Nhìn bóng lưng cô độc rời đi, Vu Nguyệt Cơ siết chặt ngón tay vào đùi, sự đau đớn đó thôi thúc nàng phải cứng rắn khi đối diện cùng tên họ Dụ kia. Ánh mắt dần cụp xuống, bên trong lồng ngực thoáng vài tia không đành lòng.
Nhưng nàng đã quyết, hèn nhát trốn tránh đến cùng. Cố gắng nhắc nhở bản thân nhiều lần rằng: "Nam nhân vốn chỉ hứng thú nhất thời."
Vu Nguyệt Cơ cúi đầu xuống, dùng hai tay cầm lấy vạt váy dài, vừa đi được vài bước, đã nhận ra Bất Kỷ một thân hắc y đứng từ xa nhìn mình. Tròng mắt lộ rõ sự khinh thường không che giấu.
Như một đứa trẻ làm sai bị bắt gặp, nàng mím môi đứng chôn chân tại chỗ, chốc chốc lại lấm lét ngó sang.
Bất Kỷ tay phải cầm Ảnh kiếm, ngón cái khẽ đẩy chuôi kiếm lên khỏi vỏ. Ánh sáng sắc lẹm lóe ra từ phần lưỡi kiếm, chiếu thẳng vào mắt nữ nhân. Vu Nguyệt Cơ trừng mắt thở dốc, hai bàn tay vô thức xoắn mạnh vào lớp váy, đôi vai gầy khẽ run lên.
Vu Nguyệt Cơ đứng như tượng tạc, trợn mắt nhìn theo động tác tay của hắn, hèn nhát không dám chớp mắt.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, nhìn bộ dạng khó coi đó, mày rậm khẽ nhếch lên cao, Bất Kỷ buông ngón tay, thanh kiếm lại rơi vào trong vỏ.
Hắn đích thân ra tay cảnh cáo nàng!
"Đại tiểu thư, ở đây có thỏ nướng, vừa mềm lại vừa thơm... Người mau đến thử một chút", Linh Lan mặt mũi tèm lem, khoái chí nâng xiên thịt nướng thơm lừng trên tay đến trước mặt nàng.
Vu Nguyệt Cơ cố ý lảng tráng ánh mắt cảnh cáo kia, gắng gượng nở một nụ cười với Linh Lan bên cạnh, nói: "Thỏ sao? Thơm quá, nhưng vì sao không có đầu?"
Linh Lan lưỡng lự một lúc, thành thật nói: "Bất đại nhân mạnh tay quá, không thể bắt sống được. Đầu thỏ bị ngài ấy rút kiếm chém làm đôi phía bên kia."
"Chém... Chém đầu..."
Vu Nguyệt Cơ liếc nhìn Ảnh kiếm, nuốt khan vài ngụm nước bọt, mặt trở nên khó coi hơn trước gấp mấy lần. Nàng vịn cánh tay Linh Lan, gấp gáp nói: "Ta không đói, nơi đây gió lớn quá, dìu ta vào trong lều..."
Vừa đến, Vu Nguyệt Cơ xua tay tỏ ý cho Linh Lan rời đi, tay nàng vén một góc tấm da cứng rắn, tự mình bước vào trong.
Bàn tay vung loạn đang cố gắng tìm kiếm mồi lửa. Ngón tay khẽ sờ vào da thịt ấm nóng, đầu ngón tay nhạy bén nhận ra điểm bất thường, nàng có thể cảm nhận rõ ràng từng tất thịt của cơ thể của kẻ nào đó.
Da đầu tê dại, Vu Nguyệt Cơ không dám nghĩ thêm, vội vã xoay đầu bò hướng ra phía cửa lều. Trong màn đêm không rõ phương hướng, một bàn tay thô kệch vụt đến túm lấy nàng. Lưng Vu Nguyệt Cơ bị ép chặt vào lồng ngực vạm vỡ, mùi mồ hôi phảng phất xung quanh cánh mũi, có thể đoán chừng đây là nam tử cao lớn.
Bàn tay bóp chặt gò má, hàm răng đau đến tê dại, Vu Nguyệt Cơ cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo, bàn tay nhỏ luồn tay thật khẽ vào bên trong vạt áo. Ý đồ nhanh chóng bị phát giác, nam nhân trấn giữ hai cổ tay nàng ra sau lưng không thương tiếc, khớp hàm kẹp chặt không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Truyện Quân SựMấy trò ranh mãnh biểu diễn trước mặt hắn hóa công cốc, Vu Nguyệt Cơ kinh ngạc đến độ thở gấp, chân mày nhíu càng chặt lộ vẻ bất an, mồ hôi túa ra liên tục từ tên nam nhân phía sau thấm vào tấm lưng gầy gò. Hơi thở nóng hổi khẽ thổi vào vành tai, Vu Nguyệt Cơ giữ nguyên tư thế, lưng thẳng tấp không dám cử động.
"Là ta."
Giọng nói khàn đục vọng vào không gian u tối, Vu Nguyệt Cơ nghe rõ mới rũ vai thở hắt một hơi, bàn tay kia cũng dần buông lỏng, thả vắt vẻo trên vai nàng. Dụ Lang trong màn đêm không rõ thần sắc ra sao, chỉ nghe tiếng thở dồn dập, âm thanh đè nén nói: "Trong rượu có độc."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Nguyệt Cơ khẽ nhăn lại, nàng muốn rời đi, vừa nhấc mông lên, cánh tay liền bị Tướng quân ngăn cản, giọng nói thều thào "Đừng náo, cả đoàn binh sẽ loạn. Nàng giúp ta giải độc trước."
Nghe đến đây, Vu Nguyệt Cơ đã rõ ràng, hóa ra Dụ Lang đã phát giác được trong đoàn người tị nạn có gián điệp. Nàng hiển nhiên không đồng tình, đầu lắc khẽ, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, "Tướng quân tha tội, tiểu nữ vốn không tinh thông y thuật, chỉ là xem bừa vài cuốn sách trong lúc nhàm chám. Tuyệt đối không dám thử trên người Dụ tướng quân..."
Giọng nói nhẹ như muỗi kêu, thật ngọt.
"Không giỏi y thuật?"
Vu Nguyệt Cơ chớp đôi mắt ngây thơ, lần nữa gật đầu chắc nịch. Trong cái tối tăm, căn bản nhìn không rõ, đột nhiên bàn tay cứng rắn len vào ống tay áo nàng, rút ra một túi giấy được giấu rất kĩ càng. Dụ Lang nâng thứ đó trên trước mũi nàng, Vu Nguyệt Cơ lập tức theo phản xạ dùng tay che mặt, nhích người ra xa vài tất.
Tiếng hừ lạnh vang lên, Dụ Lang nghiến răng nói: "Không dám ngửi thứ mình chế ra sao? Vừa nãy còn vung nanh có ý định dùng lên người khác. Mùi 'sạ bì' dù triệt đi vẫn lưu lại hương đặc trưng, chắc chắn không phải loại dễ mua được từ bên ngoài, còn nói bản thân không thông y thuật?"
Sạ bì không bán rong bên ngoài, tiệm thuốc thông thường cũng không dám nhập. Thứ được chế ra từ Sạ bì khẳng định là loại kịch độc, khó giải. Trong quá trình điều chế, mùi hương nồng đậm của nó có thể độc chết người, cần phải triệt bỏ hương vị, dù vậy vẫn có trường hợp ngửi vào gây ảo ảnh choáng váng.
Dụ Lang nâng cằm nhỏ lên, lời nói ẩn chưa vài tia uất ức: "Bài xích ta đến mức đó? Tên họ Dụ này... có trúng độc cũng không thể khiến đại tiểu thư rũ lòng thương à?"
Hắn buông thõng hai tay, ánh mắt bắt đầu mơ màng nhìn vào khuôn mặt thoát ẩn, thoát hiện trước mắt. Cả cơ thể mềm nhũn không thể gắng gượng thêm, Dụ Lang cứ thế ngã nhào vào vai nàng, đầu mũi chỉ thoang thoảng ngửi được mùi hương nữ nhi say lòng người.
Vu Nguyệt Cơ không có kháng cự, mặc kệ cho nam nhân ngã nhào vào, bàn tay thon dài nhẹ nhàng hướng đến động mạch. Hàng lông mi rũ xuống, lòng dâng lên vài tia do dự, nàng thở dài nói: "Kiếp trước là ta bám lấy ngươi.Vì sao kiếp này lại thấy, ta chạy hướng nào cũng không khỏi Dụ tướng quân vậy?"