Học kỳ này trường học may đồng phục mới cho giáo viên thể dục, nhìn rất đẹp. Nhưng nếu che sáu chữ in to "Tiểu học Thực nghiệm Giang Thành" ở đằng sau lưng đi, sẽ hoàn toàn không thể nhìn ra đây là đồng phục nữa.
Mà vóc dáng giáo viên thể dục nữ khá cao lớn, bình thường lại thích vận động chạy nhảy, vì vậy nhất định đồng phục sẽ hơi rộng rãi.
Chúc Khải Sâm đưa cho Chúc Ôn Thư size nhỏ nhất, vậy mà vẫn hơi to so với người cô.
Cô đứng trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ xoay qua xoay lại, nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân giống như đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn.
"Haiz, Chúc Khải Sâm, cậu có kim chỉ gì đó ở đây không?"
Chúc Ôn Thư cúi đầu chỉnh vạt áo, đợi một lúc không thấy ai đáp lại mới ngước mắt lên nhìn. Phát hiện Chúc Khải Sâm dựa vào lan can không biết đang nhìn linh tinh trời trăng phương nào.
"Cậu nhìn gì thế?"
"Cậu nhìn nhà dụng cụ đằng kia đi."
Chúc Khải Sâm chỉ hướng cho cô.
Năm ngoái sân thể dục đã được cải tạo, lúc ấy vì để tiện cho quá trình thi công mà nhà trường đã xây mấy căn nhà nhỏ bên cạnh sân.
Cải tạo xong cũng không tháo dỡ, phân luôn cho tổ thể dục làm nhà dụng cụ, đỡ cho các thầy cô suốt ngày phải di chuyển dụng cụ lên xuống vất vả.
Mà hiện tại, phụ huynh và học sinh đều tập trung ở trung tâm sân thể dục, chụp ảnh vui đùa các kiểu, âm thanh náo nhiệt ồn áo truyền tới tận toà nhà văn phòng.
Nhưng gian nhà dụng cụ hẻo lánh ở bên kia lại có một người đàn ông đứng dựa vào góc, người này cách đám đông rất xa, đang nhìn xung quanh bốn phía.
Chúc Khải Sâm: "Cậu có thấy người đàn ông đó hơi kỳ lạ ở đâu không?"
Đúng vậy, lạ chứ sao không.
Chúc Ôn Thư nghĩ: Sao Lệnh Sâm có thể xuất hiện tại đây trong hoàn cảnh thế này?
Chúc Khải Sâm: "Thoạt nhìn có vẻ rất đáng nghi nhỉ?"
Quả thật rất đáng nghi.
Lệnh Tư Uyên từng nói với cô rằng Lệnh Hưng Ngôn sẽ tới tham gia hội thể thao.
Vậy Lệnh Sâm là như nào?
Chúc Khải Sâm: "Hôm nay nhiều phụ huynh tới, mồm năm miệng mười. Khó tránh khỏi ồn ào đông đúc, chắc là sẽ không có ai muốn nhân lúc này làm gì bậy bạ đâu ha?"
Cũng có lý.
Hôm nay người nhiều như vậy, anh ta không sợ bị chụp được à?
Haiz, thật ra bị chụp ảnh cũng chẳng sao.
Chú đến xem hội thể thao của cháu trai, có lẽ không có vấn đề gì cả.
Chúc Ôn Thư vừa ngoảnh đầu, đã thấy Chúc Khải Sâm híp mắt nhìn Lệnh Sâm chằm chằm, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
"Alo, chú Chu, chú ở đâu thế ạ? À à, bây giờ chú chạy qua nhà dụng cụ sân thể dục nhìn thử được không. Chỗ đó có người đàn ông mặc đồ đen lén la lén lúc. Đúng! Đúng! Đúng! Còn mang theo túi đen lớn, không biết bên trong đựng gì nữa, chú chạy nhanh qua đó xem đi, có vấn đề thì mau chóng đuổi người đó rời khỏi."
Chúc Ôn Thư: "...?"
Đến khi cô hoàn hồn lại thì anh ta đã cúp máy, hơn nữa còn định đi đến sân thể dục để bảo vệ trường học.
"Chúc Khải Sâm! Đó là phụ huynh học sinh!"
-
Chú bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp, cúp máy một cái liền ném điện thoại sang một bên, sau đó phóng nhanh đến sân thể dục.
Khi Chúc Ôn Thư đuổi tới, chú Chu đang bắt Lệnh Sâm tháo kính và khẩu trang ra.
Thấy Lệnh Sâm nâng tay lên, Chúc Ôn Thư một bước thành hai vọt tới chắn trước mặt Lệnh Sâm.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi ạ. Chú Chu, đây là phụ huynh học sinh lớp cháu."
Chú Chu "À" một tiếng, nhưng vẫn không kìm được mà quan sát đánh giá Lệnh Sâm, miệng lẩm bẩm.
"Sao phụ huynh lại ăn mặc thế này, trông cứ như người đeo kính râm chơi đàn nhị xin tiền ở bên đường."
Chúc Ôn Thư: "..."
Lệnh Sâm: "..."
Bảo vệ đi khỏi, Chúc Ôn Thư nhẹ nhõm thở ra, cô xoay người hỏi Lệnh Sâm.
"Sao anh lại tới đây?"
Anh mang theo vali rồi túi lớn túi nhỏ, nhưng lại cảm giác không hề nặng hay lỉnh kỉnh chút nào. Lệnh Sâm lười biếng dựa vào tường, đôi mắt sau cặp kính râm nhìn những áng mây xanh xám phía chân trời.
Cô biết là có nhiều phụ huynh thích giữ thể diện, nhưng sao Lệnh Hưng Ngôn lại chẳng màng mặt mũi thế nhỉ?
Cô lại cúi đầu nhìn cái túi trong tay Lệnh sâm.
"Trong đây là gì thế?"
"Không biết, Lệnh Tư Uyên bảo tôi xách theo, nói là hội thể thao cần dùng."
Chúc Ôn Thư hoài nghi, cô thò cổ nhìn thử.
Thấy thế, Lệnh Sâm trực tiếp đưa cái túi ra.
Sau khi Chúc Ôn Thư mở khoá kéo, một chiếc bảng led sáng chói đập vào mắt.
Đồ trong túi rất nhiều, cô không thể nào nhìn rõ hết. Cô đưa tay mò mẫm trong túi, xuyên qua đống đồ ăn vặt mới tìm được nút ấn.
Chờ khi cô ấn xuống, thứ đầu tiên sáng lên chính là hình icon cô gái xinh đẹp, hình icon này khá to.
Ánh đèn sặc sỡ bên dưới icon tạo thành 24 chữ lớn cộng thêm một dấu chấm than: "Cô giáo Chúc! Nữ thần mặt mộc khí chất tuyệt mỹ của trường Tiểu học thực nghiệm Giang Thành cố lên nhé!"
Ánh sáng lập loè làm cho Chúc Ôn Thư vô cùng lúng túng.
"Đừng cầm cái này ra ngoài."
Chúc Ôn Thư hít sâu một hơi: "Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới đuổi anh đi."
Lệnh Sâm hơi sững sờ, sau đó anh mới nhìn vào nội dung được viết trên tấm bảng led.
Chốc lát, anh "Ừm" một tiếng, vì đang đeo kính với khẩu trang nên cũng không biết có phải đang cười hay không.
"Tôi đi trước."
Đi được hai bước, Chúc Ôn Thư vẫn thấy lo lắng nên quay đầu lại nhìn Lệnh Sâm thêm lần nữa.
Anh đang cúi đầu, hình như là nhìn chữ trên bảng led đó.
Chúc Ôn Thư: "...."
Cô xoay người, sờ sờ mặt.
Sớm biết vậy thì hôm nay ít nhiều gì cũng phải trang điểm.
-
Quay lại sân thể dục, dưới sự hướng dẫn của các giáo viên thể dục, phụ huynh và học sinh đã bắt đầu khởi động làm nóng cơ thể.
Chúc Ôn Thư băng qua nhóm người, lúc gặp Lệnh Hưng Ngôn thì chào hỏi đôi ba câu, không nán lại quá lâu. Sau đó cô và các giáo viên khác cùng nhau tổ chức thi đấu.
Hội thể thao được tổ chức theo khối, không nhiều nghi thức, chủ nhiệm khối* nói xong là đi thẳng đến nội dung chính.
*年级主任: là người thực hiện yêu cầu của nhà trường đối với giáo viên, thường xuyên giám sát giáo viên của một khối. Thường xuyên tổ chức họp giáo viên họp học sinh để nắm rõ tình hình giáo viên và học sinh....
Trẻ nhỏ bảy tám tuổi được coi là giai đoạn bướng bỉnh và khó bảo, phụ huynh học sinh cũng coi hoạt động lần này làm cơ hội để thả lỏng. Toàn trường nhanh chóng sôi nổi hẳn lên, Chúc Ôn Thư là thư ký ghi chép, cô cầm theo cuốn sổ chạy khắp tứ phía.
Phụ huynh và học sinh càng ngày càng hăng hái tham gia, Chúc Ôn Thư lại càng nhớ tới người im lặng không lên tiếng ở góc đằng kia.
Không biết là do sợ anh sẽ cầm tấm biển led vô cùng xấu hổ đó ra ngoài, hay chỉ đơn thuần là sợ anh bị người ta nhận ra. Vì thế Chúc Ôn Thư luôn nhân lúc nghỉ giữa hiệp mà nhìn về phía bên ấy.
Mỗi lần nhìn sang, cô lại phát hiện khoảng cách đứng của anh gần thêm một chút.
Mãi cho đến khi hội thể thao diễn ra hơn một nửa, Lệnh Sâm đã thần không biết quỷ không hay đứng ở giữa nhóm phụ huynh, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại chụp ảnh.
Bởi nói "danh tiếng nuôi người"* cũng không phải không có đạo lý, dù lẫn trong biển người, nhưng Chúc Ôn Thư chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy anh. Giống như tia sáng duy nhất giữa bầu trời đầy mây, những ánh đèn sáng chói dường như đều tập trung hết lên người anh.
*Ý chỉ càng nổi tiếng thì người ta càng đẹp hơn, có khí chất hơn, nổi bật hơn
Đáng tiếc giữa người với người luôn có sự chênh lệch.
Lệnh Sâm ở bên kia lặng lẽ toả sáng, mà thành tích thi đấu của anh họ anh ở bên này thực sự thảm thương không nỡ nhìn.
Chúc Ôn Thư cầm bản ghi chép thành tích chiến thắng trong tay, không nhịn được thở dài một hơi.
Lại nhớ tới bài văn ngắn Lệnh Tư Uyên từng viết, Chúc Ôn Thư rất muốn nhắc nhở Lệnh Hưng Ngôn ngoài kiếm tiền ra còn phải chú ý nhiều hơn tới vấn đề thể lực của mình.
Tuy đây không phải là trận đấu nghiêm túc gì, nhưng anh ta cứ liên tiếp thua như vậy, trong lòng đứa nhỏ cũng không thoải mái dễ chịu đâu.
Quả nhiên, Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Tư Uyên ở bên cạnh, mặc dù khuôn mặt cậu bé vẫn hồng hào như quả táo đỏ nhưng khi thấy nhà người ta thắng từ trận này đến trận khác, cô cảm giác cậu bé hâm mộ tới phát khóc rồi.
Hội thể thao sắp tới hồi kết thúc, phần thi cuối cùng là hai cha con tiếp sức.
Mấy đứa trẻ vẫn tràn đầy sức lực, còn đa phần phụ huynh đều đã đuối sức, người nào người nấy kéo lê bước chân chậm rãi xếp thành từng nhóm.
Hôm nay Lệnh Tư Uyên chưa được một lần quán quân, vốn dĩ đã không vui, giờ lại thấy mấy bạn nhỏ khác tự hào khoe khoang khắp nơi, cậu bé bĩu môi không thèm để ý.
Vì thế Lệnh Tư Uyên len lén đứng ở hàng cuối cùng trong hàng ngũ, nghĩ thầm: Thôi cứ mặc ba vậy, trận cuối chuyền gậy này ba có thể tạo ra bất ngờ gì được nữa đâu.
Ai ngờ Lư Tử Hy đứng cuối hàng bên cạnh đang điên cuồng vẫy tay với người thanh niên đằng kia.
"Anh ơi! Anh ơi! Anh tham gia trận cuối đi! Anh chuyền gậy cho em nha!"
Lệnh Tư Uyên: "?"
"Lư Tử Hy! Mọi người đều là ba mẹ tham gia, dựa vào đâu mà cậu bảo anh cậu tham gia thi đấu chứ!"
Lư Tử Hy không thèm để ý tới cậu, "Anh ơi! Nhanh lên!"
Lệnh Tư Uyên thấy thế liền quay đầu tố cáo với Chúc Ôn Thư.
"Cô ơi! Lư Tử Hy bảo anh cậu ấy thi đấu!"
Chúc Ôn Thư nghe vậy, cô nhìn về phía bên đó, quả nhiên thấy anh trai Lư Tử Hy là Lư Tử Bân không biết đã vào sân thể dục thay thế cho người ba gần năm mươi của mình từ khi nào.
Cậu ta còn chào hỏi Chúc Ôn Thư: "Cô giáo Chúc, ba tôi có tuổi rồi, tôi thay ba tôi thi đấu."
""Ừm."
Chúc Ôn Thư chắc chắn không thể nói không, không thể nói anh phải bảo ba anh tham gia. Nên cô đành phải khuyên bảo dỗ dành Lệnh Tư Uyên, "Uyên Uyên, tình cảm bạn bè là ưu tiên hàng đầu, sau đó mới đến trận đấu, ba Lư Tử Hy mệt rồi, chúng ta không thể..."
"Vậy em cũng gọi chú em!"
Lệnh Tư Uyên chưa nghe hết lời của Chúc Ôn Thư đã quay đầu vẫy tay về phía bên kia: "Chú ơi! Chú ơi! Chú mau tới đây đi! Anh trai Lư Tử Hy có thể tham gia, chú cũng có thể tham gia được!"
"Này, Uyên Uyên!"
Căn bản Chúc Ôn Thư không kịp ngăn cản, cô chỉ thấy Lệnh Sâm đang ở trong nhóm người quay đầu nhìn về phía này.
Cũng may anh chỉ nhìn Lệnh Tư Uyên một cái, từ đầu đến cuối không hề phản ứng lại với lời cậu bé, sau đó quay đầu bước đi.
-
Lệnh Hưng Ngôn vẫn còn ngồi dưới đất thở hổn hển, một hơi tu hết nửa chai nước khoáng, mắt thấy bên kia đã xếp hàng chuẩn bị thi đấu tiếp sức, anh ta đứng lên vô cùng miễn cưỡng, không muốn đi.
Đã mệt gần chết thì thôi đi, bên cạnh lại có người "chậc chậc" tặc lưỡi.
Lệnh Hưng Ngôn bực dọc quay đầu, thấy Lệnh Sâm không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh anh ta.
"Em chậc cái gì mà chậc, ý gì đây?"
"Em?"
Lệnh Sâm khoanh tay, ngẩng đầu nhìn xa xăm, "Em không có ý muốn thi đấu thay anh."
"..."
Lệnh Hưng Ngôn lại uống ngụm nước nữa: "Vậy em lượn lờ cạnh anh làm gì?"
Lệnh Sâm: "Sợ anh mệt chết."
Là sắp sửa mệt chết luôn rồi.
Nhưng đây không phải lý do để em mỉa mai anh đâu!
"Anh mệt chết thì em có lợi?"
"Đúng vậy."
Lệnh Sâm đột nhiên duỗi chân đá giày của Lệnh Hưng Ngôn:"Vậy anh tránh ra."
Giáo viên thể dục thổi còi, cuộc thi tiếp sức bắt đầu.
Đến lúc này, thực ra khoảng cách giữa mỗi đội là không lớn, nhưng Lệnh Tư Uyên thấy đội mình càng ngày càng tụt lại, Lư Tử Hy bên cạnh nhóc còn cố tình la to, làm nhóc tức giận dậm chân, đi quanh tại chỗ.
Người ở những đội phía trước lần lượt chạy đi, Lệnh Tư Uyên không dám nhìn, cũng đã biết trước kết quả. Vì vậy cậu càng lo lắng, đi đi lại lại mỗi lúc một nhanh.
Cho đến khi người phía trước chạy hết, hai hàng chỉ còn lại người cuối cùng, lúc này cậu bé mới phát hiện bản thân đã tính toán sai, cậu bé không phải là người thi cuối, mà phụ huynh trước mặt mới là người thi cuối.
Đáng tiếc bây giờ đội của cậu đã tụt lại, dựa vào ba chắc chắn không thể làm được gì.
Bởi vậy Lệnh Tư Uyên gần như là mang theo vẻ mặt đưa đám mà cầm gậy chạy về phía trước.
Chạy rồi chạy, chạy gần tới điểm cuối trước mắt cậu mới phát hiện người chờ cậu hình như không phải là ba.
Ây?!
"Chú!"
Cậu bé như được bơm máu sống lại, vừa chạy vừa hét: "Chú! Chú!"
Bởi vì Lệnh Tư Uyên la to, mấy phụ huynh đã chạy xong cũng quay đầu nhìn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Hội thể thao phụ huynh và học sinh còn cho bên ngoài trợ giúp?
Người đàn ông đeo khẩu trang ở giữa cao lớn chân dài, nhìn một cái là biết không cùng đẳng cấp với những bộ xương già như họ ở đây!
Ba mẹ bây giờ đều quan trọng thắng thua vậy à?
Lệnh Sâm thở "phù" một tiếng rồi bắt đầu chạy, đường chạy ngắn, tốc độ lại nhanh, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng.
Đồng thời cũng không cho Chúc Ôn Thư cơ hội phản ứng.
Đợi khi cô ý thức được có chuyện gì xảy ra, Lệnh Sâm đã là người đầu tiên chạy về đích. Anh buông nhẹ tay, chiếc gậy rơi vào trong khung bên cạnh.
Chúc Ôn Thư vốn đang giơ điện thoại đứng ở điểm cuối chụp ảnh, hiện tại cũng quên mất, ánh mắt cô nhìn theo chuyển động của Lệnh Sâm.
Bước chân của Lệnh Sâm vẫn chưa dừng, khi chạy qua người Chúc Ôn Thư, cô nghe thấy tiếng thở nhẹ trong lớp khẩu trang.
Bỗng nhiên, anh nâng tay cầm điện thoại của Chúc Ôn Thư.
"Thắng không vẻ vang, đừng chụp nữa."
Lúc này Chúc Ôn Thư mới để ý đến đường chạy, ngoại trừ anh trai của Lư Tử Hy, mấy phụ huynh U40 khác vẫn chưa chạy tới điểm đích.
Nghĩ tới Lệnh Sâm là ca sĩ đang hot có hàng vạn hàng nghìn fan, nhưng lại vì hội thể thao của đứa cháu mà đích thân ra trận. Cô cười tới mức đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
"Anh cũng biết bản thân thắng không vẻ vang à?"
Nghe thấy tiếng cổ vũ reo hò của đám đông, Lệnh Tư Uyên cũng chạy tới vây quanh Lệnh Sâm vui sướng hoan hô.
Lệnh Sâm kéo khẩu trang để lộ ra chiếc mũi.
"Còn chẳng phải vì dỗ thằng cháu vui vẻ sao."
-
"Nào! Mấy bạn nhỏ và phụ huynh vừa mới thắng trong phần thi tiếp sức nhìn qua bên này nào!"
Chúc Ôn Thư tập hợp đám đông đang phân tán bằng một câu: "Tới nhận hoa đi ạ!"
Hội thể thao lần này được tổ chức ngoài mục đích là để phụ huynh và học sinh trải nghiệm thử thách vận động tay chân và niềm vui phát triển lành mạnh, trên thực tế còn để nhà trường hoàn thành chỉ tiêu. Cho nên không chuẩn bị phần thưởng gì quá long trọng, chỉ là những món quà nhỏ xinh. Trước đó còn dặn dò các thầy cô chuẩn bị giấy dán hoa hồng đỏ, mỗi đội phụ huynh và học sinh thắng ở một phần thi sẽ được tặng một đoá.
Chúc Ôn Thư cầm trong tay một tệp dày, lần lượt dán lên mặt cho từng bạn nhỏ, sau đó cũng phát cho phụ huynh của những em đó một đoá.
"Uyên Uyên hôm nay chạy rất nhanh."
Khi đến trước mặt Lệnh Tư Uyên, Chúc Ôn Thư dán cho cậu bé bông hoa đỏ, sau đó cũng muốn đưa một cái cho Lệnh Hưng Ngôn ở phía sau cậu bé: "Đây..."
"Tôi không cần đâu."
Lệnh Hưng Ngôn tự biết thân biết phận, xua tay nói: "Tôi đâu có giành được vị trí đầu tiên."
Lúc này Chúc Ôn Thư mới nhận ra, không biết Lệnh Sâm đã trở về khu nhà bên kia từ bao giờ.
Cô đang muốn qua đó, bỗng nhiên cảm giác có người kéo góc áo.
Cúi đầu xuống, cô thấy Lư Tử Hy đang dùng đôi mắt chờ mong nhìn mình.
Ba Lư Tử Hy là phụ huynh lớn tuổi nhất trong nhóm phụ huynh cho nên cô bé cũng không nhận được bông hoa đỏ nào.
Vốn tưởng rằng trận này anh trai có thể lật ngược tình thế mà thắng một lần, nhưng ai ngờ giữa chừng nhảy ra một hòn đá cản đường.
Đợi đến khi Chúc Ôn Thư phát hoa hồng nhỏ xong, cô bé thấy trong tay Chúc Ôn Thư còn thừa ra một tệp nên mới âm thầm đi tới.
"Hôm nay Tử Hy cũng rất giỏi."
Chúc Ôn Thư xoay người dán cho cô bé một đoá: "Thưởng cho em một đoá hồng nhỏ ha."
Mặc dù Lư Tử Hy chưa nói gì nhưng cô bé vẫn nghiêng đầu để Chúc Ôn Thư dán lên.
Sau khi đứng thẳng người, Chúc Ôn Thư lại đưa cho Lư Tử Bân một đoá.
"Anh trai cũng có."
Những phụ huynh khác nhận được hoa hồng liền dán bừa lên quần áo, Lư Tử Bân nhìn vào mắt em gái nhà mình, sau đó xé bọc, tự dán lên mặt mình, cuối cùng cười với Chúc Ôn Thư.
"Đáng tiếc, không lấy được vị trí đầu tiên."
"Vị trí thứ hai cũng rất tuyệt rồi."
Nói xong, Chúc Ôn Thư xoay người đi tới gian nhà nhỏ bên kia.
Lệnh Sâm vừa mới lấy lon coca từ trong túi đồ của Lệnh Tư Uyên ra thì Chúc Ôn Thư đi tới, cô đưa cho anh một đoá hoa hồng nhỏ.