Tiệc nhỏ chóng tàn.

Ban đêm, cả Vu gia đèn đuốc sáng rực một vùng. Chuyện bàn bạc trọng đại lại thành ra náo nhiệt một trận trước mặt Điện hạ. Vu Nguyệt Cơ khó tránh khỏi suy nghĩ bâng quơ, bước chân cũng rất chậm.

Linh Lan nhận thấy chủ tử trong lòng mang tâm trạng không vui, tay nắm chặt đèn lồng bước theo gặng hỏi, "Đại tiểu thư là nô tì lỗ mãn muốn thay người trút giận, người không trách nô tì chứ? Hơn nữa chỉ đánh được một roi, Vu phu nhân giảo hoạt đã lăn ra ngất xỉu, cũng thật lắm chiêu."

Khuôn mặt Vu Nguyệt Cơ giãn vài phần hòa nhã, "Ta không để tâm điều này! Ta lo lắng việc phận nữ nhi đến doanh trại."

Linh Lan nghi hoặc: "Không phải mọi chuyện đều suông sẻ hay sao? Nô tì cảm thấy hiện tại cứ dựa dẫm vào Dụ tướng quân, người thấy đó chúng ta đều không thiệt thòi!"

Vu Nguyệt Cơ lắc đầu phủ định: "Không được! Tên họ Dụ đó tuyệt đối không phải là tảng đá vững chắc để chúng ta dựa vào."

"Tên họ Dụ như ta có điểm nào làm Vu cô nương bài xích ư?", Dụ Lang từ phía sau khóm hoa đỗ quyên bước ra, một thân y phục phẳng phiu, khí thế ngời ngời tiến lại gần.

Âm thanh như sét đánh ngang tai, Linh Lan vội vã quỳ xuống cúi đầu, "Nô tì bái kiến Dụ Tướng quân, Bất đại nhân". Phải cần rất nhiều thời gian, Vu Nguyệt Cơ mới cứng nhắc xoay đầu, đến thở cũng cảm thấy khó khăn.

Âm hồn bất tán!

Dụ Lang nhìn bộ dạng rụt đầu của nàng, không khỏi châm chọc, "Khi nãy Vu cô nương nhạo báng ta rất dõng dạc. Không biết tên họ Dụ này đã có điểm nào làm phật ý Vu đại tiểu thư?"

"Tướng quân nghe nhầm rồi! Tiểu nữ nào dám... có ý nhạo báng người...", Vu Nguyệt Cơ cố gắng nở một nụ cười, lại không biết khuôn mặt nàng trông thập phần khó coi, cười đến nhăn nhúm.

Bất Kỷ đánh mắt sang hướng khác không tiện xen lời, khoanh tay ôm kiếm vào người. Vừa nãy Dụ tướng quân còn gấp rút muốn về phủ Thế tử ngay lập tức, hiện tại ắt hẳn không thấy gấp nữa rồi!

Linh Lan quỳ dưới mặt đất vẫn chưa được cho phép đứng dậy, cố gắng thêm lời bảo vệ chủ tử: "Đại tiểu thư không có ý đó thưa Tướng quân, chủ tử khen ngài có tài dẫn binh rất tài giỏi. Bất đại nhân cũng nghe thấy vậy... có phải không?"

"Vậy sao Bất đại nhân?", Dụ Lang quay lại nhìn cánh tay đắc lực của mình.

Bất Kỷ khẽ nhìn đôi mắt ngấn nước của Linh Lan thoáng ngẩn người trong chốc lát, nuốt khan một ngụm. Nhưng cái liếc mắt của Dụ Lang trong màn đêm u ám lại sắc bén như kim châm, Bất Kỷ tiến thoái lưỡng nan lên tiếng, "Thần... Nghe không rõ, không biết Vu cô nương lúc nãy nói về điều gì."

"Bất đại nhân!", Linh Lan oán giận.

Bất Kỷ vội kéo vai Linh Lan lên, "Ta còn nhiều nghi vấn muốn tra khảo ngươi, cần được bảo mật, mau đi cùng ta."

"Khoan đã, đừng kéo nô tì... Đại tiểu thư!"

Đại úy nọ lôi nữ tử sền sệt trên mặt đất, không quên khom lưng cúi chào Dụ Lang. Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, gương mặt Vu Nguyệt Cơ lộ rõ vẻ miễn cưỡng khi buộc phải đối mặt nam nhân này.

Trong yến tiệc nhỏ, dáng dấp nàng tuy nhỏ bé, gầy ốm nhưng miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén, khiến hắn nảy sinh không ít hứng thú. Hiện tại, Vu Nguyệt Cơ trước mặt không còn bộ dạng yếu đuối, cũng không giống nữ nhân ngốc như lời Vu thị nói.

Ngọn đèn dầu bên phía hành lang hắt lên tia sáng yếu ớt, soi rọi ngũ quan không tì vết của mỹ nhân trước mặt. Dù chẳng son phấn nhưng vẫn thuộc hạng thượng phẩm, tựa như cánh đào rơi xuống mặt nước trong, e ấp đầy yêu kiều.

Vu Nguyệt Cơ bị nhìn đến cả mặt nóng rang, chớp đôi mắt nhìn thẳng vào Dụ Lang hỏi, "Dụ Tướng quân đang làm gì vậy?"

"Tùy tiện ngắm nhìn."

Vốn dĩ câu hỏi chính là khiến tên nam nhân trước mặt lúng túng khó xử, nào ngờ Tướng quân lại mặt dày đáp lời một cách vô liêm sỉ như vậy.

Dụ Lang tiện tay vén sợi tóc bay loạn trên khuôn mặt, đầu ngón tay khẽ chạm vào vành tai khiến Vu Nguyệt Cơ hoảng hốt lùi lại vài bước, trưng khuôn mặt cảnh giác về phía hắn, "Dụ tướng quân lại làm gì vậy? Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng nói với tiểu nữ, Tướng quân đang trêu chọc nữ tử yếu đuối đó."

Không đợi nam nhân nói gì, nàng ghét bỏ nói thêm: "Tướng quân trên chiến trường chém giết quân địch oanh tạc, danh tiếng lẫy lừng là nam nhân chính trực. Không ngờ sau lưng lại động tay, động chân với con gái nhà lành như vậy."

- "Sớm biết nanh vuốt bén nhọn như vậy, ta cũng không cần đích thân ra mặt đòi lại lí lẽ."

Hắn chỉ thuận tay vén tóc, đã bị nàng sỉ vả không lưu tình, trong lời nói khác nào ngụ ý hắn là tên lưu manh đột lốt quân tử. Bàn tay thô ráp siết chặt chiếc cằm nhỏ, Dụ Lang cười nhạt: "Nữ nhân tâm cơ! Hiện tại, không muốn giả vờ trước mắt ta nữa sao. Hay là... Vu cô nương muốn bày ra bộ dạng yếu đuối để câu dẫn Điện hạ?"

Cơ thể yếu đuối là điều không thể che giấu, chiếc cằm nhỏ đến độ cả bàn tay hắn phủ lên vẫn còn thừa, ngón tay phải bóp sát lên hai bên má mới đủ. Vu Nguyệt Cơ trừng lớn đôi mắt không một tia hoảng sợ, giọng nói nhỏ nhẹ lại như vết dao chí mạng.

- Dụ tướng quân nói không sai! Tiểu nữ là loại phụ nữ tâm cơ mang ảo mộng lớn. Bị di nương cùng biểu muội chà đạp, sống không bằng một hạ nhân trong phủ. Tiểu nữ vì tương lai sau này, không thể lấy lòng Thế tử sao? Cũng không cần ngài rộng lượng giúp đỡ, trước kia không có ai bên cạnh chống lưng, tiểu nữ vẫn có thể chịu đựng được.

Bề ngoài tựa như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng dưới đáy lòng lại chính là sóng nước cuồn cuộn. Dụ Lang xuất thần trong chốc lát, vừa khó chịu muốn hỏi tội, lại vừa có chút không nhẫn tâm.

Vu Nguyệt Cơ không chút giấu diếm, tự tay hủy hoại nhân phẩm của mình, nàng nói: "Tiểu nữ biết, tiểu nữ thấp hèn, suốt cả đời sống chui rúc chỉ biết trốn chạy. Không biết cách lấy lòng, không biết nịnh nọt, cũng không có tài cán gì thu hút người khác. Đến cả bản thân tỏ ra yếu đuối cần được che chở, cũng khiến Tướng quân chán ghét. Đương nhiên tiểu nữ không dám trách ngài, chỉ tự hận mình vô dụng, bất tài. Mong ước trèo cao xem như đổ sông, đổ bể, chỉ dám xin ngài đừng cố tình ngán chân tiểu nữ tìm mối hôn sự tốt nữa...", nàng thoáng im bặt, hai hốc mắt tuôn nhịn không được rơi nước mắt.

Vu Nguyệt Cơ khóc đến thương tâm, giọt nước mắt ấm nóng từ từ rơi xuống bàn tay chai sạn từ lâu. Dụ Lang giật mình buông tay, cũng không thể ngờ rằng, chỉ nói đôi ba câu đã khiến nữ nhân này rơi lệ.

Hắn cũng không muốn gây khó dễ với nàng, trầm mặt một lúc Dụ Lang nói với giọng rất nhẹ, "Ta so với Điện hạ có điểm nào thua kém chăng? Về tài, về trí hay về dung mạo?"

Đầu Vu Nguyệt Cơ ong ong một trận, nàng cố tình vạch rõ ranh giới với hắn đến mức rõ ràng như vậy, chẳng lẽ Tướng quân đang cố tình không hiểu? Nàng kiếp này trùng sinh vốn dĩ chẳng muốn bước đến gần hắn nữa thước, nam nhân này cứ mãi dây dưa không dứt.

Vu Nguyệt Cơ nghĩ đến hơn nữa năm đợi chờ mòn mỏi trong Lam Xuân điện, nàng nhìn Du Lang đứng đó, nhẹ giọng nói: "Tướng quân tất nhiên tài giỏi, văn võ song toàn, anh tuấn bất phàm, dũng mãnh trên chiến trường trăm trận trăm thắng. Điện hạ nếu đem ra so với người về mặt dẫn binh tất nhiên kém xa. Nhưng tiểu nữ không quen chém giết máu tanh, một lòng chỉ mong được dựa dẫm vào Thế tử để bản thân trút bớt gánh nặng sau này. Nếu Tướng quân đã thấu rõ lòng mến mộ của tiểu nữ với Điện hạ như vậy, chi bằng giúp tiểu nữ..."

"Vu Nguyệt Cơ cô đừng được nước lấn tới! Xem ra những giọt nước mắt tủi nhục khi nãy chỉ diễn cho ta xem, muốn ta rũ lòng thương xót mà đẩy cô về phía Điện hạ sao? Nằm mơ giữa ban ngày", Dụ Lang cười lạnh không cho nàng chút sỉ diện nào, đáp: "Một nữ nhân gia giáo mở miệng chỉ muốn được gả cho nam nhân. Ở Vu gia lạnh lẽo, khiến bản thân Vu cô nương nhịn đến mức chịu không nổi mà muốn chạy ra ngoài à? Đừng dùng thứ nước mắt đó lừa gạt ta, ta sớm xem chán vở kịch này rồi."

Trời sinh tính tình cao ngạo, Dụ Lang nhận ra bản thân bị một nữ nhân ghét bỏ, ruồng rẫy. Để chạy đến bên Điện hạ, thà hạ thấp phẩm hạnh chứ tuyệt đối không muốn liên can gì đến mình, trong thâm tâm có cảm giác muốn phát tiết.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play