Những đợt gió lướt ngang, trượt nhẹ trên từng phiến lá xanh mướt.
Tia nắng nhàn nhạt xuyên qua từng kẽ hở, hắt lên khuôn mặt thanh tú của mỹ nhân, Vu Nguyệt Cơ vén tà váy luồng vào phía trong người, nghiêm túc xới đất.
Động tác tay vô cùng thuần thục và tỉ mỉ, rất nhanh sau đó, Vu Nguyệt Cơ đã có thể đem nguyên vẹn rể cây lên, cẩn thận đặt loài cây kia vào bên trong giỏ nan trúc phía sau lưng. Hoàn thành xong, nàng mới hài lòng đứng dậy, tùy tiện phủi lớp đất bám trên mu bàn tay.
Đột nhiên, ánh mắt dán chặt lên nhánh cây cổ thụ cách đó không xa, sắc vàng phát ra từ thân dây leo quấn quanh cành cổ thụ đã thu hút nàng, Vu Nguyệt Cơ thất kinh hét lên: “Kim ngân hoa*? Không ngờ lại chính là kim ngân hoa.”
Kim ngân hoa*: Một loại dây leo thân quấn thường xuất hiện ở đồi núi, hoa màu trắng sau đó sẽ chuyển vàng, là một loại dược liệu.
Đáng tiếc, Kim ngân hoa lại chọn bám vào cổ thụ cao lớn như vậy, nàng đăm chiêu một lúc cũng không tìm được cách hái xuống, cũng chẳng nhận ra bản thân đã đi vòng thân cây hơn mười lần.
Trên sườn núi, một nữ nhân cố chấp bám vào cành thụ, nhọc tâm cả nữa ngày mới miễn cưỡng trèo đến bên cạnh dây leo Kim ngân hoa. Vu Nguyệt Cơ đến thở cũng không dám dùng lực, trán trơn mịn đã nhiễm một lớp mồ hôi lạnh, nàng nghiêm túc hái từng đoạn dược liệu ôm vào người.
“Vu Nguyệt Cơ, nàng lập tức xuống đây cho ta!”
Thời điểm nàng đang tính toán đường lui, bỗng nhiên âm thanh phía dưới gốc cây khiến nàng giật nảy mình nghiêng ngả ra sau. Vu Nguyệt Cơ liền mất trọng tâm ngã nhào ra sau, đầu óc quay cuồng đến mơ hồ.
Người bên dưới không chút do dự nào, nhanh chóng dang rộng hai tay, tùy thời mà đỡ lấy nàng. Cơ thể mảnh mai gầy gò, tiện tay liền có thể ôm trọn mỹ nhân vào ngực, Vu Nguyệt Cơ hai mắt nhắm chặt, trước tình thế hoảng loạn vẫn nhất quyết không buông Kim ngân hoa nữa thước.
Quan sát một lúc không có gì đáng ngại, Dụ Lang lông mày hơi nhếch, dùng giọng điệu trêu ghẹo nói:
“Như thế nào? Muốn ta duy trì tư thế này, ôm ấp nàng xuất núi à?”
Thân hình nàng nhỏ nhắn, vòng eo thon nhỏ, lại có cảm giác một bàn tay có thể bao trọn hết thảy. Dưới góc nhìn của Dụ Lang quét qua, dễ dàng nhìn thấy xương quai xanh hút mắt thấp thoáng bên trong y phục xộc xệch.
Cận gương mặt anh tuấn, khuôn miệng ngả ngớn lộ rõ bảy phần mang ý cười, biểu hiện như vậy khiến Vu Nguyệt Cơ vội vã lách người ra sau. Nàng trừng mắt nhìn nam nhân không đứng đắn, thuận tay chỉnh trang cổ áo, một cỗ tức giận đang kìm nén bên trong, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Hắn di tầm mắt xuống, nhìn Kim ngân thảo mà nàng trân quý như bảo bối, bất đắc dĩ nói: “Ta nhớ rất rõ, trước khi rời đoàn binh đã có lòng nhắc nhở nàng không được tự tiện một mình lên núi. Là Liêu Vãn để nàng đi?”
“Không liên quan đến Liêu công tử. Là Nguyệt Cơ tự ý lẻn ra ngoài.”
Dụ Lang nhìn nàng vô cùng chăm chú, tuy dáng người trông vô cùng gầy, nhưng làn da lại trắng nõn không tì vết. Vu gia gọi nàng là ngốc tử, nhưng hắn nhìn ra được, tiểu nha đầu này lại không giống bất kì nữ nhân nào mà hắn từng nhìn qua, không ngốc lại thuộc người tâm cơ khó lường.
Đến việc chọc giận hắn cũng chẳng ai bì được!
Ở quân doanh lính gác vô cùng nghiêm ngặt, đồi núi phía Tây càng không dễ tiến vào, xung quanh đều có ám binh phục kích tầm xa, nếu không có lệnh của Liêu Vãn, lẻn vào là điều không thể nào. Vu Nguyệt Cơ ngang nhiên trước mặt hắn, nói dối không chớp mắt chỉ để bảo vệ nam nhân khác.
“Không phải ngài đến Phú Đô sao? Tiểu nữ nghe Điện hạ nói qua, phải mất hai ngày.”
Thực chất, Dụ Lang sau khi nghe tin nàng cùng Điện hạ bắt tay nhau mang dịch bệnh vào doanh trại. Hai mắt liền nóng lên bỏng rát, Dụ Lang không hiểu bản thân đang tức giận vì dịch bệnh hay vì sự tình nào khác. Trong đêm, liền một mạch phi nước đại trở về, đến ăn hay ngủ y cũng cảm thấy không cần thiết.
“Dụ tướng quân!” Vu Nguyệt Cơ lại gọi.
Thực lâu cũng chẳng có hồi âm, nàng nhẫn nhịn đến ứ nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt bực dọc đều biểu hiện rõ cả lên.
“Điện hạ ra lệnh cho nàng mang bệnh dịch vào doanh trại?”
Giọng nam nhân bỗng nhiên lạnh đi, khuôn mặt kia trở nên u ám, đây không phải câu hỏi dành cho nàng, đây rõ ràng là lời phán tội. Vu Nguyệt Cơ mím môi khẽ động não, lần này Điện hạ ắt hẳn sẽ mang tội danh xấu, đến tai Hoàng thượng lại càng không có kết quả tốt đẹp.
“Không phải là lệnh của Điện hạ, là Nguyệt Cơ cảm thấy làm vậy rất đúng, Điện hạ thật tử tế.”
“Điện hạ tử tế? Đạo lí mà nàng đang nói, chính là bảo ta trách phạt ngài ấy, chính là loại không đàng hoàng?”
“Tướng quân, ngài nói không có lí lẽ.”
“Vu Nguyệt Cơ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT