Bởi vì câu "cũng không khác anh là bao" mà tài xế từ đầu tới giờ luôn coi mình như không khí lại càng phải cố gắng che giấu sự kinh ngạc của bản thân, chỉ có điều bàn chân đã phản bội anh ta.
Cú đạp phanh đột ngột làm Chúc Ôn Thư suýt nữa va vào chiếc ghế trước mặt.
Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khiếp sợ của tài xế qua kính chiếu hậu, cười mỉa nói: "Anh à, tôi chỉ đùa chút thôi."
Tài xế cũng hơi xấu hổ, anh ta liên tục nhìn Lệnh Sâm, hệt như có điều muốn nói, nhưng sau đó lại cứng nhắc quay người tiếp tục lái xe.
Chúc Ôn Thư ngồi phía sau cũng nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm.
Anh đủng đỉnh ôm cánh tay nhìn cô, khoé miệng cong lên thành nụ cười, giống như người suýt chút nữa bị lộ bí mật không phải là anh vậy.
"Cô giáo Chúc, cơm có thể ăn linh tinh nhưng nói không thể nói lung tung."
Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm che giấu chuyện này kỹ như thế, ngay cả tài xế nhà mình cũng không biết.
Nghĩ lại thì có vẻ hợp lý.
Chuyện thế này càng nhiều người biết càng nguy hiểm.
"Xin lỗi, tôi biết rồi..."
Vài phút sau, chiếc xe chầm chậm dừng lại ở khoảng đất trống dưới vòng quay chọc trời.
Cách đó không xa có vài chiếc xe bảo mẫu, bên cạnh còn chất đống các loại thiết bị quay chụp, những người có thẻ nhân viên qua lại tấp nập không ngớt.
Lệnh Sâm đáp "ừ" một tiếng, anh cũng không nhìn cô.
Bởi vì mặc váy dài nên cử động của Chúc Ôn Thư không thuận tiện lắm.
Cô cúi đầu xách váy, chậm rãi duỗi chân bước đi.
Khi cửa xe đóng lại, Lệnh Sâm đang ngồi uể oải bỗng thẳng lưng lên, sau khi nhìn thoáng ngoài cửa sổ xe, mấy ngón tay đặt trên đùi vô thức gõ loạn nhanh hơn. Qua chốc lát, anh đột nhiên đưa tay định ấn nút mở chốt cửa. Tuy nhiên trước một giây ấn xuống, Lệnh Sâm đã dừng lại, anh trầm ngâm phút chốc sau đó không kiên nhẫn thở dài một hơi, cuối cùng vẫn ngồi yên tại chỗ.
-
Chúc Ôn Thư vừa mới đứng vững liền chạm mặt với một người đàn ông đang đi tới.
Cả hai đều sửng sốt.
Thoạt nhìn người đàn ông tầm 30 tuổi, thân hình cao lớn, mặt mày để lộ ra vẻ kín đáo và chững chạc, nhìn vào có cảm rất áp bức.
Hơn nữa không biết sao Chúc Ôn Thư luôn cảm thấy người đàn ông này khá quen, như là đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư lại nhìn anh ta kỹ hơn.
Ánh mắt của người đàn ông cũng mang theo sự tò mò, chẳng thèm che giấu mà quan sát cô.
"Xin chào, cho tôi đi nhờ chút."
Chúc Ôn Thư hoàn hồn lại, cô phát hiện bản thân nhìn người ta hơi lâu vì thế lịch sự chào hỏi.
Anh ta không nói gì chỉ gật đầu, sau đó nghiêng người tránh qua một bên.
Chúc Ôn Thư đi rồi, Lệnh Hưng Ngôn nhanh chóng ngồi lên xe.
Mông ngồi vừa ngồi ấm ghế, anh ta lập tức chỉ vào bóng dáng của Chúc Ôn Thư, hỏi Lệnh Sâm: "Ai vậy?"
Cửa xe không đóng, Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn làn váy trắng đi càng lúc càng xa.
Im lặng một lát, Lệnh Sâm rời mắt, vô cảm nói: "Bạn học cấp 3."
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khi nghe vào, Lệnh Hưng Ngôn lại đột nhiên ngồi thẳng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm liếc nhìn anh ta, nhấn mạnh từng chữ: "Bạn cấp 3 bình thường."
Lúc này Lệnh Hưng Ngôn mới thả lỏng, ngồi trở lại như cũ.
Không thể trách anh ta nhạy cảm được, từ khi làm người quản lý của Lệnh Sâm, tóc của anh ta đã có vài sợi bạc rồi.
Loại công việc thương vụ bận tới nỗi chân không chạm đất thì không cần phải bàn, nhưng giờ là thời đại lấy độ hot làm chủ, có biết bao nhiêu phương tiện truyền thông dùng trăm phương nghìn kế chỉ để đào được chút chuyện scandals đời tư của Lệnh Sâm để hoàn thành KPI.
Cũng may ở mặt này Lệnh Sâm không khiến Lệnh Hưng Ngôn phải đa nghi, dần dà anh ta cũng yên lòng mặc kệ cho đám paparazzi theo dõi chụp ảnh.
Có thể tóm được Lệnh Sâm và ngôi sao nữ nào đó anh anh em em, chắc chắn Lệnh Hưng Ngôn sẽ là người đầu tiên lao tới hiện trường hóng hớt.
Nhưng từ ngày ở trong studio chụp ảnh biết Lệnh Sâm liên lạc với "người thầm thương" kia, Lệnh Hưng lại bắt đầu thấp thỏm không yên.
Vừa lo lắng, vừa hiếu kỳ.
Thực ra Lệnh Hưng Ngôn cũng không rõ chuyện xưa của Lệnh Sâm và "người thầm thương" lắm, hồi còn đi học anh ta không tiếp xúc nhiều với Lệnh Sâm vì dù sao cũng cách biệt vài tuổi.
Mãi tới năm đó công ty của Trương Du Minh ký hợp đồng phát triển cùng Lệnh sâm, chuẩn bị sản xuất "Bạn học tằm nhỏ" và album cùng tên. Sau khi ăn uống, Trương Du Minh hỏi Lệnh Sâm ca khúc này có phải viết ra gửi cho người con gái nào đó không.
Lệnh Sâm không phủ nhận, chỉ đáp lại bốn chữ "bạn học cấp ba."
Lệnh Hưng Ngôn - người đi theo cùng, nửa cái chân còn chưa bước vào làng giải trí - lập tức ngồi thẳng lưng vểnh tai lên, sẵn sàng tư thế chăm chú lắng nghe tình tình yêu xưa của ngôi sao lớn trong tương lai.
Nhưng Trương Du Minh không hỏi nữa, chỉ cười tỏ vẻ mình đã hiểu.
Mà Lệnh Sâm hệt như cái miệng hồ lô, từ đó tới hơn năm năm sau không hề nhắc đến dù chỉ là một chữ.
Bởi vậy mấy ngày nay Lệnh Hưng Ngôn vô cùng rối rắm.
Lo lắng là nhỡ đâu Lệnh Sâm và người thầm thương kia phát sinh gì đó, bị chụp thì sao? Lệnh Hưng Ngôn chưa bao giờ xử lý kiểu tai tiếng như vậy nên rất âu sầu, anh ta không biết phải phòng ngừa chu đáo mọi loại tình huống và kiểm soát tình hình như thế nào.
Hiếu kỳ là, cái người thầm thương này rốt cuộc là ai mà có thể làm cho Lệnh Sâm nhớ mãi không quên nhiều năm như thế.
Vừa nãy chợt thấy một cô gái lạ đi ra từ xe của Lệnh Sâm, lúc đối mặt nhìn khuôn mặt của cô ấy, trong đầu Lệnh Hưng Ngôn chợt nảy ra một ý nghĩ.
...Đây là "bạn tằm nhỏ" của Lệnh Sâm.
Ý nghĩ này không phải chỉ đơn giản là trực giác của Lệnh Hưng Ngôn.
Mấy năm nay anh ta lăn lộn ở giới giải trí, gặp bao nhiêu sao nữ khác nhau, có ngôi sao xinh đẹp đàng hoàng, có đáng yêu xinh xắn, cũng có trong trẻo lạnh lùng như tiên.
Nhưng thần thái của người trí thức giống Chúc Ôn Thư thì vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay cô gái này sạch sẽ, hoàn toàn khác với bầu không khí danh lợi ngợp trong vàng son của giới giải trí.
Nếu như gương mặt không son phấn kia thực sự đặt trong giới giải trí, không cần công ty xây dựng hình tượng gì cả, mọi người sẽ tự nhiên tặng cho cô danh hiệu "người trong lòng".
Nhưng Lệnh Sâm nói cô ấy là "bạn cấp ba bình thường".
Lệnh Hưng Ngôn nhẹ nhàng thở phào, nhưng lại càng tò mò hiếu kỳ hơn.
Bạn học nữ như vậy cũng chỉ là bình thường thì người thầm thương trong lòng kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Sao cô ấy ở trên xe em?"
Lệnh Hưng Ngôn hỏi.
"Tình cờ gặp, cô ấy vào để tìm đồ."
Hình như Lệnh Sâm không muốn bàn luận nhiều về chuyện liên quan người bạn học cấp ba bình thường ở đây, anh hạ cửa kính xe xuống để làn gió đêm thổi vào, sau đó chuyển đề tài: "Không phải bảo anh là đưa con trai mình đi chơi à, giờ ở đây làm gì?"
"Ngủ rồi, buổi chiều đưa nó về quê, chạy lung tung gần cả ngày, mệt chết đi được."
Lệnh Hưng Ngôn chỉ vào người đàn ông tóc dài ngoài cửa sổ: "Mặc dù nhiếp ảnh gia Tạ là bậc thầy ý tưởng nhưng anh không yên tâm, phải tới đây xem sao."
"Ừm..." Tầm mắt Lệnh Sâm nhìn xung quanh không có mục đích, lúc thì nhìn nhân viên công tác đang bận rộn, lúc thì nhìn Lệnh Hưng Ngôn, sau đó anh bỗng nhiên quay đầu nhìn vòng quay chọc trời ở phía xa.
"Vậy anh cảm thấy bộ đồ của em hôm nay thế nào?" Lệnh Sâm chợt hỏi.
Lệnh Hưng Ngôn không thể nào hiểu suy nghĩ của thằng em họ, ngờ vực nghiêng đầu.
"Bộ này." Lệnh Sâm chỉ vào chính mình: "Thế nào? Stylist mới tới phối đấy."
"Không tệ nha." Lệnh Hưng Ngôn ôm hai tay đánh giá Lệnh Sâm: "Đơn giản hơn so với stylist trước nhưng rất hợp với em."
"Thật à?" Lệnh Sâm nhỏ giọng nói thầm: "Em cảm thấy bình thường."
Lúc đầu Lệnh Hưng Ngôn cho rằng Lệnh Sâm không hài lòng với stylist này, nhưng anh ta chợt cảm thấy không đúng.
Người sáng suốt đều nhìn ra được stylist này rất giỏi, mặc dù mới đến hơn một tháng nhưng mỗi lần tạo hình xuất hiện đều làm cho người trước mắt tỏa sáng.
Lệnh Sâm cũng không phải người có thẩm mỹ bình thường, sao bỗng nhiên khắt khe thế nhỉ?
"Anh cảm thấy rất đẹp." Lệnh Hưng Ngôn nhíu mày: "Em không vừa lòng chỗ nào à?"
Một lúc lâu sau Lệnh Sâm mới đưa ra câu trả lời: "Không thể nói rõ."
Một lát sau anh ta quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh sáng lờ mờ càng làm tăng thêm cái chán nản trên gương mặt Lệnh Sâm.
-
Chúc Ôn Thư bật đèn flash điện thoại tìm hơn một tiếng mà vẫn không thấy vòng tay đâu, bên kia Ứng Phi cũng nói là không thấy.
Sắp tới 9 giờ, công viên tĩnh mịch chỉ nghe thấy được tiếng côn trùng kêu vang.
Chúc Ôn Thư ngồi một lát trên chiếc ghế dài, dần dần chấp nhận kết cục có lẽ chiếc vòng tay này không thể tìm lại được.
Bỏ đi, chắc chắn bị người ta nhặt rồi.
Chúc Ôn Thư lặng lẽ thở dài, vừa đứng dậy rời đi vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ.
【Chúc Ôn Thư: Vòng tay thạch anh hồng năm ngoái con mua mất rồi.】
【Chúc Ôn Thư: Không biết có người nào yêu con mua cho con một chiếc khác không.】
【Mẹ yêu: Được nha.】
【Mẹ yêu: Tìm bạn trai bảo nó mua cho con.】
【Chúc Ôn Thư: Con làm gì có bạn trai?】
【Mẹ yêu: Vậy làm gì có người yêu con?】
【Chúc Ôn Thư:...】
Sau khi bị mẹ từ chối, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn về phía vòng quay chọc trời.
Đó là nơi duy nhất cô không đi tìm, nhưng vì Lệnh Sâm làm việc ở đó nên cô không muốn đi tới.
Hơn nữa Chúc Ôn Thư cũng không ôm hy vọng lớn, dù sao buổi chiều cô và Ứng Phi đã tìm qua một vòng rồi, không đến mức trùng hợp vậy chứ.
Nhưng...
Dù sao ý nghĩ này đã xuất hiện, thế nên Chúc Ôn Thư thẳng cổ vững vàng đi về hướng bên kia.
Hiện trường chụp hình bận rộn hơn nhiều so với tưởng tượng của Chúc Ôn Thư, toàn bộ khu vui chơi gần như bị chiếm dụng hết, mấy loại thiết bị chưa thấy bao giờ được đặt đầy khu đất trống.
Mà nhân viên làm việc ở đây ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi người.
Chúc Ôn Thư không hiểu lắm, Lệnh Sâm chụp vài tấm ảnh thôi sao mà cần nhiều người thế.
Cô đứng ở xa nhìn trong chốc lát, ánh đèn đổi tới đổi lui, Lệnh Sâm bị mọi người vây quanh nên chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng anh.
Chúc Ôn Thư vô thức đi tới bên cạnh chỗ chụp ảnh.
Đứng sau một nhóm nhân viên công tác, hành động của Chúc Ôn Thư rất cẩn thận, cô chỉ nghĩ nhìn sơ qua mặt đất là được. Nhưng cuối cùng lại bị người đàn ông đứng dưới tấm hắt sáng thu hút.
Màn đêm đen kịt, trên bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ bé, ánh đèn neon lập loè nhấp nháy.
Trong ánh sáng rực rỡ, người đàn ông đứng giữa nổi bật mặc trên mình bộ vest đen đơn giản. Anh thu hút toàn bộ sự chú ý của đám đông và cả những ánh sao trên bầu trời, đôi chân dài tuỳ ý vắt chéo, lười biếng dựa vào lan can bảo vệ.
Ánh flash máy ảnh lóe lên liên tục, Lệnh Sâm đã quá quen nên vẫn như thường không hề chớp mắt.
Thật giống như trời sinh anh đã là người tồn tại vì màn ảnh.
Nhưng Chúc Ôn Thư biết anh từng có quá khứ tối tăm không ánh sáng, hoàn toàn khác hẳn với Lệnh Sâm đang bộc lộ tài năng của hiện tại.
Khoảnh khắc này, Chúc Ôn Thư đột nhiên cảm thấy không gian thời gian như bị chia cắt.
Nhìn những nhiên viên bận rộn làm việc, cô chợt nhận rõ, Lệnh Sâm và người thường là cô dường như sống ở trong hai thế giới khác biệt.
Thật thần kỳ.
Từng ở trong một lớp học nho nhỏ vừa quay đầu liền có thể thấy nhưng hiện tại lại giống như cách cả dải ngân hà.
Chúc Ôn Thư đang đắm chìm vào suy nghĩ nhân sinh, cô không nhận ra bên cạnh mình đã có thêm một người đứng ở đó từ khi nào.
Nhiếp ảnh gia thay đổi góc độ chụp, có người nhấc tấm phản sáng lên di chuyển, Chúc Ôn Thư thuận theo đám người lùi sau vài bước. Vừa quay đầu lại liền phát hiện người đàn ông gặp lúc xuống xe đang đứng sóng vai cùng mình.
Bộ dáng người này cũng khá quen.
Chúc Ôn Thư thấy nhất định bản thân đã gặp anh ta ở đâu đó nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ nổi là ở đâu.
Bởi vậy cô bất giác nhìn Lệnh Hưng Ngôn thêm vài lần.
Chắc là nhận thấy ánh mắt của Chúc Ôn Thư, Lệnh Hưng Ngôn quay đầu: "Vô tìm được đồ rồi à?"
"Hả?" Chúc Ôn Thư không nghĩ rằng người này biết cô tới đây làm gì, cô sửng sốt một lúc sau đó nói: "Chưa tìm được."
Lệnh Hưng Ngôn gật đầu: "Tôi là người quản lý của Lệnh Sâm."
Chúc Ôn Thư không biết anh ta chỉ là đơn thuần tự giới thiệu hay là muốn ám chỉ gì, cô suy một lát rồi nói: "Tôi đứng ở đây có ảnh hưởng tới công việc của các anh không?"
"Không sao." Lệnh Hưng Ngôn ôm cánh tay, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái lên khuỷu tay: "Cô là bạn học cấp ba của Lệnh Sâm?"
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Ừm, đúng."
"Vậy cô có biết lúc cấp ba cậu ấy có..." Lệnh Hưng Ngôn ngừng chốc lát, dường như suy nghĩ tìm từ: "Thích bạn nữ nào không?"
"Hả?" Vấn đề này ập tới không báo trước, Chúc Ôn Thư cũng bất giác hồi tưởng lại.
Bạn nữ Lệnh Sâm thích?
Có sao? Anh ta có qua lại gần gũi với bạn nữ nào à?
Từ từ...
Bạn nữ Lệnh Sâm thích hồi cấp ba, không phải là mẹ Lệnh Tư Uyên sao?
Thì ra ngay cả người quản lý cũng không biết chuyện xưa này của anh?
Chúc Ôn Thư ngập ngừng nhìn Lệnh Hưng Ngôn, cuối cùng do dự nói: "Xin lỗi, tôi không rõ lắm, tôi không thân với anh ta."
Lệnh Hưng Ngôn nghe mấy lời này liền hơi kinh ngạc, nhíu mày.
Sau khi nhìn Chúc Ôn Thư vài lần, anh ta cười ha ha nói: "Lần đầu tiên gặp được bạn cấp ba của Lệnh Sâm mà tôi đã tuỳ ý tán gẫu rồi, cô đừng căng thẳng."
"Ừm..."
Chúc Ôn Thư gật đầu, nhỏ giọng nói: "Giờ cũng không còn sớm, tôi không quấy rầy các anh làm việc nữa."
Lệnh Hưng Ngôn "Ừ."
Trước khi đi, Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ có nên đi chào hỏi Lệnh Sâm không vì dù sao anh cũng là người đưa cô vào.
Cô quay đầu nhìn về nơi mọi người đổ dồn ánh mắt, tất cả đang nghỉ giải lao, Lệnh Sâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt cụp xuống nhìn điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới nhóm người ở đây.
Vài người đang vây quanh để sửa sang lại tóc tai quần áo cho anh, nhìn có vẻ cũng không rảnh mấy.
Chúc Ôn Thư nghĩ bản thân ở đây tuỳ tiện đi tới nói vài câu với anh thì sẽ rất xấu hổ, nên cô quyết định dẹp suy nghĩ kia đó.
Cuối cùng Chúc Ôn Thư quay đầu đi về phía cổng công viên.
Bước đi trên con đường nhỏ, Chúc Ôn Thư cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, cố gắng tìm chiếc vòng thêm một lần nữa.
Lúc này điện thoại đột nhiên rung lên.
【C: Đi rồi sao?】
Chúc Ôn Thư không để ý, gõ luôn chữ.
【Chúc Ôn Thư: Ừ.】
【C: Tìm được rồi?】
【Chúc Ôn Thư: Chưa tìm được, bỏ đi, ngày mai hơn bảy giờ còn phải tới trường.】
【C: Xem ra cũng không quan trọng lắm.】
Đánh mất vòng tay đã rất khó chịu, giờ Lệnh Sâm lại còn ở đây nói mát, Chúc Ôn Thư hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt mặt vô cảm, tiếp tục gõ chữ.
【Chúc Ôn Thư: Không quan trọng mà tối rồi tôi còn quay lại tìm à?】
【C: Vậy sao cô không tìm vòng tay đi.】
【C: Ngược lại đứng không nhúc nhích nhìn tôi chụp ảnh?】
Chúc Ôn Thư: "...?"
Không nhúc nhích?
Tại sao lời nói ra từ miệng Lệnh Sâm lại khiến cô giống như người vô cùng thèm thuồng sắc đẹp của anh vậy.
【Chúc Ôn Thư: Bởi vì chỉ có chỗ của anh là tôi chưa tìm.】
【C: Hiện tại đang nghỉ giải lao, cô quay lại tìm đi?】
Chúc Ôn Thư nghĩ tới tình thế ở nơi chụp ảnh.
Dù vòng tay có quý giá, nhưng cũng không quý tới mức cô phải chen vào một nhóm nhân viên xa lạ để tìm kiếm.
Rất xấu hổ.
【Chúc Ôn Thư: Thôi bỏ đi, tôi vừa mới tìm qua rồi, bên chỗ anh chắc là không có.】
Cô đi thêm vài bước trên con đường nhỏ.
【C: Vòng tay của cô thực sự mất ở đây sao?】
Chúc Ôn Thư đang cầm điện thoại, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Lệnh Sâm một lát.
Sao Chúc Ôn Thư cảm thấy dường như anh đang nghi ngờ mục đích của cô hôm nay xuất hiện ở đây.
Chắc là sẽ không nghĩ cô cố ý tìm là lấy cớ để tới đây xem anh đâu nhỉ?
Thực sự làm ngôi sao lâu quá thì nhìn ai cũng thành fan mình à.
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm bản thân càng nói càng sai, cô chẳng muốn nói lời vô ích nữa nên cứ qua loa lấy lệ trả lời là được.
【Chúc Ôn Thư: Aiya, vài giây trước tôi tìm thấy rồi.】
【Chúc Ôn Thư: Cuối cùng tìm được rồi.】
【Chúc Ôn Thư: Cảm ơn anh.】
【C:?】
【C: Cô rất giỏi.】
Có thể là có tật giật mình, Chúc Ôn Thư chợt thấy câu "cô rất giỏi" của Lệnh Sâm hơi kỳ quái.
-
Từ khi làm chủ nhiệm lớp, chất lượng giấc ngủ của Chúc Ôn Thư xuống dốc không phanh, nhất là đêm nay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tuỵ của mình, sau đó cô tới trường như thường lệ. Tới lớp cô nhìn sơ qua tình huống của học sinh, tiếp đó là văn phòng xử lý một đống việc vặt.
Vừa mới mở máy tính ra, Chúc Ôn Thư nhìn cổ tay trống trơn của bản thân, cô ngẩn ra phút chốc.
Nếu không thì mua một cái khác đi.
Dẫu sao thì cô cũng chưa gặp được cái cô thích hơn khi đi mua sắm trong cả năm nay.
Nghĩ tới tuần sau sẽ được phát lương, Chúc Ôn Thư không hề do dự gì nữa liền lập tức lấy điện thoại ra xem cửa hàng bán.
Hơn mười phút sau, Chúc Ôn Thư lục tung khắp các cửa hàng trực tuyến, hỏi cả bộ phận chăm sóc khách hàng, sau khi xác định chiếc vòng tay kia đã ngừng bán, cô mất hết ý chí bỏ điện thoại xuống.
Đúng lúc đó, một cái đầu nho nhỏ bỗng đi tới bên cạnh bàn cô.
"Ây."
Chúc Ôn Thư bị Lệnh Tư Uyên dọa cho hoảng sợ: "Sao em lại tới đây?"
Lệnh Tư Uyên cẩn thận để sách bài tập lên bàn: "Em đến nộp bài tập."
"Được rồi." Chúc Ôn Thư nghĩ chắc là cậu nhóc suýt chút nữa tới muộn, cô không hỏi nhiều chỉ sờ đầu cậu: "Sắp vào học rồi, mau lên lớp đi."
"Vâng thưa cô."
Lệnh Tư Uyên vừa đi, Chúc Ôn Thư chống hai tay lên má nhìn chằm chằm ánh nắng ngoài cửa sổ, đầu ngón tay nghịch chiếc bút, bắt đầu tự an ủi mình.
Rất nhiều người nói thạch anh hồng thu hút đào hoa, nếu đã đánh mất vậy chắc chắn nó giúp cô cản đào hoa.
Ừm, cũng tốt.
Nghĩ tới đây Chúc Ôn Thư buông tay xuống, thuận tiện lấy vở bài tập về nhà Lệnh Tư Uyên đặt ở bên cạnh để xem.
Vừa mới chạm vào cô liền phát hiện có chỗ không đúng.
Giữa quyển vở bài tập văn nhỏ nhỏ có chỗ phồng lên, giống như là kẹp thứ gì đó.
"Uyên Uyên!"
Chúc Ôn Thư quay đầu gọi Lệnh Tư Uyên đứng lại: "Trong vở bài tập của em có gì thế?"
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Lệnh Tư Uyên đã chạy tới cửa văn phòng, cậu bé vội vàng nói: "Là là chú...à không, ba bảo em mang cho cô!"
Lệnh Sâm?
Chúc Ôn Thư không rõ vì sao, cô chăm chú nhìn cuốn vở sau đó mở ra.
Những tia nắng mùa thu sáng rực xuyên qua tán lá cây, chiếu loang lổ nên trên bàn làm việc.
Chiếc vòng tay thạch anh hồng đã bị mất tối qua kia được kẹp trong quyển bài tập văn của Lệnh Tư Uyên, nó được tô điểm bằng những tia sáng nhỏ bé, lấp lánh toả sáng.
_____________________
Uyên Uyên cũng chỉ là công cụ hình người thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT