Hơi thở quen thuộc không rõ lý do mang thêm vài phần ý vị xâm lược.
Thu Tùy dựa vào tường phòng ngủ, bất lực nhìn Thẩm Tấn nhướn mày đến gần cô.
Cô nhìn thấy yết hầu của Thẩm Tấn lăn lộn, trong lúc cô còn đang ngơ ngác, một bàn tay ấm áp bất tri bất giác vòng qua eo cô.
Thu Tuỳ từ từ ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tấn.
"Giấc mơ nào cũng được." Giọng Thẩm Tấn trầm thấp, khàn khàn, rõ ràng âm điệu rất nhẹ nhưng lại tràn đầy ma lực cám dỗ.
Thu Tuỳ như bị mê hoặc, cô đứng yên nhìn Thẩm Tấn cúi đầu, có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay đặt trên eo mình dần dần siết chặt, di chuyển về phía anh.
Theo lực đạo đó, Thu Tuỳ tự nhiên lảo đảo đi về phía trước một bước, rơi vào vòng tay của Thẩm Tấn.
Cô chớp mắt, lông mi khẽ run lên, cô không còn nhớ được chi tiết cụ thể khi chính mình lao vào vòng tay Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ vô thức liếm môi dưới.
Cô chỉ nhớ rõ.
Khi Thẩm Tấn ôm cô vào lòng, cô dường như không hề phản kháng.
Nói cách khác, giống như từ dưới đáy lòng cô đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
Giống như một người mong chờ những giấc mơ ngọt ngào đến.
Kiên nhẫn và chăm chú chờ đợi thời điểm nữ thần may mắn đến.
Khoảng cách giữa cô và Thẩm Tấn gần như giảm xuống bằng không.
Hơi thở của Thu Tùy đột nhiên trở nên gấp gáp, cô vùi đầu vào trong ngực Thẩm Tấn, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay Thẩm Tấn đặt trên eo mình.
Lực ôm eo của Trần Tấn giảm bớt không ít.
Nhưng kỳ lạ thay, Thu Tuỳ lại cảm thấy vùng quanh eo mình nóng rát không thể giải thích được.
Như thể bị lửa thiêu rụi, không còn cỏ mọc nữa.
Mọi chức năng giác quan đều đã ngừng hoạt động, dường như chức năng duy nhất còn lại trong thế giới của cô là cảm nhận được Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ điều chỉnh lại hơi thở, cô nghe thấy hơi thở nóng bức từ Thẩm Tấn phả ra, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô chớp mắt, cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tấn lúc này.
Khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy yết hầu của Thẩm đang trượt lên xuống, quai hàm hơi nhếch lên, nét mặt sắc bén cùng biểu cảm thường ngày lạnh lùng đều nhuốm đầy dục vọng và điên cuồng.
Thẩm Tấn rũ mắt nhìn cô, sự chuyên chú trong mắt khiến nhân tâm cũng giật mình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, Thu Tuỳ nhìn thấy Thẩm Tấn kéo môi dưới, trên mặt thêm vài phần kiêu ngạo.
Tay Thẩm Tấn ôm eo cô như đang xoa tròn một cách tuỳ ý, tay còn lại giữ lấy mặt cô, không cho phép cô cúi đầu né tránh câu hỏi của anh, cũng không bỏ sót bất kỳ thay đổi nào trên nét mặt của cô. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Thu Tuỳ buộc phải ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang dán chặt vào cô của Thẩm Tấn.
"Thu Tuỳ", gương mặt cấm dục lại xa cách của Thẩm Tấn tăng thêm một chút cám dỗ ý vị, "Muốn ngủ với anh?"
Tim Thu Tuỳ đập thình thịch.
Cô không biết Thẩm Tấn sao có thể nói ra những lời gây sốc với vẻ mặt cấm dục và lạnh lùng như vậy.
Anh cố tình nói một cách đúng lý hợp tình, giọng điệu có vẻ bình tĩnh thong dong.
"Em không muốn nói chuyện cũng không sao", Thẩm Tấn chậm rãi nói, giọng điệu kiên nhẫn dỗ dành, "Gật đầu hoặc lắc đầu."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu.
Cô nên trả lời thế nào đây?
Lắc đầu, đây quả thực không phải suy nghĩ chân thật nhất của cô.
Gật đầu, vẫn cảm thấy mình cần phải giải thích vài điều với Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ cắn môi dưới, đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với Thẩm Tấn.
Cô đột nhiên cảm thấy lực ôm lấy mặt mình tăng lên một chút, không khiến cô đau đớn nhưng vừa đủ để khống chế khuôn mặt cô.
Lực tác động lên khuôn mặt cô khiến cô gật đầu lên xuống.
Thu Tuỳ:?
Cô chớp mắt kinh ngạc, nhìn thấy vẻ mặt đã hiểu rõ của Thẩm Tấn.
Đây không phải là do anh khống chế bắt tôi gật đầu sao?
Đây mẹ nó không phải là gian lận rõ ràng sao?!!!
Thẩm Tấn bất giác thở dài, bất đắc dĩ nói với cô: "Không phải em chỉ muốn ngủ với anh với anh thôi sao? Được, anh sẽ thỏa mãn em."
Thu Tuỳ:?
Không, cô không có, đừng nói nhảm.
Thu Tuỳ chưa bao giờ thấy ai đó vô liêm sỉ một cách tự tin như vậy.
Đáng tiếc hiện tại Thẩm Tấn đang khống chế đầu của cô, khiến cô không thể cúi đầu tránh né tầm mắt cùng ánh mắt của Thẩm Tấn.
Bàn tay nóng hổi ở thắt lưng dường như không cam lòng, bắt đầu phóng hỏa khắp nơi.
Thu Tuỳ cảm thấy như đang ở trong một cái lò lửa, rất muốn rời khỏi đó, nhưng cô cũng muốn ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn nữa.
Những suy nghĩ trái ngược nhau đan xen này khiến cô có chút bối rối không biết phải làm sao, phản ứng bản năng chính là muốn trốn tránh.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ nói, mới phát hiện giọng điệu của mình đã có chút không ổn định, "Em..."
"Anh biết", Thẩm Tấn bình tĩnh ngắt lời cô, "Em không biết làm thế nào để lên với giường với anh phải không?"
Thu Tuỳ:?
Cô nhất thời còn chưa định thần lại, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, mặc cho bàn tay đang vòng qua eo không ngừng đốt lửa của Thẩm Tấn chậm rãi dùng sức, đẩy cô về phía trước.
Thu Tuỳ chỉ cảm thấy đôi tay kia của Thẩm Tấn dường như có ma lực, cô có lòng nhưng không có gan muốn thoát khỏi, bị bàn tay của Thẩm Tấn phân tâm, chỉ có thể trơ mắt đi theo Thẩm Tấn về phía trước.
Cho dù phía trước có ngõ cụt thì vẫn muốn đâm vào đến vỡ đầu chảy máu.
Cô được ôm trong vòng tay của Thẩm Tấn, gần như áp sát vào cơ thể nóng bỏng của anh.
Bị sức mạnh của Thẩm Tấn dẫn đi, cô tiến lên một bước, Thẩm Tấn chỉ có thể lùi một bước.
Tầm nhìn của cô đều là Thẩm Tấn, chàng trai cô đem lòng thích từ thời trung học, giờ đã biến thành một người đàn ông trưởng thành thờ ơ với cảm xúc, lúc này thần sắc anh kiên định lại bình tĩnh, từng bước một, hướng về kết cục tốt đẹp mà anh đã sớm dự đoán.
Đầu óc Thu Tùy hỗn loạn, vô số ký ức trong quá khứ ùa về.
Cô không biết chính mình đã bị sức mạnh của Thẩm Tấn mang theo, đi được bao nhiêu bước.
Chỉ biết, Thẩm Tấn tựa hồ rốt cuộc đã hết đường lui, bị vấp phải chân giường, ngã ngửa xuống trên chiếc giường mềm mại.
Còn cô thì bị tay Thẩm Tấn vòng qua eo, có thể là cưỡng bức, có lẽ là tự nguyện, cùng Thẩm Tấn ngã xuống giường.
Sự khác biệt là. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Thẩm Tấn nằm xuống, quay lưng về phía giường, đối mặt với cô.
Còn cô thì ở trên, đối diện với giường và Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ rõ ràng cảm thấy má mình đang nóng bừng.
Nhịp tim cô đập nhanh, ánh mắt nhìn Thẩm Tấn đầy hoảng sợ không thể nhầm lẫn.
Âm thanh duy nhất còn sót lại trong căn phòng ngủ yên tĩnh là tiếng tích tắc chuyển động từng giây.
Rõ ràng là Thẩm Tấn bị cô đè xuống giường, nhưng người có vẻ mặt bình tĩnh không phải cô mà là Thẩm Tấn.
Anh trực tiếp từ Bình Thành về nhà sau khi kết thúc chuyến công tác.
Chiếc áo vest thẳng tắp gọn gàng ban đầu không còn phẳng phiu mà có vài nếp nhăn.
Chiếc áo sơ mi phía trên tượng trưng cho sự cấm dục lạnh nhạt, không biết khi nào cà vạt đã lỏng vài phần, có một chút ý vị hỗn loạn.
Hơi thở của Thu Tuỳ rõ ràng trở nên trầm trọng hơn.
Loại cảm giác này rất kì quái.
Cô thực sự thích bộ dáng Thẩm Tấn mang tây trang cùng giày da xuất hiện một cách chuyên nghiệp trước mặt mọi người, nhưng lúc này anh đang nằm trên giường, một bộ dạng tuỳ ý để cô muốn làm gì thì làm, điều này càng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Nói như thể.
Giống như một cỗ máy tỉ mỉ tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, hiếm khi xuất hiện một chút sai sót.
Và sự sai sót hiếm hoi trong cuộc đời anh là vì cô.
Cô yêu khía cạnh anh thể hiện trước mặt mọi người.
Nhưng cô yêu anh nhất là một khía cạnh khác chỉ để lộ ra trước mặt cô.
Thẩm Tấn giống như một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi hành động của cô, hoặc có lẽ anh biết con mồi này đêm nay nhất định sẽ rơi vào trong ngực anh.
Vì vậy, thay vào đó, anh lại rất kiên nhẫn, dẫn dắt con mồi từng bước tiến vào bẫy, để cô tự mình thẳng thắn và dâng hiến hết tất cả.
"Thu Tuỳ", Thu Tuỳ ghé vào trên người Thẩm Tấn, nhìn thấy đôi môi mỏng, hồng tự nhiên của anh lúc đóng lúc mở, yết hầu lăn lộn, trong lời nói mang theo dục vọng không còn chút nào che giấu, "Không biết làm thế nào để lên giường với anh, nên muốn anh cầm tay chỉ dạy từng bước một phải không?"
Thu Tuỳ mím môi dưới, gần như nghẹn ngào.
Cô không biết nên đáp lại từng lời Thẩm Tấn nói tối nay như thế nào.
Nhưng may mắn thay, Thẩm Tấn tựa hồ không cần cô đáp lại.
Bởi vì.
Cô lại cảm nhận được điều đó.
Thẩm Tấn giơ tay ôm lấy má cô, lực đạo chậm rãi tăng thêm, lắc lắc đầu cô lên xuống.
Thu Tùy buộc phải gật đầu: "..."
Đột nhiên hiểu được ý nghĩa của việc bị số phận nắm thóp điểm chí mạng.
Cô căn bản không cần trả lời câu hỏi của Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn có thể tự hỏi tự trả lời suốt đêm.
Dù sao cô cũng chỉ là một công cụ.
"Dạy em từng bước một?" Như thể rốt cuộc cũng đạt được mục đích, Thẩm Tấn liếc nhìn cô, lông mày cùng giọng giọng điệu đều xen lẫn niềm vui thành công, "Được rồi, vậy em hãy học tập chăm chỉ nhé."
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi dưới, thở dài cam chịu.
Quên đi, mũi tên đã ở trên dây, không thể nào không bắn đi.
Đều đã đến bước này rồi, chuyện xảy ra chỉ là sớm hay muộn.
Tốt nhất là cứ làm theo ý mình.
"Được."
Thu Tuỳ chậm rãi giơ bàn tay đang buông thõng trên giường lên, vươn tay chạm vào yết hầu đang lăn của Thẩm Tấn, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại đêm mất điện, cô cũng như thế này, một cảm giác mát lạnh nhẹ xuyên qua khuôn mặt Thẩm Tấn từng chút một: "Anh nói đi, em sẽ học."
Bàn tay đang hành động liều lĩnh đột nhiên bị tóm lấy.
Thẩm Tấn ánh mắt nặng nề, nằm trên giường, tuy bị đè xuống nhưng ánh mắt nhìn Thu Tùy vẫn kiêu ngạo cao cao tại thượng.
"Đầu tiên", Thẩm Tấn nắm lấy bàn tay cô đang chạm vào yết hầu anh, kéo nó xuống, đặt lên chiếc cà vạt đen bên dưới, "Cởi cà vạt ra."
Đôi mắt cô rơi vào chiếc cà vạt đen, ngón tay của Thu Tuỳ dừng lại, có chút hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng trong ngôi nhà ma ám.
Không biết Thẩm Tấn có phải cố ý hay không, chiếc cà vạt đen này cũng giống như chiếc cà vạt đen Thẩm Tấn đeo để che mắt cô trong căn phòng nhỏ của ngôi nhà ma.
Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng đó chính là chiếc cà vạt mà Thẩm Tấn mua theo số lượng lớn.
Chiếc cà vạt đã sớm rời rạc đi không ít, tuy tay Thu Tuỳ không ngừng run rẩy nhưng cũng không mất nhiều thời gian để cởi cà vạt.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định ném chiếc cà vạt xuống đất thì Thẩm Tấn đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô.
"Vứt cái gì?" Thẩm Tấn nhếch môi dưới, khoé mắt mang ý cười, nói với ý nghĩa thâm sâu: "Sau này sẽ cần."
Thu Tuỳ, người đang định vứt cà vạt:?
Cô mấp máy môi, im lặng hồi lâu, nhưng không nhịn được hỏi: "Cái này có thể dùng làm gì?"
Thẩm Tấn thản nhiên liếc nhìn cô một cái, đưa tay nắm lấy chiếc cà vạt trong tay cô, nhẹ nhàng ném đi, đem chiếc cà vạt đen ném lên bàn đầu giường: "Đợi lát nữa sẽ biết."
Thu Tuỳ: "..."
Nói cũng như không.
Cô cắn môi dưới, muốn hỏi thêm nhưng Thẩm Tấn lại giữ cổ tay cô lại.
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ, chỉ cảm thấy lý trí thật vất vả lắm mới lấy lại được, một lần nữa bị ném lên trên chín tầng mây.
Cô nhắm mắt lại, một bên mắng Thẩm Tấn là Bao Tự* đương thời, một bên tự mắng chính mình tâm trí không đủ kiên định vượt qua được sắc đẹp của mỹ nhân.
*Mình đã giải thích nhân vật này ở chương 26
Đang bận chửi thầm, cô không thể khống chế được tay làm theo Thẩm Tấn, đặt lên chiếc áo sơ mi trắng lộn xộn đã không còn phẳng phiu của anh.
"Bước tiếp theo", Thẩm Tấn thản nhiên nằm xuống giường, nếu như không để ý tới tư thế của hai người lúc này và những gì Thẩm Tấn nói, chỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh lại nghiêm túc của họ, quả thực sẽ lầm tưởng anh đang thực sự dạy Thu Tuỳ học, "Cởi cúc áo sơ mi."
Thu Tuỳ: "..."
Tay cô còn run hơn cả lúc cởi cà vạt.
Không biết là do sợ hãi hay khẩn trương.
Càng làm cho người ta khó có thể thừa nhận hơn là Thu Tuỳ thế nhưng còn nhận thấy trong lòng cô xuất hiện một cảm xúc gọi là mong đợi.
Thẩm Tấn mặc một chiếc áo sơ mi cao cấp được đặt may riêng, chất liệu vải thoải mái, cúc áo tinh xảo, tất nhiên cởi cúc cũng cực kỳ tiện lợi.
Tuy nhiên, lợi thế cuối cùng không tồn tại đối với Thu Tuỳ.
Cô chỉ cảm thấy sức lực của mình lúc nhẹ lúc nặng, ngón tay có lúc run mà không run, cảm xúc phức tạp thay đổi, có lúc dũng cảm, có lúc lại lo lắng sợ hãi.
Hơn nữa, cô đang nằm trên người Thẩm Tấn, giơ hai tay lên để cởi cúc áo cả nửa ngày, cánh tay cũng không chịu được.
Sau khi cởi chiếc cúc cuối cùng, Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào vùng ngực lộ ra rộng mở một lúc lâu, nhận ra vành tai của mình thậm chí còn đỏ hơn.
Cô mím môi dưới, ngượng ngùng quay mặt đi, lại bắt gặp Thẩm Tấn đang nhìn cô với ánh mắt dung túng rõ ràng.
Thu Tuỳ sửng sốt, cô nhẹ chớp mắt, vươn tay nắm lấy góc áo sơ mi trắng của Thẩm Tấn, giọng nói vô thức vang lên có chút làm nũng: "Thẩm Tấn."
Cô dừng lại vài giây, mới oán giận nói: "Lần sau anh đừng mặc quần áo nhiều cúc như vậy được không?"
Khung cảnh như bị đóng băng trong vài giây.
Một giây trôi qua, Thu Tuỳ nghe thấy một tiếng tích tắc, thế giới xoay tròn, cô như đang ở trên mây, trong tầm nhìn có một tia sáng xẹt qua, chờ cô kịp phản ứng, chợt nhận ra mình và Thẩm Tấn đã đảo ngược vị trí cho nhau.
Cô nằm trên chiếc giường êm ái, đối mặt với Thẩm Tấn.
Mà Thẩm Tấn, đối diện với chiếc giường, cũng đối mặt với cô.
Áo sơ mi trên người không cài cúc, thùng thình, lộ ra một vùng phong cảnh rộng lớn khiến cô không khỏi đưa mắt nhìn.
Những sợi dây trong đầu Thu Tuỳ hoàn toàn bị đứt, vào giây phút cuối cùng khi mọi suy nghĩ của cô đều tan biến, cô chợt nhớ về khoảng thời gian ở Nga.
Cô từng lén lút quay chụp Thẩm Tấn đang ngủ bằng điện thoại di động, nhưng lại bị Thẩm Tấn bắt gặp.
Thẩm Tấn lúc đó cũng giống như bây giờ, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, từ trên nhìn xuống nói với cô: "Xem cảnh đêm là tôi thì phải trả phí, lần sau muốn xem thì nhớ trả tiền."
Thu Tuỳ không khỏi nhìn xuống, liếc nhìn vòm ngực màu mật ong của Thẩm Tấn lộ ra một cách hào phóng dưới áo sơ mi.
"Thẩm Tấn", cô có chút thấp thỏm đưa tay ra chọc vào ngực anh, vừa chạm vào liền đột nhiên rút tay lại, "Anh thu phí bao nhiêu?"
Dường như nghe thấy điều gì buồn cười, lông mày Thẩm Tấn giật giật.
Một lúc sau, anh như thể tức giận đến mức bật cười, cong môi dưới.
Thẩm Tấn cười nhẹ, tay chậm rãi nhưng kiên định nắm lấy tay Thu Tùy đang đặt trên giường, sau đó từ từ chuyển thành tư thế năm ngón tay đan vào nhau.
Anh trông có vẻ hơi kiêu ngạo, mang theo quyết tâm không Thu Tuỳ phản kháng, thong thả ép tay cô xuống.
Thu Tuỳ cảm giác được mình đang nằm ngửa trên giường, hai bàn tay đan vào nhau của cô và Thẩm Tấn bị Thẩm Tấn ấn xuống giường, song song với hai bên vai cô.
Đối mặt với anh trong tư thế hoàn toàn rộng mở.
Thẩm Tấn hơi thở nặng nề nghiêng xuống, vùi vào hõm vai cô, hô hấp nóng bỏng khiến Thu Tùy rùng mình. Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad.com không phải.vn, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến https://www.wattpad.com/user/MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất.
Trong lúc hỗn loạn, cô nghe thấy Thẩm Tấn hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô, trầm giọng gọi: "Tùy Tùy."
Khóe mắt Thu Tùy đột nhiên đỏ lên, Thẩm Tấn chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Khi còn nhỏ, dù có dũng cảm đối mặt với tình cảm của nhau đến đâu, họ cũng phải giấu giếm thầy cô trong trường, không dám đem tình yêu rõ ràng như thế nói ra ngoài miệng.
Sau khi gặp lại, mỗi người đều có khúc mắc trong lòng, lại nhịn không được thật cẩn thận thử đến gần lẫn nhau, trong thời điểm xa lạ nhất, họ thậm chí còn gọi nhau là "anh Thẩm" và "cô Thu Tuỳ", giọng điệu trang trọng và nghiêm túc khiến họ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất trên thế giới.
Thẩm Tấn lần đầu tiên gọi cô là Tuỳ Tuỳ, giọng nói vừa rung động lại lưu luyến, như tâm tình bấy lâu nay cuối cùng cũng được trút bỏ.
Thu Tuỳ chớp mắt, nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt.
"Không nhịn được nữa, lần sau nhớ cởi cúc nhanh hơn." Thẩm Tấn thở dài, giọng trầm đến mức không thể nghe thấy, nhưng Thu Tùy chỉ cảm thấy chua xót lại khổ sở.
Cô cảm nhận được Thẩm Tấn hôn thật nhẹ vào tai cô, giọng điệu không đứng đắn của anh đột nhiên chuyển sang nghiêm túc và trịnh trọng hiếm có, như thể đang hứa với cô: "Tuỳ Tuỳ, em là khách hàng VIP, miễn phí trọn đời, một khi đã bán, đảm bảo không hoàn lại tiền."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT