3giờ sáng, sân bay đã đông kín người, tất cả các đội đều sắp đến đủ cả rồi
Uy và Như cũng đến tiễn Khanh đi, cả nhóm của Huy cũng đến giúp Kỳ hoàn tất công việc
“Cậu có chắc là một mình sẽ ổn không đó?”
“Sao không đi trường đua để giải tỏa ấy, cứ phải làm khó mình không thế?”
Như đứng gần đó, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bọn họ
Cô có chút lo, đợi lúc Kỳ không chú ý liền chạy đến hỏi Huy: “Bạch tổng bị làm sao ạ?”
Huy do dự không nói, chính cậu cũng không chắc chắn những suy đoán trong đầu là đúng, chỉ nói với Như: “Kỳ là người không bao giờ để lộ tâm tình của mình, nhưng một khi cậu ấy bắt đầu ôm tất cả vào người thì chứng tỏ lúc đó cậu ấy đang không ổn, hành động đó chính là để bản thân Kỳ quên đi những cảm xúc mà cậu ta cho là dư thừa”
Như nghe xong im lặng không đáp lời, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn sang nơi anh
Hình như trong lúc cô không để ý, quầng thâm nơi khóe mắt anh lại dày lên rồi, cả cơ thể trông cũng gầy đi rồi
…
Trước khi đi Kỳ cố gắng khiến mình bận rộn nhất có thể để bản thân không có thì giờ nhìn sang nơi Như
Anh sợ, nếu lỡ chạm mắt cô rồi, trái tim anh sẽ lại thổn thức nhớ về mà không chịu buông xuôi nữa
Nhưng dù thế nào đi nữa, con tim vẫn chẳng chịu nghe lời, trước khi nghoảnh đầ rời đi, vẫn phải đưa mắt sang nhìn lấy cô bé nhỏ nhắn mà kiên cường ấy một lần
Vô tình ngay lúc ấy, Như cũng đang nhìn về phía Kỳ
Ánh mắt của cả hai chạm nhau, chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi, Như đã nhìn thấy vẻ đau đớn tuyệt vọng sâu trong đôi mắt chứa nhiều vết thương ấy
Chạm mắt với Như liền khiến Kỳ hoảng sợ, vôi vàng quay mặt về phía trước bước đi
…
Đợi đến khi tất cả đã khuất bóng, Như vẫn còn băn khoăn về cái ánh mắt ấy
Dạo này việc điều trị dường như đang dần trở về vạch xuất phát, những vết thương lại không ngừng xuất hiện nơi cổ tay, dù không lớn như trước đây nhưng đủ khiến cô bận tâm đến
Sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay, Như đã chạy đi hỏi Huy trước khi về nhà
Huy nhìn Như đầy do dự: “Có lẽ… Em nên đến phòng làm việc của Kỳ ở trụ sở một chuyến chắc sẽ rõ hơn đấy…”
“Đúng nhỉ, đó là cách tốt nhất để giúp cậu ấy rồi”
“Đằng nào thì Như vẫn nên được biết chuyện này”
Thấy nhóm Huy phản ứng kì lạ như vậy càng khiến cô chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra mà cô hoàn toàn không biết
…
“Em vào đi”
Khoảng tầm 8, 9 giờ sáng, Huy chở Như đến trụ sở nơi bọn họ làm việc
Vừa bước vào phòng làm việc chính, nơi họ ngồi giải quyết công việc cùng nhau Như đã bị dọa cho hết hồn: giấy tờ, tập tin, sổ sách chất đầy trong phòng, để kín cả 4 chiếc bàn dài được nối với nhau
“Công việc dạo này đột nhiên tăng lên nhanh chóng, đến cả bọn anh cũng sắp kiệt quệ đến nơi rồi, đó là một phần ảnh hưởng đến Kỳ, còn một phần nữa nằm trong phòng làm việc riêng của cậu ấy, thậm chí nó còn đáng sợ hơn” Huy dẫn Như đến căn phòng bên cạnh
Bên trong có tận 2 kệ sách lớn chứa đầy tài liệu, thế mà sách vẫn chất thành chồng chồng dưới chân bàn, giấy tờ gì để đầy trên bàn, cả chiếc bảng gắn thông tin lên cũng chật kín
“Kỳ đảm nhận 2 vị trí khác nhau nên công việc riêng cũng rất nhiều, còn việc trên công ty nữa, anh cũng chẳng hiểu cậu ta giải quyết mọi thứ bằng cách nào được nữa”
“Còn một lí do khác nữa, ảnh hưởng trực tiếp đến cậu ấy chính là… em đấy, Như à”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT