*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong không khí vẫn còn vương vấn cái thanh mát của cơn mưa, nhiệt độ ngoài trời đã cao hơn thời gian trước.

Nắng gắt cuối thu không hẹn mà tới, khi ra ngoài, Chúc Ôn Thư thay một chiếc váy sơ mi mùa hè, nhưng cô vẫn cảm thấy ngột ngạt.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon nên hôm nay dậy hơi trễ, gần như là vội vội vàng vàng tới trường học.

Lúc đi qua cửa phòng học, cô thấy học sinh đã tới đông đủ.

Tiết thứ nhất là tiếng anh, Chúc Ôn Thư không lên tiếng, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn tình huống bên trong.

Mấy chục đứa nhỏ chạy loạn khắp nơi, Lệnh Tư Uyên mặc bộ đồ kiểu Anh*, vô cùng nổi bật trong đám nhóc đó.

Hình như tâm trạng của cậu bé rất tốt, cầm một đống đồ ăn vặt chia cho các bạn khác.

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Lệnh Tư Uyên, trong lòng Chúc Ôn Thư vẫn còn hơi hoảng hốt.

Từ tối qua tới giờ cô đều không hiểu, bản thân đơn giản chỉ là đi thăm một gia đình bình thường, sao lại có thể phát hiện ra bí mật to lớn của minh tinh được.

Ngôi sao này còn là bạn cùng trường với cô suốt ba năm cấp ba.

Cứ nghĩ tới đó Chúc Ôn Thư lại tự giễu bật cười.

Cô nhớ tối qua bản thân nói ra từng chữ từng chữ trong tên mình, Lệnh Sâm mới miễn cưỡng nhớ ra cô.

Hơn nữa anh rõ ràng không có chút ký ức đặc biệt nào về cô, cho nên hai người ngại ngùng nhìn nhau một lúc lâu, chẳng ai hỏi nguyên do vì sao.

Thật đúng là vạn vật thay đổi mà.

Trước kia Lệnh Sâm không có gì nổi bật, Chúc Ôn Thư ở trường toả sáng được người ta theo đuổi.

Hiện tại Lệnh Sâm đang rất hot mà Chúc Ôn Thư lại thành người bình thường như bao người khác.

Trong lớp có học sinh thấy Chúc Ôn Thư, sau đó học sinh này hô một tiếng, cả phòng học lập tức im như tờ, tất cả học sinh đều chạy về chỗ mình.

Lệnh Tư Uyên cũng quay đầu nhìn, đối diện với ánh mắt của Chúc Ôn Thư, cậu bé còn nở nụ cười rạng rỡ.

Lúc này Chúc Ôn Thư mới hoàn hồn, vẫy tay với nhóc, ý bảo ra ngoài hành lang phòng học.

Cô xoay người sờ đầu Lệnh Tư Uyên.

"Thế nào? Hôm qua sau khi cô đi thì ba có mắng em không?"

"Không ạ." Lệnh Tư Uyên cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: "Hôm nay ba còn đưa em tới trường đấy!"

"Cái gì?"

Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn về phía cổng trường học theo bản năng.

Dù là sáng sớm nhưng đang là giờ tới trường, phụ huynh ở bên ngoài trường rất nhiều.

Gan của Lệnh Sâm cũng lớn nhỉ, không sợ bị phát hiện à?

"Thật đó cô!" Lệnh Tư Uyên nói, "Ba còn dậy sớm làm bữa sáng cho em!"

Xem ra cuộc nói chuyện tối qua của mình và anh đã có tác dụng rồi.

Cũng không biết hiệu lực này có thể kéo dài bao lâu.

"Được, cô biết rồi, về lớp chuẩn bị học đi."

Khi cô quay lại văn phòng, chuông báo tiết một vang lên.

Chúc Ôn Thư bỏ túi xách xuống, cầm sổ ghi chép rồi vội vàng tới phòng họp lớn.

Hôm nay tổ ngữ văn có cuộc họp tạm thời về cách giảng dạy và nghiên cứu, vì thế cô đổi tiết với giáo viên toán.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng, sau khi tan họp Chúc Ôn Thư không trực tiếp đi về văn phòng mà vòng về phía lớp học để xem.

Ai ngờ vừa tới lối vào hành lang, cô liền thấy một người phụ nữ trung niên đứng bên cửa sổ, xung quanh còn có không ít học sinh, không biết đang làm gì.

Chúc Ôn Thư đến gần, thấy chị ta đang nắm tay Vương Tiểu Bằng, cô lập tức hiểu ra đây chính là mẹ Vương Tiểu Bằng.

Người phụ nữ cau mày nhìn chằm chằm Lệnh Tư Uyên ở trước mặt, nói: "Gọi điện thoại cho ba con."

Cả người Lệnh Tư Uyên co rúm lại, cầm điện thoại trong tay, run lẩy bẩy bấm số gọi điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?" Chúc Ôn Thư đẩy mấy học sinh ra, chen vào đám đông: "Chào chị, chị là mẹ của Vương Tiểu Bằng sao? Tôi là chủ nhiệm lớp, xin hỏi chị tới đây là vì có chuyện gì ạ?"

Mẹ Vương còn chưa nói, Lệnh Tư Uyên lập tức bước đến túm chặt vạt áo Chúc Ôn Thư: "Cô Chúc..."

"Cô chính là cô giáo Chúc?"

Mẹ của Vương Tiểu Bằng đeo đôi kính gọng đỏ, mái tóc được chải cẩn thận, bước đi rất thong thả, mặt mang theo nụ cười nhẹ.

"Là như thế này, hôm qua Vương Tiểu Bằng ở trường bị người khác đánh nên hôm nay tôi đặc biệt tới trường học để giải quyết chuyện này."

Chúc Ôn Thư: "..."

"Ngày hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho ba Vương Tiểu Bằng để nói rõ sự việc, chúng tôi đã liên lạc bàn bạc, sau đó tôi cũng đã phê bình hai đứa..."

"Phê bình?"

Mẹ Vương đánh gãy lời của Chúc Ôn Thư, đôi lông mày lập tức nhếch lên: "Đứa ra tay trước chính là Lệnh Tư Uyên thì sao lại phải phê bình Tiểu Bằng?"

"Không phải chỉ phê bình mỗi Tiểu Bằng...."

"Được rồi, cô giáo không cần nói nữa." Mẹ Vương khoát tay, cọc cằn ngăn lại lời giải thích của Chúc Ôn Thư: "Chồng tôi không quản chuyện này nên cô không cần nghe anh ấy. Hiện tại tôi muốn ba mẹ Lệnh Tư Uyên cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi làm sao có thể yên tâm để con mình học chung lớp với một đứa thô lỗ bạo lực như vậy? Về sau con tôi bị dạy hư thì làm sao bây giờ?"

Là cô giáo mới tốt nghiệp không lâu, cho nên Chúc Ôn Thư quả thực chưa gặp cha mẹ thế này bao giờ.

Trên mặt cô đầy dấu hỏi chấm, không biết logic của mẹ Vương kiểu gì. Vì thế cô quay đầu sang muốn hỏi Vương Tiểu Bằng tối qua về nhà nói lại với ba mẹ thế nào.

Nhưng Vương Tiểu Bằng thấy ánh mắt của cô liền lập tức trốn ra phía sau mẹ mình.

Đúng lúc này điện thoại Lệnh Tư Uyên gọi đã có người nhấc máy.

"Ba..." Giọng nói sợ sệt của Lệnh Tư Uyên vang lên: "Ba có thể tới trường hay không..."

Thế mà lại dễ dàng gọi được như thế?

Nhưng mà giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên "alo" hai tiếng, sau đó chớp mắt nhìn, run run nắm chặt di động.

"Ba em cúp rồi..."

Chúc Ôn Thư: "Cúp rồi?"

"Có người nào thế không?!"

Mẹ Vương tức giận nói: "Gọi lại! Bật loa ngoài!"

Mẹ Vương doạ Lệnh Tư Uyên, sau đó quay đầu nói với Chúc Ôn Thư: "Cô cũng thấy thái độ rồi đấy, thế này tôi sao có thể yên tâm để con mình ở chung một lớp với nó được?"

Chúc Ôn Thư nhìn mấy đứa nhỏ khác ở xung quanh, nói: "Mẹ Tiểu Bằng, chúng ta vào văn phòng rồi nói."

Sau đó cô lấy điện thoại trong tay Lệnh Tư Uyên trả lại cho mẹ Vương: "Học sinh còn phải học, chúng ta đừng làm ảnh hưởng tới chúng."

Mẹ Vương Tiểu Bằng nhìn sắc trời, đang lúc mặt trời lên cao, phơi nắng cũng khó chịu nên mới đồng ý.

Trên đường đi tới văn phòng, Chúc Ôn Thư yêu cầu Vương Tiểu Bằng kể lại những gì đã xảy ra vào hôm qua lần nữa.

Cậu bé nắm tay mẹ mình, ấp a ấp úng nói: "Con, con chơi với Lệnh Tư Uyên, sau đó bảo cậu ấy đưa cho con cái mà cậu ta ăn nhưng cậu ta không cho vì thế liền đánh con."

Chúc Ôn Thư: "Tiểu Bằng, hôm qua em không hề nói như vậy. Các bạn khác đều biết, có cần cô gọi bạn học khác tới làm chứng không?"

Vương Tiểu Bằng: "Mẹ, mẹ em nói ai đánh trước thì sai."

"Quả thực đánh người ta trước là sai nhưng hôm qua Lệnh Tư Uyên cũng xin lỗi em rồi."

Chúc Ôn Thư vừa đi vừa nhìn sang mẹ Vương Tiểu Bằng: "Hôm qua Tiểu Bằng thực sự đã nói một vài lời không hay trước, xúc phạm bạn cùng lớp. Mẹ Vương, chị thấy Tiểu Bằng không sai ở đâu sao, còn muốn ba mẹ đối phương tới đây giải thích?"

"Đánh người mà còn lý lẽ nữa à?" Mẹ Vương còn định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại vang lên, chị ta cúi đầu nhìn rồi ấn nghe, giọng điệu lạnh như băng.

"Anh là phụ huynh Lệnh Tư Uyên đúng không? Con anh hôm qua ở trường đánh con tôi, anh làm cha mẹ kiểu gì vậy? Không dạy dỗ được con mình thì mai sau đợi cảnh sát tới dạy dỗ giúp à?"

Chúc Ôn Thư đi chậm lại, chú ý nghe lời nói của chị ta.

Thế mà Lệnh Sâm lại gọi lại?

Lệnh Tư Uyên nắm chặt tay Chúc Ôn Thư, nơm nớp lo sợ nhìn mẹ Vương Tiểu Bằng.

Vài giây sau, mẹ Vương cố gắng nói tiếp: "Vậy được rồi, đợi tan học tôi lại tới, phải đúng giờ đấy."

Cúp điện thoại xong, chị ta dừng lại bước chân, từ từ nhìn Chúc Ôn Thư: "Cô giáo, người nhà Lệnh Thư Uyên nói buổi chiều sẽ tới nói chuyện với tôi, tới lúc đó cô phải làm nhân chứng."

-

Cả ngày hôm nay ngoại trừ hai tiết ngoại khoá ở trên lớp ra, những lúc khác Chúc Ôn Thư đều hơi mất tập trung.

Lệnh Sâm thực sự đồng ý tới trường học.

Vốn dĩ Chúc Ôn Thư không hề có kinh nghiệm gì trong việc giải quyết tranh chấp giữa các bậc cha mẹ, huống chi bây giờ một trong hai bên lại là ngôi sao lớn đang hot.

Cô không biết sau khi mẹ Vương Tiểu Bằng nhận ra Lệnh Sâm thì chuyện gì có thể xảy ra nữa.

Mọi người sẽ nhanh chóng biết Lệnh Sâm có một đứa con bảy tuổi sao?

Về sau Lệnh Tư Uyên có thể sống và học tập bình thường không?

Mà cô là một giáo viên, cô nên xử lý như thế nào khi các bạn cùng lớp cùng trường hiếu kỳ về Lệnh Thư Uyên?

Đủ loại suy nghĩ quấn lấy nhau, chớp mắt cái đã tới giờ tan học.

Sau khi tiếng chuông vang lên không quá hai phút, mẹ Vương Tiểu Bằng đã dắt theo con mình chờ trong văn phòng.

Một lát sau Lệnh Tư Uyên cũng tới.

Hai lớn hai nhỏ ngồi đối diện với nhau không cười không nói, bầu không khí hơi cứng ngắc, không thoải mái.

Vương Tiểu Bằng có chỗ dựa là mẹ mình nên thong dong ngồi làm bài tập.

Lệnh Tư Uyên lại rất sợ hãi, nhóc cầm bút giả vờ tô tô bức tranh, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Chúc Ôn Thư.

Nửa tiếng sau, học sinh gần như đã về hết, sân trường yên tĩnh tới nỗi giống như công viên nhỏ ở vùng ngoại ô, mây đen dày đặc trên bầu trời kéo tới che lấp ánh mặt trời. Chớp mắt một cái, không gian đã trở nên u ám giống như đêm tối.

Mẹ Vương Tiểu Bằng đợi mãi cũng mất kiên nhẫn, vỗ bàn: "Không phải nói tan học sẽ tới à? Bây giờ cũng hơn nửa tiếng rồi, cô giáo Chúc, cô gọi điện thoại cho cậu ta đi!"

Chúc Ôn Thư nghĩ tám mươi phần trăm là Lệnh Sâm sẽ cúp máy, nghĩ vậy, cô lại cảm thấy thoải mái hơn.

Vừa mới cầm điện thoại lên, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang.

Chúc Ôn Thư nhìn ra phía ngoài, cô lập tức sững sờ, hơi mất tự nhiên nói: "Phụ huynh Lệnh Tư Uyên đến..."

Mẹ Vương nhanh chóng quay đầu lại, vừa định nói thì thấy một người đàn ông đi tới, chữ "anh" sắp bật ra liền mắc kẹt trong cổ họng.

Sắc trời bên ngoài đã tối, Lệnh Sâm mặc chiếc áo hoodies đen kết hợp cùng chiếc quần dài đen, tuy mảnh khảnh nhưng vẫn cao ngất rắn rỏi. Anh ở cửa che mất ánh chiều tà còn sót lại, làm cho không khí trong văn phòng càng thêm nặng nề.

Huống chi anh còn đeo thêm cái khẩu trang màu đen.

Hơn một nửa khuôn mặt bị che khuất, chỉ để lộ ra một đôi mắt tối đen như mực. Nhưng dù có vậy cũng không thể che lấp được khí chất đặc biệt quanh người anh.

Khí chất ấy thu hút một cách khó hiểu, không giống như người bình thường sống trong các phố lớn ngõ nhỏ muôn hình muôn vẻ.

Mẹ Vương đương nhiên sẽ không đoán được ba của Lệnh Thư Uyên sẽ xuất hiện trong bộ dạng như này.

Hơn nữa chị ta luôn thấy người này có hơi quen quen, nhưng không thể nhớ ra là đã từng thấy ở đâu.

Tóm lại, người này không giống với phụ huynh trong tưởng tượng, khiến chị ta mất khí thế một cách khó hiểu.

Lệnh Sâm tới gần, mẹ Vương liền đứng lên nghếch cằm nói: "Xin chào, tôi là mẹ của Vương Tiểu Bằng."

Khi đi ngang qua chị ta, ang nghiêng đầu nhìn, lịch sự nói một câu "xin chào". Sau đó Lệnh Sâm cũng không nhìn Chúc Ôn Thư mà đi ngay tới bên cạnh Lệnh Tư Uyên, cong ngón tay gõ một cái lên đầu cậu bé.

"Con còn gây chuyện cho ba à?"

Lệnh Tư Uyên chột dạ không dám nhìn thẳng vào anh, lén lút trốn ra sau người Chúc Ôn Thư.

"Hôm nay thằng bé không gây chuyện." Chúc Ôn Thư che chở Lệnh Tư Uyên, ra hiệu cho Lệnh Sâm nhìn mẹ Vương: "Là mẹ của Vương Tiểu Bằng muốn nói chuyện với anh về vụ việc đánh nhau ngày hôm qua."

Lúc này Lệnh Sâm mới chậm rì quay đầu lại đối mặt với mẹ Vương.

Mẹ Vương lập tức nói: "Con anh ra tay đánh người, cào rách mặt con tôi. Bây giờ là xã hội văn minh nên tôi chưa từng thấy người nào kém văn minh như vậy, thế này khác gì côn đồ? Hơn nữa..."

Lệnh Sâm gật đầu: "Ừ, nhưng tôi bề bộn nhiều việc, chị cứ nói thẳng ra là chị muốn thế nào đi?"

Mẹ Vương: "..."

Sao chị ta nghe vào lại cảm thấy giống kiểu: giờ chọn dao hay chọn súng nhỉ.

"Anh..." Nhìn vào Lệnh Sâm, mẹ Vương không còn tự tin gì nữa nhưng lại không muốn yếu thế, cho nên bắt đầu chỉ trích: "Giờ mấy giờ rồi? Anh nói tan học sẽ tới, chẳng lẽ lại không có chút ý thức về thời gian nào à?"

"Xin lỗi." Lệnh Sâm thành khẩn nói: "Lúc nãy tôi đến tới nhầm trường."

Mẹ Vương: "..."

Chúc Ôn Thư: "..."

Tình hình hiện tại dường như đã có bước chuyển biến kỳ lạ.

Khoé miệng mẹ Vương co rút, chị ta lấy lại bình tĩnh, nói: "Vậy anh còn đeo khẩu trang là sao? Không biết lịch sự là gì à?"

Da đầu Chúc Ôn Thư đột nhiên căng lên, lo lắng nhìn Lệnh Sâm.

Nhỡ đâu bỏ khẩu trang xuống...

"Tôi bị bệnh, sẽ lây cho người khác."

Lệnh sâm nâng tay lên giả vờ muốn tháo khẩu trang: "Chị để ý sao? Vậy tôi bỏ xuống."

"Đừng!"

Mẹ Vương kéo mạnh Vương Tiểu Bằng lùi ra một bước, nghi ngờ nhìn Lệnh Sâm và Lệnh Tư Uyên.

"..."

Quả nhiên phải lo lắng nhiều.

Chúc Ôn Thư cau mày nói: "Anh nói đàng hoàng đi, đừng hù doạ người ta."

Lệnh Sâm nghe vậy liền quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư, vẻ mất kiên nhẫn giữa hai hàng lông mày biến mất, giọng điệu cũng bình thường: "Ừ, cô Chúc, tôi biết rồi."

Hai người này chỉ nói một hai câu nhưng mẹ Vương lại cảm giác như bản thân đang bị đùa giỡn.

Nhưng khí thế đã giảm xuống rồi, có kéo cũng không kéo lại được, nên chị ta đành phải bày ra bộ dạng thấu hiểu lòng người.

"Tôi cũng không phải là người nhiều chuyện. Như vậy đi, chúng ta nói về chuyện đánh nhau, cái gì nên xin lỗi thì xin lỗi, tôi không truy cứu nữa."

"Được."

Lệnh Sâm lùi bước dựa vào bàn làm việc Chúc Ôn Thư đang ngồi, sau đó quay người hỏi Lệnh Tư Uyên: "Ai ra tay trước?"

Trong vài phút ngắn ngủi này, thực ra Lệnh Tư Uyên đã láng máng cảm giác được cục diện tình thế hiện tại ra sao, cậu bé bất giác thẳng lưng ngẩng cao đầu, tự tin nói: "Con!"

Chúc Ôn Thư: "?"

Em còn kiêu ngạo à?

Lệnh Sâm "ừ" một tiếng, hất cằm về phía Vương Tiểu Bằng.

Lệnh Tư Uyên không hiểu ý của Lệnh Sâm, hoang mang chớp mắt: "Dạ?"

Giây tiếp theo Lệnh Sâm túm cổ áo Lệnh Tư Uyên lên, thẳng thừng đẩy tới trước mặt Vương Tiểu Bằng.

"Xin lỗi người ta."

Hành động này làm cho Vương Tiểu Bằng và mẹ cậu bé sợ tới mức lùi ra sau hai bước.

Mẹ nó thật đúng là côn đồ à?

Chúc Ôn Thư ở bên cạnh cũng nhìn tới ngây người.

Người thường có ai làm vậy với con mình không? Là con ruột thật à??

Cô cảm thấy Lệnh Tư Uyên không bị tóm mà là tim mình bị tóm, thậm chí còn sợ giây tiếp theo Lệnh Tư Uyên sẽ oà khóc lớn.

Nhưng thực tế không như vậy, Lệnh Tư Uyên không chỉ không sợ hãi, nhóc còn nhanh nhảu chỉnh lại cổ sao đã bị nhăn nhúm của mình, rồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói: "Vương Tiểu Bằng, mình xin lỗi! Lần sau mình sẽ không đánh cậu nữa!"

Mẹ Vương Tiểu Bằng: "?"

Cái này gọi là xin lỗi à?

Người bị doạ khóc chính là đương sự Vương Tiểu Bằng, cậu bé nghẹn ngào xua tay: "Không, không sao cả."

Lệnh Sâm bình tĩnh nhìn toàn bộ quá trình, thậm chí còn cầm chiếc bút của Chúc Ôn Thư nghịch.

Đợi Vương Tiểu Bằng lúng ta lúng túng đi tới nắm vạt áo mẹ mình, lúc này Lệnh Sâm mới vô cùng chân thành hỏi mẹ Vương: "Chị thấy thế này đã được chưa?"

Sao mẹ Vương dám nói không hài lòng ở đâu.

Chị ta sợ khi bản thân nói ra thì đối phương sẽ hỏi một câu "Vậy chị còn muốn thế nào", thế thì sự việc sẽ phát triển theo hướng mà chị ta không kiểm soát được.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu khiến chị ta hoàn toàn buông tha cho chuyện này là khi Lệnh Sâm túm cổ áo Lệnh Tư Uyên, chị ta đã chú ý tới chiếc đồng hồ của anh.

Chị ta không sợ người hung hãn, cũng không sợ người có tiền.

Nhưng chỉ sợ người vừa hung hãn vừa có tiền.

"Ôi trời, bọn chúng đều là bạn cùng lớp, cãi nhau ầm ĩ là chuyện bình thường. Mọi người đừng để chuyện này trong lòng, về sau cả hai vẫn là bạn tốt, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa."

Khi nói xong, chính chị ta cũng thấy xấu hổ, mặt mũi không thể vứt được vì thế liền quay đầu đổi sắc mặt, giương cằm nhìn về phía Chúc Ôn Thư.

"Nhưng cô giáo Chúc, cô làm chủ nhiệm lớp sao ngay cả việc hai đứa trẻ đánh nhau mà cũng không xử lý tốt được vậy, cô làm giáo viên kiểu gì thế?"

Chúc Ôn Thư: "...?"

Không phải hôm qua tôi đã xử lý xong rồi à?

"Chị..."

Cô vừa mở miệng, chữ còn chưa nói ra được thì đã nghe thấy tiếng "cạch", cây bút chì nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn khiến mẹ Vương run rẩy.

Giọng nói của Lệnh Sâm vang lên từ phía sau Chúc Ôn Thư.

"Vậy chị còn muốn thế nào?"

________________

Lệnh Sâm: Vậy chị còn muốn thế nào?

Mẹ Vương: Tôi muốn tấm ảnh có chữ ký.

*bộ đồ kiểu Anh gần như này nè

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play