Cẩm Tĩnh rất thông minh, khi lấy xong chiếu chỉ nàng lấy lý do là không tiện ở lâu nên xin phép về cung của mình.

Hoàng thượng tuy không nỡ nhưng cũng không thể giữ nàng ở lại nên đành ngậm ngùi nhìn theo, miếng ăn đến miệng còn bị mất khiến cho tâm tình hơi khó chịu một chút.

Tuy nhiên nghĩ tới nàng vừa mới bị rơi xuống nước, thân thể còn đang suy yếu nên tạm tha cho nàng trước vậy.

Tối hôm đó biết bao nhiêu lễ vật và quà tặng được hoàng thượng ban thưởng cho Tĩnh phi nườm nượp mang vào.

Theo sau đó là một loạt cung nữ và thái giám được đích thân phủ nội vụ lựa chọn.

Người vui mừng nhất là hai nha đầu A Bích và A Huệ, bọn họ đến nằm mơ cũng không ngờ là trong họa lại có phúc, lời chủ tử nói vừa mới không lâu đã trở thành hiện thực.

Tuy nhiên bọn họ cũng không lấy đó làm hách dịch, toàn bộ những cung nữ và thái giám được bọn họ sắp xếp công việc đâu vào đấy.

Đồ ban thưởng của hoàng thượng thì được sắp xếp lựa chọn cẩn thận, cái nào đẹp thì trưng ra phòng, còn đồ cồng kềnh thì cất vào khố phòng.

Cẩm Tĩnh rất hài lòng về cách làm việc của hai người, cái nàng cần nhất là những người nhanh nhẹn và trung thành.

Ngày hôm nay tâm trạng nàng cũng căng thẳng nêm vừa về tới cung là nàng đã tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ A Bích có đưa cho nàng một chén thuốc an thần nên chỉ một lúc nàng đã ngủ thiếp đi từ sớm.

Lúc hoàng thượng đến thì nàng đã ngủ mất rồi, nha đầu A Huệ đang định đánh thức nàng dậy thì hoàng thượng ra hiệu không cần.

Y nhẹ nhàng bước vào phòng nàng, lúc này Cẩm Tĩnh đã không biết gì nữa, ngắm nhìn nàng thật lâu mà hoàng thượng càng mê muội.

Sao bây giờ Y mới phát hiện ra dung nhan của nàng đẹp đến như vậy, lúc trước lần nào gặp nàng cũng là bộ dạng giương nanh múa vuốt, đanh đá chua ngoa và nhất là trang điểm quá đậm, mùi hương nồng nàn khiến Y chỉ muốn tránh xa.

Bây giờ gặp lại nàng như hai người khác nhau, nàng trở nên xinh đẹp yêu kiều hơn, tính cách không còn ngông nghênh như trước mà thay vào đó là đằm thắm dịu dàng hơn mà lại hay xấu hổ nữa.

Nếu không có ám vệ điều tra qua thì Y sẽ nghĩ rằng hai người này không phải là một.

Ngày trước vì nể mặt đại tướng quân nên Y mới gượng ép ở bên nàng,nhưng bây giờ thì ngược lại Y cảm thấy vô cùng thích thú và tự nguyện.

Ngồi một lúc Y liền nhẹ nhàng đứng lên trước khi đi còn không quên nói nhỏ:

"Ta chờ nàng thực sự khỏe hẳn lên, lúc đó ta sẽ đòi đền bù những tổn thất của mấy ngày nay ".

Thật ra hoàng thượng tuy còn rất trẻ nhưng sinh hoạt lại vô cùng điều độ.

Vì Y vừa mới lên ngôi không lâu nên đều tập trung vào triều chính, bây giờ tính ra ngoài hoàng hậu ra thì Y cũng chỉ có năm phi tần.

Sư phụ Y đã từng nói:

"Người làm quân vương không thể để ý đến nhi nữ tình trường ".

Y theo sư phụ học võ từ khi còn là thái tử rồi đến lúc đăng cơ, chưa bao giờ Y làm trái lời giáo huấn của người, một tuần chỉ ghé hậu cung một lần còn lại đều ở tẩm cung của mình phê tấu sớ.

Nên hoàng cung bây giờ mới có một hoàng tử và hai công chúa, hoàng tử là do hoàng hậu sinh ra, còn đại công chúa do hiền phi sinh và nhị công chúa do Giai Tần hạ sinh.

Sáng hôm sau Cẩm Tĩnh ngủ dậy nghe A Bích kể rằng hôm qua hoàng thượng có đến và vào thăm nàng một chút.

Cẩm Tĩnh nghe xong chỉ mỉm cười, vậy là kế hoạch của nàng bắt đầu đã thành công bây giờ chỉ cần thành quả từ từ sinh sôi nay nở thôi.

Nàng vươn vai một hồi rồi thay đồ và chuẩn bị ăn sáng, nàng dần cảm thấy thích cuộc sống ở đây hơn hiện đại.

Ở đây không khí trong lành, nàng tự do tự tại muốn làm gì thì làm, sống tự cho bản thân mình không giống như trước đây nàng làm việc như một con thoi, chỉ biết làm và làm, ngay cả bữa ăn cũng vội vàng và nhanh chóng không như bây giờ.

Thời gian của nàng có quá là nhiều, phần đa đều là ăn uống rồi đọc sách thưởng trà, rảnh rỗi thì đi dạo cho thư thả.

Báy giờ nàng còn muốn ra ngoài hoàng cung để thăm mọi nơi nữa cơ, nhưng tiếc là không được.

Một mâm đồ ăn được đưa ra, Cẩm Tĩnh rất thích thú, ngồi ăn từng món một.

Từ khi nàng được sắc phong lại Phi vị, nội vụ phủ đã nhanh chóng đưa rất nhiều đồ đến đây để chuộc tội.

Ngay cả bữa ăn sáng nay cũng vô cùng phong phú, tuy nhiên Cẩm Tĩnh cũng lười so đo với bọn chúng.

Bởi vì nàng biết, cuộc đời là thế, một khi mình có giá trị lợi dụng thì bọn chúng sẽ cung phụng mình,nhưng đến khi mình sa cơ lúc đó mới biết mặt nhau ngay.

Nàng ăn ngon lành chẳng mấy chốc mà đã vơi đi bàn đồ ăn, thật ra Cẩm Tĩnh ăn rất ngon miệng, có lẽ tâm tình tốt nên mới cảm thấy hương vị ngon chăng.

Ăn xong thấy còn sớm nàng liền nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi luyện chữ.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play