Nhưng lời còn chưa kịp cất lên đã phải cất vội vào trong
“Cốc cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa liên hồi vang lên
“Xin phép Bạch tổng!!! Chị! Nếu còn không đi nữa là không kịp đâu đó!!!” Uy thò đầu vào, gấp gáp nói
“Hả? Trời! Trễ tới vậy rồi sao!!! A thôi, chúng ta để khi khác nha Bạch tổng!! Xin phép!!” Như nói xong cũng vội vã chạy ra ngoài để lại Kỳ với khoảng không yên tĩnh
Tiếng chuông nhắc nhở vang lên từ chiếc điện thoại trên bàn phá tan khoảng lặng, ồn ào đến chói tai
Kỳ nhấc điện thoại lên xem, là nhắc nhở về ngày viếng mộ ông
*Là ngày mai sao…*
Anh tắt điện thoại, nhắm mắt lại rồi để tâm trí trôi đi thật xa
…
Hôm sau Kỳ dậy thật sớm, tìm lấy một chiếc áo len cổ lọ đen trong tủ đồ, vớ thêm chiếc áo khoác dài cùng chiếc quần đen vào phòng chuẩn bị lên đường
Trên đường đi, anh ghé ngang một quán hoa nhỏ, mua lấy bó hoa to, để sang ghế phụ bên cạnh rồi lái xe đến khu mộ, nơi yên nghỉ của ông
“Ừm! Hoa hôm nay chúng ta chọn đẹp ghê chị nhỉ? Chắc chắn mẹ sẽ thích!!”
Hôm nay vừa hay cũng là ngày giỗ của mẹ Như và Uy, trùng hợp hơn nữa, nơi mẹ cả hai nghỉ ngơi là nơi ông Kỳ được cất giữ
*Ơ…!?* Như đang đứng chợt phía sau có một chiếc xe chạy ngang qua
Chàng thanh niên điển trai bước xuống, hoàn toàn không để ý thấy có người đang nhìn trộm mình, thản nhiên cầm bó hoa bước vào khu mộ phía bên phải
*Đó là…*
…
Kỳ đi đến mộ ông, quỳ xuống đặt bó hoa ngay ngắn, còn chuẩn bị chút thức uống ông thích khi còn sống
“Cháu cũng ông lại về thăm ông đây…” Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng
Khu mộ của ông Kỳ đặc biệt hơn một chút: mỗi khuôn mộ riêng sẽ được rộng rãi hơn, từ đó có thể nhìn thấy con sông vô cùng đẹp, là vị trí đắt địa nhất nên chi phí cũng không hề rẻ nhưng Kỳ vẫn muốn chọn lấy nó, vì ông thích sông, thích cây, thích lá lắm, thích cả đứa cháu trai tài giỏi của ông nữa
Kỳ ngồi xuống cạnh mộ ông, tựa nhẹ đầu lên, thầm nghĩ không biết nếu ông còn sống, liệu rằng ông có ủng hộ quyết định của anh không nhỉ? Liệu ông sẽ cười vui khen anh như khi anh còn nhỏ không nhỉ? Liệu ông sẽ ở bên bảo rằng: “Không sao đâu cháu ngoan của ta, ác mộng mau mau biến mất đi nhé!!”…?
Từ nơi mẹ Như yên nghỉ có thể nhìn thấy mộ của ông Kỳ
Như vô tình hướng mắt lên đó, trông thấy cái cây đen thui quen thuộc đang gục bên cạnh ngôi mộ, nhìn từ xa quả là rất dọa người
“Chị nhìn gì thế?”
“Bạch tổng của em trên kia kìa” Như chỉ tay lên
“… Có nên góp ý với ngài ấy đừng mặc đồ đen được không nhỉ? Trông đáng sợ quá…”
“Đồ trắng còn đáng sợ hơn nữa ấy chứ!”
Như thấy Kỳ ngồi yên thơ thẫn nên thôi không nhìn nữa, nhưng còn chưa kịp quay đầu đi đã vội phải ngoảnh đầu lại
Kỳ chầm chậm đi đến mép của vách đá trên cao kia, đứng chênh vênh ở đó để gió thổi bay vạt áo khoác ra sau
Như sợ Kỳ làm bậy nên vội vã chạy thục mạng đến cửa vào khu mộ bên phải
Bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ, Như cố gắng chen vào trong
“Mấy người làm cái gì vậy hả!! Bỏ tôi ra!!!”
Có lẽ vì khu mộ vốn rất yên tĩnh nên tiếng của Như âm vang khắp nơi, thoang thoảng thổi qua tai Kỳ
Kỳ đang đứng nhắm mắt thả tâm trí trôi theo từng cơn gió bỗng bị kéo lại, dừng ngay tiếng kêu vang vang
“Bỏ ra!! Có người sắp té đến nơi rồi kìa!!!”
Giọng nói trong trẻo mà mạnh mẽ kia lần nữa vang lên
Ôi trời, là thật rồi, giọng nói của “mặt trời nhỏ”!
Kỳ biết an ninh nơi đây vốn rất nghiêm ngặt nên vội chạy xuống “cứu” Như
“Hộc, thả, thả cô ấy ra đi, hộc, hộc, tôi quen cô ấy” Kỳ chạy đứt cả hơi xuống cổng, còn không kịp thở đã phải nói vội
“Hả? Trời ạ! Sao cô không nói mình quen Bạch tổng đây chứ!!!” hai người bảo vệ đến giờ mới vui vẻ buông tay ra
“Bạch tổng!! Ngài nhất định không được nghĩ đến cái ch-”
Như còn chưa kịp nói hết đã bị Kỳ chặn lại:
“Chúng ta lên kia rồi nói chuyện nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT