Cẩm Lan nhẹ nhàng gỡ tay chàng ra muốn đứng dây, tuy nhiên lại đánh thức Mạc Đình, chàng mở mắt ra nhìn thấy nàng, nghĩ tới chuyện hôm qua bất giác mỉm cười, chàng nói:
"Nàng định đi đâu, ta nhớ tối hôm qua nàng chủ động thế nào mà giờ định trốn đi đâu chứ ".
Cẩm Lan xấu hổ đỏ mặt lí nhí nói:
"Trốn đi đâu chứ, thiếp chỉ muốn đi thay đồ lát nữa còn phải đi thỉnh an phụ mẫu, là ai được lợi chứ không biết ".
Mặc Đình cười to nói:
"Thế mà ta không biết phu nhân ta lại mạnh bạo thế nào đâu ".
Cẩm Lan xấu hổ không thèm nói nữa liền bước xuống giường.
Tuy nhiên vừa bước xuống người nàng đã không có lực mất thăng bằng liền ngã xuống, nhưng Mặc Đình đã nhanh tay đỡ nàng và bế nàng lên nhẹ nhàng hỏi:
“Để ta giúp nàng nhé?”.
Cẩm Lan lắc đầu nói:
"Chàng gọi tỳ nữ vào là được rồi, để bên ngoài nhìn thấy sau này thiếp còn có mặt mũi nhìn ai nữa chứ ".
Mặc Đình thấy vậy liền nghe theo nàng, Y mặc quần áo vào rồi khoác nhẹ áo ngoài cho nàng rồi đi ra gọi thị nữ.
Rất nhanh nha đầu thiếp thân đã đi vào và giúp nàng sửa soạn y phục để lát đi thỉnh an.
Lúc này Mặc Đình đi vào, bất chợt nhìn thấy vết máu trên chiếc khăn tay trắng, chàng khựng lại một lúc lâu rồi không hiểu sao có một chút vui mừng trong lòng.
Y cũng đi thay một bộ quần áo khác để lát cùng nàng đi thỉnh an.
Chỉ một lúc sau Cẩm Lan nhẹ nhàng bước vào, nàng đã rửa sạch lớp trang điểm, mặc một bộ y phục màu vàng nhìn rất nhẹ nhàng và thanh thoát.
Mặc Đình nhìn nàng ngây người một lát rồi nói:
"Phu nhân nàng thật là xinh đẹp, ta cảm giác đã gặp nàng ở đâu rồi mà không nhớ nổi ".
Cẩm Lan che miệng lại cười nói:
"Đã gặp, chúng ta đã từng gặp, chàng còn cứu ta một mạng nữa cơ, nếu không chàng nghĩ vì sao ta mới xin hoàng thượng tứ hôn chứ ".
Lúc này đến phiên Mặc Đình ngơ ngác hỏi:
“Nàng xin hoàng thượng tứ hôn chứ không phải là do muội muội à!”.
Cẩm Lan gật đầu nói:
"Là thiếp, mà thôi giờ cũng đã muộn rồi chúng ta đi thỉnh an phụ mẫu đã, có gì thiếp sẽ trả lời câu hỏi của chàng sau ".
Thế là hai người tay trong tay cùng đi thỉnh an phụ mẫu, thế là cuối cùng nàng cũng tìm được hạnh phíc của riêng mình, một người nam nhân yêu chiều nàng hết mực.
Còn Cẩm Hoa thì hoàn toàn khác, nghe đâu sau kho tỷ tỷ mình thành thân không lâu được phu quân yêu chiều khiến cho nàng ta vô cùng ghen tỵ.
Nàng ta thầm nhủ với lòng nhất định sẽ tìm được một phu quân quyền thế hơn tỷ tỷ mình.
Cũng có rất nhiều người đến nhà cầu thân nhưng nàng ta đều dè bỉu chê bai, nào là người không có tiền đồ, nào là vị trí quan quá thấp, dung mạo quá xấu…
Thượng thư đại nhân quá phiền não và mệt mỏi cuối cùng không thèm để ý đến nàng ta nữa.
Cuối cùng nàng ta cũng quyết định lấy trưởng công tử của nhà Tây bá phủ, nghe đâu người này đã có hai vị chính thế nhưng mà hương tiêu ngọc vẫn sớm, nàng ta là người thứ ba.
Nhưng vì danh tiếng, vì gia thế mà nàng ta vẫn cố đâm đầu vào, nếu trưởng công tử lên kế vị thì nàng ta nghiễm nhiên sẽ thành Phu nhân của Tây Bá Hầu.
Nhưng sự thật đã tát vào mặt nàng ta ngay lập tức, hắn ta là một kẻ cuồng bạo lực, thời gian đầu khi lấy về còn đỡ sau dần hắn ta liên tiếp nạp thiếp, nàng mà có ý kiến hắn sẽ đánh không thương tiếc.
Cuối cùng vì nhu nhược mà bị đệ đệ mình lập mưu giành mất tước vị, đã thế từ ngày đó lại còn đổ hết tội lên nàng ta rồi ra sức đánh đập.
Cuối cùng vì không chịu nổi nàng ta hòa ly và trở về Thượng thư phủ.
Lúc đầu hắn không chịu ký vào giấy hòa ly cuối cùng phải nhờ sự ra mặt của Hạ Tướng Quân và Thượng Thư đại nhân hắn mới thỏa hiệp.
Tuy nhiên nàng ta lại không lấy đó làm biết ơn mà vẫn tính nào tật nấy.
Trong một lần Cẩm Lan và phu quân trở về phủ thăm phụ mẫu, nàng ta có ý định đi quyến rũ tỷ phu của mình nhưng lại bị Mạc Đình thẳng thừng từ chối.
Nàng ta định vu vạ cho Y nhưng may thay Cẩm Lan đã phát hiện và lôi kéo phụ mẫu mình đến chứng kiến.
Nàng ta quỳ xuống xin tha lỗi nhưng Cẩm Lan lần này đã không mềm lòng nữa bắt phụ mẫu phải ra quyết định một là nàng ta hai là nàng nếu không sau này nàng sẽ không trở về Thượng Thư phủ lần nào nữa.
Cuối cùng Thương thư đại nhân quyết định cho nàng ta xuống thôn trang để sinh sống một thời gian nếu thay đổi thì mới cho trở lại phủ.
Nàng ta nhất quyết không chịu đi, cuối cùng phải dùng vũ lực mới ép nàng ta đi được.
Chuyện này cuối cùng mới được giải quyết, tuy nhiên Thượng thư phu nhân thì có vẻ buồn, lúc này Cẩm Lan mới nhẹ nhàng nói:
“Không phải vì nữ nhi ghen ghét gì muội muội nhưng với tính tình của muội muội nếu cứ để trong phủ sẽ gây họa lúc nào không chừng, đến khi đó ai sẽ là người gánh nổi hậu quả, để muội ấy đi một thời gian cũng là cái tốt tránh miệng lưỡi thiên hạ”.
Lúc này bà cũng cảm thấy đại nữ nhi nói cũng vó lý nên mới thôi không nghĩ ngợi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT