là đang giận em."

Thẩm Tấn im lặng một lúc, sau đó dùng giọng điệu không lên không xuống hỏi: "Ồ, vậy tại sao em lại nghĩ anh đang tức giận?"

Thu Tuỳ: "Em đây còn không phải là đang lo lắng anh cùng dì cãi nhau sao?"

Thẩm Tấn nhướn mày, cười lạnh một tiếng: "Em lo quá rồi."

Thu Tuỳ nhìn kỹ vài lần, phát hiện sắc mặt Thẩm Tấn đã khá hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng lại nhất định không chịu nói ra.

Người này tính tình cũng không vừa.

Không có biện pháp, chỉ có thể nghĩ ra cách khác.

Theo nguyên tắc vật lý - lực tác dụng và phản lực là hai lực trực đối*.

*Theo định luật III Niutơn trong sách giáo khoa Vật Lí lớp 10

Nếu không có cách nào dỗ dành Thẩm Tấn, không bằng là để Thẩm Tấn dỗ dành cô.

Ai dỗ ai mà không được.

Cô đứng đó suy nghĩ một lúc rồi bước vài bước về phía Thẩm Tấn.

"Thẩm Tấn", cô khẽ cau mày, giọng nói có phần thấp hơn một chút, "Có khả năng là người thân của em tới, đau bụng, anh có thể xoa xoa cho em được không?"

Thẩm Tấn cau mày, gần như không cần suy nghĩ, anh bế cô đặt lên chiếc đệm dày của ghế sofa trong phòng khách.

Anh nhanh chóng bước vài bước, bật sáng chiếc đèn chùm pha lê trong phòng khách, sau đó quay người lại, cúi người đến trước mặt cô, đặt lòng bàn tay lên bụng cô, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: " Ở đây không thoải mái sao?"

Thu Tuỳ cảm thấy như tim của mình đột nhiên đập lệch một nhịp.

Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình với thái độ nghiêm túc và thận trọng. Đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì đã nói dối nhưng đồng thời có điều gì đó rất ngọt ngào trong đó.

Thu Tùy khẽ gật đầu: "Ừ."

Thẩm Tấn cau mày xoa bụng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, hai phút sau, nghe thấy Thẩm Tấn hỏi: "Đã mười năm rồi, bệnh của em vẫn chưa khỏi?"

Thu Tuỳ sửng sốt một lúc trước khi hiểu ý của Thẩm Tấn.

Cô bị đau bụng kinh khi còn học cấp 3, mỗi tháng đến những này này, cô không thể đứng dậy được, chỉ có thể nằm uể oải trên bàn.

Nhưng lúc đó cô còn là thiếu nữ lại nhút nhát, mới gặp Thẩm Tấn được vài lần, cô cũng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể ứng phó cho qua.

Cũng không biết sau này Thẩm Tấn làm sao biết được, Thu Tùy cũng không nhớ chuyện này bắt đầu từ khi nào, vào những ngày như này, Thẩm Tấn thường tình cờ đi ngang qua bàn học của cô, đặt một cốc nước đường đỏ lên bàn cô.

Thẩm Tấn chưa từng hỏi, cô cũng chưa từng đề cập tới chuyện này, giống như cô và Thẩm Tấn đã ngầm hiểu rõ ở trường trung học, tâm linh tương thông, không cần phải nói gì cả.

Thu Tuỳ không ngờ Thẩm Tấn còn nhớ tới chuyện này, cô nhớ lại một lúc rồi nói: "Không nghiêm trọng như hồi cấp ba đâu."

Thẩm Tấn không nói gì, chỉ cau mày kiên nhẫn xoa bụng cho cô, Thu Tuỳ cảm thấy có chút xấu hổ, chưa kể đó chỉ là một cái cớ cô thuận miệng bịa ra.

"Không có việc gì", Thu Tuỳ nói, "Không cần xoa đâu."

Thẩm Tấn không để ý đến cô, xoa giúp cô một lúc rồi đột nhiên đứng dậy: "Em lên giường nằm trước đi, đường đỏ để đâu?"

Thu Tuỳ sửng sốt, Thẩm Tấn đương nhiên không biết nhà cô cất đường đỏ ở đâu, cô chỉ vào một góc bếp: "Trong tủ màu sáng ở góc kia."

Thẩm Tấn khẽ gật đầu, đang định đứng dậy, Thu Tùy đột nhiên đưa tay ra, tóm lấy anh không buông.

Cô hắng giọng, sắc mặt hơi hồng lên: "Mặt đất lạnh lắm, anh ôm em về phòng."

Ánh mắt Thẩm Tấn dừng trên mặt cô, một lúc sau, cô nhìn thấy Thẩm Tấn mím môi dưới.

Thu Tuỳ rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Thẩm Tấn chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng rơi xuống sàn nhà trải thảm dày.

Thu Tuỳ:......

Là cô bất cẩn.

Thẩm Tấn nhướn mày, giọng điệu cuối cùng cũng có chút dao động, mang theo chút đùa giỡn hỏi: "Muốn ôm như thế nào?"

Thu Tuỳ cảm thấy, chính mình càn quấy như vậy để dỗ dành Thẩm Tấn, nhưng nói chính xác thì Thẩm Tấn mới là người đã dỗ dành cô.

Theo gợi ý của Hứa Uyển, bước thứ hai là -

Hôn hắn.

Thu Tuỳ cắn môi dưới, chậm rãi giơ hai tay về phía người đàn ông đứng trước mặt, nhỏ giọng nói: "Ôm kiểu công chúa."

Trên mặt Thẩm Tấn hiện lên một tia kinh ngạc, anh nhếch môi dưới: "Được."

Cả người Thu Tuỳ được cánh tay anh vững vàng nâng lên. Cô do dự vài giây, sau đó đưa tay ôm lấy cổ Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn chỉ cách cô một khoảng ngắn.

Cô hơi ngước mắt lên, nhìn quai hàm góc cạnh của Thẩm Tấn rồi chớp mắt.

Thu Tuỳ cảm thấy như choáng váng. Trong đầu cô chỉ còn lại hai từ của Hứa Uyển đang không ngừng lưu chuyển——

Hôn hắn.

Cô hít một hơi thật sâu, vòng tay qua cổ Thẩm Tấn, dùng một lực nhẹ đẩy cơ thể cô lên vài centimet.

Thẩm Tấn còn chưa kịp phản ứng, cô đã nghiêng người tới hôn lên cằm Thẩm Tấn.

Thẩm Tấn dừng bước chân, cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề nhìn Thu Tùy đang được anh ôm kiểu công chúa.

Thu Tùy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt quen thuộc của Thẩm Tấn.

Cô hơi mím môi, thấp giọng nói, nhưng lại vô thức làm nũng: "Đừng tức giận được không?"

Đèn chùm pha lê trong phòng khách vẫn sáng, ánh sáng chói lóa, Thu Tuỳ có thể nhìn thấy rõ khóe môi Thẩm Tấn bất giác nhếch lên.

Cô vừa chớp mắt, Thẩm Tấn lại mím môi, như thể nụ cười vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Thẩm Tấn ôm cô, tiếp tục đi về phía phòng ngủ, cô nhìn thấy yết hầu của Thẩm Tấn cử động, nhẹ giọng nói: "Không được."

Thu Tuỳ gật đầu hiểu ý.

Lần này, cô thậm chí không cần phải nhẩm lại trong đầu.

Thu Tuỳ dùng sức một chút trên cánh tay của cô, lần này cô hôn lên má phải của Thẩm Tấn: "Như vậy còn giận không?"

Thẩm Tấn cong môi dưới, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Ừ."

Thu Tuỳ nhìn vẻ mặt anh bất giác dịu đi, thầm chửi rủa trong lòng: Kẻ lừa đảo, giọng nói của anh nghe rất vui vẻ.

Cô lại hôn lên má trái của anh, vòng tay qua cổ anh: "Anh còn giận à?"

Bước chân của Thẩm Tấn đơn giản là hoàn toàn dừng lại, nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô, lười biếng hừ một tiếng.

"Ở đây thì sao? Vẫn còn giận à?"

Hôn lên trán.

"Ừm."

"Vẫn còn tức giận?"

Hôn lên yết hầu.

"Ừm."

"Nơi này, vẫn còn giận à?"

Lần này, trước khi Thẩm Tấn kịp nói từ "ừm", Thu Tùy đã hôn lên môi anh.

Ba giây sau, cô thả tay ra khỏi cổ Thẩm Tấn, bịt miệng Thẩm Tấn: "Em không muốn nghe câu trả lời phủ định."

Trong mắt Thẩm Tấn hiện lên nụ cười rạng rỡ.

Một lúc sau, Thu Tùy nhất quyết che miệng không cho anh phát ra bất kỳ âm thanh nào, Thẩm Tấn nhướn mày, nhìn chằm chằm vào cô, bất đắc dĩ lại nuông chiều gật đầu.

Trong một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra, Thu Tuỳ bị Thẩm Tấn bế vào phòng ngủ, trực tiếp chui vào trong chăn ngủ, để lại Thẩm Tấn quay người vào bếp làm nước đường đỏ ném lên chín tầng mây.

Cô không nhớ mình đã ngủ bao lâu, mơ màng xoay người lăn vào một cái ôm ấm áp, ngay sau đó đôi môi mềm mại mang theo trân trọng và yêu thương chạm vào trán cô.

Sau đó, cô mơ hồ nghe được Thẩm Tấn chậc một tiếng, chậm rãi nói: "Thật là bị anh nuôi càng ngày càng khó chiều, đi đường cũng phải để anh ôm."

...

Mặc dù Thu Tuỳ chỉ mang theo thái độ thử qua một lần phương châm bảy chữ của Hứa Uyển nhưng cuối cùng Thu Tuỳ cũng phải thừa nhận, những gì Hứa Uyển nói có vẻ khá đúng.

Cô thậm chí còn chưa đi đến bước cuối cùng, Thẩm Tấn dường như đã nguôi giận rồi.

Mãi đến ba ngày sau, vào thứ bảy, Hứa Uyển mới gửi cho cô một tin nhắn WeChat.

Hứa Uyển: [Chia sẻ vị trí.]

Hứa Uyển: [Hãy đến nhà hàng này để ăn tối, dì và A Tấn cùng bố nó sẽ cùng đến đây.]

Thu Tuỳ nhìn từ "A Tấn" thỉnh thoảng xuất hiện trong miệng Hứa Uyển, nhịn không được hỏi: "A Tấn là biệt danh của Thẩm Tấn sao?"

Hứa Uyển: [Ở nhà chúng ta đều gọi nó như vậy, đã quen rồi.]

Thu Tuỳ cắn môi suy nghĩ một lúc, cất điện thoại di động và bước vào phòng làm việc, Thẩm Tấn đang quay lưng về phía cô, xem văn kiện trên màn hình máy tính.

Cô mím môi dưới, ôm Thẩm Tấn từ phía sau: "Hôm nay dì muốn anh đi xem mắt lúc mấy giờ?"

Thẩm Tấn dừng hành động lướt chuột, sau đó quay người bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, tay trái tự nhiên đặt lên bụng cô xoa xoa: "Sao? Em không muốn anh đi à?"

Thu Tùy lắc đầu: "Anh có thể mang em đi cùng."

Thẩm Tấn dứt khoát từ chối: "Bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà nghỉ ngơi đi, nửa tiếng nữa anh sẽ quay lại."

Thu Sui không có cách khác, cắn môi, ngồi lên đùi Thẩm Tấn lắc lắc chân: "A Tấn."

Khi âm cuối cùng của từ vừa dứt, cô đột nhiên ngừng cử động, cảm thấy có thứ gì đó đang chống lên mình.

Thẩm Tấn xoa xoa giữa lông mày, gần như nghiến răng nghiến lợi kiềm chế eo cô: "Đừng lộn xộn! Em gọi anh là gì?"

Thu Tuỳ run rẩy ngồi xuống, không dám cử động hay đứng dậy rời đi, chỉ có thể thận trọng gọi: "A Tấn, anh có thể đưa em đi cùng không?"

Một lúc sau, cô thấy Thẩm Tấn hít một hơi thật sâu.

"Về sau", Thẩm Tấn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, "Vào những thời điểm như thế này đừng gọi anh như vậy, có nghe thấy không?"

Thu Tuỳ yếu ớt gật đầu.

Thẩm Tấn nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng một lát, cuối cùng vẫn là đứng dậy, cầm lấy áo ngủ, xoay người vội vàng rời đi.

Thu Tuỳ nhìn bóng dáng Thẩm Tấn đang chạy trốn, hỏi theo quán tính: "A Tấn, chúng ta đi cùng nhau à?"

Thẩm Tấn dừng một chút, im lặng không quay đầu lại: "Mặc thêm quần áo, mười giờ xuất phát."

Thu Tùy gật đầu: "Vậy anh đi đâu?"

Thẩm Tấn: "Phòng vệ sinh, tắm rửa."

  ...

Lúc 11 giờ rưỡi, nhà hàng mà Hứa Uyển đặt nằm trong một biệt thự yên tĩnh ở trung tâm thành phố Thượng Hải, đã sớm được Thầm Tề Tranh và Hứa Uyển bao trọn.

Thu Tuỳ đi theo Thẩm Tấn đẩy cửa ra, trong nhà hàng lớn như vậy chỉ có một cặp vợ chồng trung niên ở phía đối diện.

Cô chưa gặp qua Thẩm Tề Tranh nhưng Hứa Uyển đã bình tĩnh nháy mắt với cô.

Thu Tuỳ thậm chí có thể nhìn ra sự mong đợi tiềm ẩn trong mắt Hứa Uyển.

Thẩm Tấn nắm tay cô, ngồi ở đối diện Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển, nhẹ nhàng hỏi: "Không phải nói hẹn hò xem mắt sao? Kẻ phiên dịch lừa đảo kia đâu? Buổi gặp mặt đầu tiên đã đến trễ?"

Hứa Uyển bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Thẩm Tấn, ngữ khí chân thành, bà chỉ vào Thu Tuỳ đang ngồi đối diện với chính mình: "Không phải con đang đến đây cùng với cô gái phiên dịch mà mẹ muốn giới thiệu với con sao? Như thế nào lại đến muộn?"

Lời vừa dứt, Thu Tùy nghe thấy con dao ăn trong tay phải của Thẩm Tấn rơi xuống đĩa, phát ra một tiếng vang thanh thuý.

Từ khóe mắt, cô nhìn thấy Thẩm Tấn chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô.

Thu Tuỳ im ​​lặng cúi đầu.

Không liên quan đến cô đâu.

Trước đây để xoa dịu Thẩm Tấn đang tức giận, cô đã dùng trước bốn chữ đầu tiên trong phương châm sáu chữ của Hứa Uyển, đi được hai bước đầu tiên trong ba bước.

Nhưng lần này, Thu Tuỳ cảm thấy chỉ có bước cuối cùng mới có ích.

Hứa Uyển vui vẻ xem kịch, tay chống cằm chậm rãi thưởng thức vẻ mặt của Thẩm Tấn trong vài phút, mới duỗi tay giới thiệu bọn họ với nhau: "Giới thiệu một chút, con trai của dì, Thẩm Tấn, đây là cô gái phiên dịch viên mẹ gặp ở hồ Baikal, Thu Tuỳ."

Thẩm Tấn nâng cằm, buông tay Thu Tùy ở dưới bàn ra, chậm rãi giơ tay về phía Thu Tùy, lạnh lùng nói: "Là em."

Thu Tuỳ nghe thấy tiếng nghiến răng của Thẩm Tấn vang lên bên tai: "Kẻ lừa đảo."

Thu Tuỳ:......

Ở một khía cạnh nào đó, cô thực sự là một kẻ lừa đảo.

Cô mím môi cười với Thẩm Tấn, có chút cười cầu xin khoan dung.

Thu Tuỳ nắm lấy bàn tay đang vươn về phía mình của Thẩm Tấn, cô hơi nghiêng người, dùng giọng nói chỉ có mình cô và Thẩm Tấn nghe được: "Kẻ lừa đảo này chỉ lừa mình anh thôi."

Thẩm Tấn nhướn mày không nói gì, chỉ cúi đầu ăn.

Thẩm Tề Tranh vẻ mặt nghiêm túc, khi đối mặt với Thu Tùy, giọng điệu cố ý hạ thấp: "Đồ ăn vẫn hợp khẩu vị của cháu chứ?"

Thu Tuỳ vô thức có chút căng thẳng, cong môi lễ phép gật đầu: "Ăn rất ngon, cảm ơn bác."

Hứa Uyển dường như nhận thấy sự mất tự nhiên của cô, dùng khuỷu tay chạm vào Thẩm Tề Tranh: "Khuôn mặt khó coi làm cái gì? Anh dọa cô bé đó."

Sau đó, Hứa Uyển nhiệt tình nhìn cô và hỏi: "Sinh nhật của Thu Tuỳ là khi nào?"

Thu Tuỳ sửng sốt trong vài giây, ánh mắt rơi vào Thẩm Tấn đang vùi đầu dùng bữa, hiếm khi nói chuyện.

Một lúc sau, Thu Tùy cụp mắt xuống, mỉm cười: "22 tháng 9."

Vừa nói, cô không khỏi quay đầu lại nhìn Thẩm Tấn.

Bàn tay đang múc canh của Thẩm Tấn khựng lại, nhếch môi dưới, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Hứa Uyển không để ý tới động tĩnh nhỏ giữa hai người, chỉ đẩy Thẩm Tấn nói: "Đưa súp cho Thu Tuỳ. Con chỉ lớn hơn cô bé có nửa tuổi thôi, nhất định về sau phải nhường nhịn cô bé nhiều hơn, nghe thấy không."

Thẩm Tấn trong cổ họng không chút để ý hừ một tiếng, sau đó đưa bát canh mới múc cho Thu Tùy, thâm ý nói: "Kẻ lừa đảo, cái này là cho em."

Hứa Uyển tặc lưỡi, vỗ nhẹ vào cánh tay của Thẩm Tấn.

"Thu Tuỳ", Hứa Uyển liếc nhìn Thẩm Tấn với ánh mắt khinh thường, sau đó thản nhiên đưa ra một chủ đề, "Tên này của cháu rất dễ nghe."

Thu Tuỳ chớp mắt.

Cô bưng bát canh trước mặt lên nhấp một ngụm rồi khẽ gật đầu: "Vâng."

Ánh mắt Thu Tuỳ quét qua Thẩm Tấn, sau đó thâm ý nói: "Cháu rất thích cái tên này, có sự chúc phúc từ người cháu yêu."

Sau vài cuộc trò chuyện bình thường trong bữa tối, Thẩm Tề Tranh nhìn ra Thu Tuỳ không được tự nhiên và của Thẩm Tấn như đang đi vào cõi thần tiên, ông kéo Hứa Uyển vẫn đang trò chuyện, đứng dậy rời đi.

"Phía sau nhà hàng có một khu vườn", Thẩm Tề Tranh nói với Thu Tùy, "Bác dẫn Uyển Uyển đi dạo quanh vườn thư giãn, hai đứa ăn xong cũng có thể đi dạo một chút, nếu mệt quá thì về nhà nghỉ ngơi đi, hôm nào chúng ta lại gặp."

Hứa Uyển đột nhiên phục hồi tinh thần lại, bà cư nhiên làm bóng đèn cho con trai và con dâu lâu như vậy, vội lau miệng và đứng dậy cùng Thẩm Tề Tranh.

Thu Tuỳ nhanh chóng đứng dậy muốn tiễn Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển đi, Hứa Uyển lại duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô: "Cứ ăn đi, người một nhà đừng quá khách sáo như vậy."

Bà lại liếc nhìn Thẩm Tấn: "Có nghe thấy không? Đừng ức hiếp Thu Tùy."

Thẩm Tấn lười biếng ngồi trên ghế, nhấp một ngụm rượu vang đỏ: "Con nào dám?"

Thẩm Tề Tranh và Hứa Uyển trao đổi vài lời ngắn gọn trước khi vội vàng rời đi.

Khoảnh khắc hai người dần dần biến mất khỏi cửa sau của nhà hàng, Thẩm Tấn đặt ly rượu xuống, quay người lại và đặt tay lên lưng ghế của Thu Tuỳ.

"Kẻ lừa đảo", Thẩm Tấn hơi nheo mắt lại, bộ dạng như đang muốn truy tội cô, "Nói thật đi, em còn lừa anh cái gì?"

Thời điểm này cuối cùng đã đến.

Thu Tuỳ đã sớm có chuẩn bị.

Cô lấy khăn giấy lau miệng rồi quay đầu nhìn vào đôi mắt mơ màng của Thẩm Tấn.

"Còn một điều nữa", Thu Tuỳ đưa tay nắm lấy ngón giữa mang chiếc nhẫn kim cương của Thẩm Tấn. Cô nghiêng người thì thầm vào tai Thẩm Tấn, "Em không có người thân."

Một giây tiếp theo, Thẩm Tấn nghe thấy hơi thở nóng bỏng của cô phả vào hõm cổ anh.

Giọng nói của cô rất trầm, giống như một cơn gió thổi qua, nhưng vào mùa đông tháng hai, nó lại mang theo những đợt nóng bỏng không hề tiêu tan.

Thẩm Tấn nghe Thu Tùy chậm rãi nói ba chữ: "Anh A Tấn."

Âm thanh cuối tiêu tan trong không khí.

Hơi thở của Thẩm Tấn cứng lại, anh nhắm mắt lại. Mười giây sau, anh nắm lấy tay Thu Tuỳ, đột nhiên đứng dậy.

Chiếc ghế cọ vào sàn phát ra tiếng kêu chói tai, người phục vụ vội vàng chạy tới, thận trọng hỏi: "Anh Thẩm, anh có cần giúp gì không?"

Thẩm Tấn hít sâu một hơi, nhướn mày, phân phó: "Gọi xe đưa tôi về nhà càng sớm càng tốt."

Người phục vụ đồng ý rồi quay người rời đi.

Thu Tuỳ chưa kịp phản ứng, Thẩm Tấn đã nắm lấy tay cô và lảo đảo bước ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài nhà hàng đã có xe và tài xế đợi sẵn, Thẩm Tấn mở cửa, để Thu Tùy ngồi vào, sau đó chính mình cũng theo sau ngồi vào bên cạnh.

"Bạc Duyệt Loan", Thẩm Tấn thấp giọng nói, "Đi con đường ngắn nhất, lái nhanh lên."

Thu Tuỳ sững sốt, cô bất lực nhìn chiếc xe phóng nhanh trên đường, khung cảnh hai bên đường phản chiếu qua cửa sổ xe trong mắt cô, nhanh chóng lùi về phía sau.

Sắc mặt Thẩm Tấn căng thẳng, quai hàm so với lúc trước càng thêm rõ ràng.

Thu Tuỳ liếm môi dưới.

Cô dường như biết tại sao Thẩm Tấn lại vội vã về nhà như vậy.

Bởi vì đi đường tắt nên mười phút sau xe dừng lại ở tầng dưới Bạc Duyệt Loan.

Thẩm Tấn không nói nhiều, chỉ nắm tay Thu Tùy vội vàng ra khỏi cửa xe.

Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh. Sau khi cánh cửa cảm biến vân tay của tòa nhà mở ra, Thu Tuỳ nhìn thấy rõ ràng yết hầu của Thẩm Tấn đang cuộn lên xuống.

Ba giây sau, cửa thang máy mở ra.

Thẩm Tấn kéo tay, dẫn cô vào thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Thu Tuỳ chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Tấn chặn lại trên vách thang máy.

Anh dùng một tay chống phía trên, cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó dùng một tay nắm lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn hỏi, "Em gọi anh là gì?"

Thu Tuỳ nuốt nước bọt, vô thức chớp chớp mắt.

Giọng cô yếu ớt như tiếng muỗi vo ve, nhưng cố tình trong thang máy chỉ có hai người này lại rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

"Anh A Tấn."

Thang máy kêu một tiếng, tầng năm đã đến.

Thẩm Tấn cong môi dưới với vẻ mặt khó đoán, cúi đầu hôn cô.

Ba giây sau, như thể vẫn chưa đủ, anh cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa.

"Ừ", Thu Tuỳ nghe thấy giọng nói hài lòng nhưng vẫn chưa đủ của Thẩm Tấn vang lên trong thang máy, "Đợi lát nữa trên giường cũng gọi như vậy."

Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa.

Tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị

Vào buổi tối, A Tấn và Thu Tuỳ thảo luận suốt đêm trong phòng ngủ về tính chất vật lý của lực tác dụng và phản lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play