Bị Nam Chính Sảng Văn Cưng Chiều Hết Nấc

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện


3 tháng

trướctiếp

Chương 6: Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện

Edit/beta: Alicubeo:))

Tô Hoài cho rằng mình nghe nhầm rồi, hoặc là Diệp Thiên Lâm đang đùa giỡn với cô?
 

Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của hắn có chỗ nào giống đùa không?

Tô Tây cũng bị tuyên bố ngang ngược này của nam chính làm đứng hình, cậu quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Lâm, vừa định mở miệng nói gì đó biểu hiện tâm tình chấn động của mình, Diệp Thiên Lâm trước mặt liền gật đầu với cậu: "Thế nào?"

Còn thế nào nữa?

Tất nhiên là tốt zl rồi.

Mong còn không được ấy chứ!!!

Cậu căn bản chưa từng nghĩ tới Diệp Thiên Lâm thế mà chủ động giữ cậu lại, Tô Tây nghĩ tới nghĩ lui, lẽ nào cậu bắt đầu ôm đùi thành công rồi?

"Nếu anh rể đã nói thế rồi, sao em có thể đi được chứ." Tô Tây vui ra mặt, còn vẫy vẫy tay với Tô Hoài: "Chị, chị về trước đi, em ở với anh rể mấy ngày rồi về nhà sau."

"Tô! Tây!"

Tô Hoài đầu đầy vạch đen, xông lên muốn cướp người.

Ai ngờ tay còn chưa kịp duỗi ra, trước mắt liền choáng voáng, chờ cô định thần lại, cả người đã bị nhấc cổ ném ra ngoài biệt thự.

Tô Hoài ngơ ngác nhìn cửa lớn biệt thự đóng chặt trước mắt, chớp chớp mắt.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

"Chị của em..." Tô Tây nhìn Tô Hoài bị ném ra cửa lớn không chút lưu tình, không nhịn được lấy tay che mắt.

Không nghĩ đến nam chính lại lạnh lùng với Tô Hoài đến vậy.

Chẳng trách trong đoạn cuối nguyên tác Tô Hoài cầu mà không được Diệp Thiên Lâm đau đớn đến chết, Diệp Thiên Lâm cũng không thèm nhìn cô một chút.

Tô Tây không khỏi buông tiếng thở dài, cậu bỗng nhiên ý thức được nghiệp lớn mai mối của mình lung lay quá, không biết có triển vọng nổi không?

"Sao thế?" Nghe thấy Tô Tây thở dài, Diệp Thiên Lâm xoay người nhìn về phía cậu.

Tô Tây sợ cả mình cũng bị hắn ném đi, ngoan ngoãn nói: "Anh...Anh rể...Anh yên tâm...Em ở đây nhất định sẽ nghe lời!"

Tuy cậu không biết vì sao Diệp Thiên Lâm lại muốn giữ cậu lại nhưng cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy!

Cậu nhất định phải cẩn thận ở bên nam chính bưng trà rót nước cho hắn, giặt quần áo nấu cơm, đấm chân đấm lưng, hầu hạ nam chính đến mức không thể không có cậu chăm sóc! Dần dần nam chính sẽ không tính toán những chuyện trong quá khứ kia nữa.

Mà cậu cũng có thể dựa vào thân phận đàn em của nam chính tiếp tục làm mưa làm gió, tự do tự tại, không phải trải qua cuối đời thê lương sống qua ngày.

Nghĩ vậy, Tô Tây có chút đắc ý chống hai tay lên eo, tươi cười hiện cả trên mặt, cả người chìm đắm trong những ảo tưởng tương lai tốt đẹp. 

Diệp Thiên Lâm đứng ở một bên lẳng lặng nhìn cậu.

Dưới ánh mắt lạnh lùng là một mảnh ôn nhu hiếm thấy, rất nhanh, mảnh ôn nhu này liền biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.

Hắn không lên tiếng quấy rầy Tô Tây mà lặng lẽ trở về phòng.

Phòng của Diệp Thiên Lâm từ lâu đã bị hắn bố trí thành phòng tu luyện, nhiệt độ trong phòng cao đến mức người bình thường bước vào sẽ lập tức thành tro. Nhưng đường đường là Tiên Tôn uy vũ, chút nhiệt độ này với hắn còn chưa đủ làm một phòng tắm hơi.

Ngày thường Diệp Thiên Lâm đều ở trong phòng, nghiêm túc đả tọa tu luyện.

Mặc dù đã khôi phục được lực lượng của Tiên Tôn, nhưng khoảng cách đến Thánh Tôn còn cả một chặng đường dài, trong vũ trụ mênh mang, chí có tu luyện mới có thể khơi dậy hứng thú của hắn. 

Lần trước độ kiếp thất bại, hắn trọng sinh đến trái đất, nghênh đón kiếp thứ hai, hắn rất quý trọng lần trọng sinh này, cho nên bất kể thế nào hắn cũng sẽ tu thành đại đạo.

Bởi vậy Diệp Thiên Lâm tiếp tục ngồi xếp bằng trên giường, dẫn động tất cả linh khí quanh thân, bắt đầu tu luyện.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Eo Tô Tây trông có vẻ rất nhỏ.

Năm phút.

Mười phút.

Mông sờ lên cũng rất mềm mại.

Nửa tiếng.

Cười lên rất đáng yêu.

"..." 

Diệp Thiên Lâm yên lặng thu lại vận khí (运气 [yùnqì]) trong tay, luôn cảm thấy nếu còn như vậy vận khí thì không thấy, sớm muộn gì cũng xuất khí trước. (岔气 [chàqì] : tức ngực khó thở)

Hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, gần đây lúc tu luyện, trong đầu chỉ toàn là hình bóng Tô Tây, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện của hắn.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ Tô Tây bỏ bùa mê thuốc lú gì với hắn.

Dù sao ngày đó trong quán bar, Tô Tây đột nhiên thay đổi tính tình, dùng mọi cách lấy lòng anh, thực sự khác hẳn với Tô Tây ngạo mạn ương ngạch trong trí nhớ.

Chẳng lẽ trong này có âm mưu gì?

Nghĩ vậy, Diệp Thiên Lâm chuẩn bị đến nhà họ Tô bắt người lại tra khảo, kết quả còn chưa kịp lên đường, người đã tự mình dâng đến cửa.

Tuy rằng tối qua khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Tây, Diệp Thiên Lâm đã tưởng mình bị ảo thính. 

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tô Tây hiện đang ở bên người, cậu muốn giở trò gì, bản thân có thể tự đến kiểm chứng. Thân là Tiên Tôn, hắn không thể để bản thân bị người trái đất tính kế.

Vì thế, Diệp Thiên Lâm chuẩn bị an tâm tu luyện.

Đột nhiên chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn từ dưới lầu, không chỉ chấn động rúng chuyển cả căn nhà mà còn thuận tiện đánh tan cả linh khí Diệp Thiên Lâm vất vả lắm mới tụ tập được.

Diệp Thiên Lâm:"..."

Diệp Thiên Lâm đứng dậy đi xuống tầng, tới chỗ phát ra tiếng nổ vang trời -- cửa nhà bếp.

Vừa bước vào đã thấy một gương mặt mèo lấm lem vô cùng khoa trương với hai hàng nước mắt, đáng thương hề hề mà nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thiên Lâm đang định lên tiếng thì mặt mèo liền oa một tiếng khóc to, vừa gào khóc vừa núp vào trong lồng ngực của hắn, dùng áo sơ mi trắng của hắn lau mặt.

Diệp Thiên Lâm hai tay cứng đờ ở một bên, chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm. 

(phải tôi tôi đấm cho mấy phát. hơn 2 mươi tuổi đầu tôi chưa thấy trường hợp nào nó như vậy cả, đã phá bếp nhà người ta còn ăn vạ:)))

Anh đang tự hỏi nên đẩy người trước mặt ra hay là thuận thế ôm người vào lòng.

Tầm mắt quét xuống chiếc cổ trắng ngần của người trong ngực, một đường đi xuống lưỡng lự, eo người trước mắt nhìn thoáng qua mảnh mai như thế, xúc cảm ôm ấp này quá tốt, khiến anh không nhịn được nóng lòng muốn thử.

Bàn tay đang nắm thành đấm của hắn chậm rãi buông, khi Diệp Thiên Lâm chuẩn bị vòng tay ôm lấy eo người trong ngực, lại bị cậu đẩy ra.

Chỉ thấy người trước mắt vẻ mặt như đưa đám, một mặt ủy khuất nói: "Anh rể, anh nhanh nhìn em một chút, có phải em bị hủy dung rồi không?"

Hủy dung?

Diệp Thiên Lâm cúi đầu nhìn áo sơ mi trắng bị bôi đen sì của mình một chút, lại nhìn khuôn mặt đã được lau khô kia, vẫn y như trước, thậm chí tủi thân tràn ra từ đôi mắt to tròn đen lay láy kia còn làm cậu càng thêm đáng yêu hơn nữa.

Diệp Thiên Lâm hồi thần, ho khan một tiếng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tô Tây đau khổ lau lau mặt, cậu vốn định thừa dịp Diệp Thiên Lâm tu luyện, làm ra một bữa cơm tối phi thường hoàn mỹ, để Diệp Thiên Lâm phải lòng tài nghệ nấu nướng của cậu. 

Ai ngờ cơm còn chưa làm được, nhưng suýt nữa nhà bếp đã nổ tung rồi. 

 

Rõ ràng cậu làm đúng công thức rồi mà! (nhưng kết quả nó lạ lắm:)

Quả nhiên Tô tiểu thiếu gia đã đánh giá quá cao mười ngón tay không dính qua nước mùa xuân của cậu, ngón tay nhỏ thanh tú sạch sẽ chưa từng biết đến việc nhà.

Khó tránh Diệp Thiên Lâm sẽ gây khó dễ, cậu đành phải làm dáng vẻ vô cùng đáng thương, mới có thể tranh thủ sự đồng tình của đối phương.

Hiển nhiên, Diệp Thiên Lâm dính chưởng, nghe cậu giải thích xong, yên lặng đi vào phòng bếp. Tô Tây muốn theo sau, lại bị Diệp Thiên Lâm ngăn lại."

"Ra phòng khách đợi tôi."

Tô Tây bối rối nhưng không dám không nghe lời.

Dù sao cũng vừa mới đánh bom nhà bếp nhà người ta, cậu phải ngoan chút, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.

Thế là Tô Tây ngoan ngoãn nghe lời trở về phòng khách.

Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Thiên Lâm đi ra, trên tay còn bưng hai bát cơm rang trứng.

Tô Tây liếc nhìn món cơm chiên trứng, không muốn ăn cho lắm.

Tô tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn sơn hào hải vị nào mà chưa từng được thưởng thức qua, một bát cơm chiên trứng không đủ để gây sự chú ý với cậu.

Chỉ là khi Diệp Thiên Lâm đặt cơm rang trứng trước mặt cậu, mùi thơm của cơm từng đợt từng đợt xộc thẳng vào mũi, Tô Tây không nhịn được nuốt nước miếng.

Cậu cầm lấy thìa, xúc một miếng cơm rang trứng nhìn có vẻ rất ngon kia, hạt cơm mang theo mùi thơm của trứng gà truyền thẳng vào đầu lưỡi, tức khắc kích thích mọi dây thần kinh của Tô Tây.

Một miếng đơn giản đã khiến cậu không thể dừng lại, bình tĩnh ban đầu đã biến thành ăn ngấu nghiến, rất nhanh, một bát cơm rang trứng đã bị cậu quét sạch sành sanh.

Nhìn bát cơm trống rỗng trước mặt, Tô Tây chờ mong lom dom nhìn Diệp Thiên Lâm, trong mắt tràn đầy khao khát.

Diệp Thiên Lâm sâu kín liếc cậu một cái, duỗi tay tự nhiên nhận bát cơm, lại đi lấy một bát quay lại. Lạnh nhạt nói: "Vẫn còn, ăn từ từ thôi."

"!"

Tô Tây cực kỳ cảm động.

Cậu chưa từng nghĩ đến cái thói kén ăn của mình sẽ có ngày bị thu phục bởi một bát cơm rang trứng đơn giản.

Thân là nam chính chẳng lẽ ngay cả tài năng nấu nướng cũng giỏi như thế sao?

Đúng là bật tool hack mà! 

Tô Tây ngưỡng mộ không thôi, không quên khen ngợi nói: "Anh rể, anh lợi hại quá đi! Cơm rang trứng này còn ngon hơn cả đầu bếp năm sao. Còn có gì mà anh không thể làm sao? Em sùng bái anh quá đii!" (phá bếp xong khen ck mát lòng rười rưỡi)

Lời khen có hồn như vậy nghe vào tai Diệp Thiên Lâm cũng có chút thỏa mãn.

Hắn nhìn bát cơm Tô Tây chẳng mấy chốc lại hết veo, bận bịu xới thêm bát nữa, đưa tới trước mặt Tô Tây, trầm giọng nói: "Ăn tiếp đi."

Mới vừa ăn một bát xong, giờ thêm bát nữa, da mặt dày như cái thớt của Tô Tây cũng bắt đầu có chút ngại ngùng.

Nhưng mà mỹ thực trước mắt, nghĩ không được nhiều như thế, cứ ăn đi đã rồi tính!

Hơn nữa không biết cơm rang của Diệp Thiên Lâm dùng nguyên liệu gì, Tô Tây lúc đầu còn có chút mệt mỏi, sau khi ăn xong lại cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Ăn xong, cậu xoa xoa bụng, theo thói quen để bát xuống chờ người đến dọn. 

Tô tiểu thiếu gia đã quen với việc cơm bưng nước rót kẻ hầu người hạ rồi nên không cảm thấy có vấn đề gì hết. 

Cậu đánh ợ một cái, mãi đến tận khi nhìn thấy Diệp Thiên Lâm đối diện vẫn còn đang ung dung thong thả ăn cơm, cậu đột nhiên điếng người.

Khoan đã...

Vừa nãy...

Có phải cậu sai nam chính đi lấy cơm cho cậu không?

Ý thức được điều này Tô Tây trừng hai con mắt to, mặt mày tái mét, hết sức lo sợ nhìn về phía Diệp Thiên Lâm.

Diệp Thiên Lâm ngước mắt hỏi: "Sao vậy?"

Tô Tây lắc đầu kịch liệt.

“Không…Không có gì...”

Tô Tây khóc không ra nước mắt, aiss, chết tiệt, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Cậu trăm phương nghìn kế đòi ở lại, còn không phải là để hầu hạ nam chính, khiến nam chính cảm nhận được tầm quan trọng không thể thiếu của cậu, từ đây để cậu trở thành đàn em tri kỷ nhất không rời không bỏ sao?

Kết quả cậu ngược lại tốt rồi, vậy mà lại để nam chính hầu hạ mình!!

Nếu có nắm lá ngón trong tay, Mị Tây sẽ ăn cho chết ngay, chứ không buồn nhớ lại nữa. 

Vì vậy cậu nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị thanh lọc tâm hồn, một lần nữa làm lại từ đầu, dọn bàn trước mặt Diệp Thiên Lâm.

Diệp Thiên Lâm ăn xong, thả bát đũa trong tay xuống, không nói gì, tùy ý để cậu dọn dẹp rồi xoay người đi lên lầu.

Tô Tây nhìn bóng lưng hắn, thầm thề lần này nhất định sẽ thể hiện thật tốt. (ừ e:))) c tin mà)

Một phút.

Hai phút.

Diệp Thiên Lâm đi lên cầu thang, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng choang choang vang lên phía sau.

Hắn quay lại, bắt gặp đôi mắt to tròn với chiếc bát vỡ trên tay-Tô Tây và vô số chiếc bát vỡ chất đống dưới chân cậu.

Trên mặt Tô Tây hiện lên một nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn, vẻ mặt ngây thơ vô số tội như đang nói: "Không phải lỗi của em, cái bát nó tự rơi xuống, chẳng liên quan gì đến em hết."

 


 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp