Từ khi khuôn mặt của Thẩm Tri Hành được ghi vào hệ thống ở cổng trường, số lần anh đến Đại học Giang Thành ngày càng nhiều hơn.
Thẩm Tri Hành hay xách theo cặp đựng tài liệu tới đây, tìm một giảng đường trống vừa làm việc vừa đợi Tô Ý Tiện tan học.
Sau khi tan học, hai người tay trong tay đi tới căng tin ăn cơm, ăn uống xong lại sến sẩm với nhau một lúc, Thẩm Tri Hành đưa Tô Ý Tiện về kí túc xá rồi quay lại căng tin mua bữa khuya mang về nhà cho Thẩm Cẩm. Một nhà bốn người gần như dựa hết vào căng tin Đại học Giang Thành để sống.
Buổi trưa, Tô Ý Tiện nhìn thấy cô gái đeo balo màu đỏ rượu đi vào cửa căng tin thì thuận miệng nói: “Cháu ngoại anh đến rồi kìa.”
“Ờ.” Thẩm Tri Hành đáp một tiếng, sau đó tiếp tục ăn mì trong bát.
Thấy anh chẳng buồn ngẩng đầu lên, Tô Ý Tiện chậm rãi nói: “À, còn có cả cậu bạn…”
Cô vừa nói dứt câu thì người đàn ông trước mặt quay ngoắt một trăm tám mươi độ về phía sau.
“Em đùa thôi.”
Cô nói câu đó mà Thẩm Tri Hành vẫn không quay đầu lại, Tô Ý Tiện nhìn qua bên đó lần nữa theo tầm mắt anh…
Bên cạnh Nhan Nghiên có một chàng trai thật.
“Đừng nhìn, đừng nhìn.” Tô Ý Tiện gõ bàn, “Anh chừa cho người ta chút không gian riêng tư đi, sinh viên thường xuyên gặp phụ huynh ở trong trường đã không có không gian lắm rồi.”
Mặc dù ngoài miệng nói thế nhưng Tô Ý Tiện vẫn không nhịn được mà nhìn tiếp.
Cô thấy Nhan Nghiên và chàng trai cao ráo kia gọi cơm xong, vào giây phút hai người họ bưng khay thức ăn xoay người lại, Thẩm Tri Hành bỗng quay ngoắt đầu về.
Anh ngồi im nhìn chằm chằm mì trong bát, thân hình và gương mặt đều cứng ngắc.
“Ngây ra làm gì thế, anh ăn đi chứ, không phải buổi chiều anh có cuộc họp sao?” Tô Ý Tiện bật cười, “Rốt cuộc ai mới là người yêu đương bị bắt quả tang? Sao anh còn căng thẳng hơn cả Nhan Nghiên thế.”
“Sợ con bé không được tự nhiên thôi.” Thẩm Tri Hành nhanh chóng ăn hết mì, đặt đũa xuống rồi cầm điện thoại lên xem giờ.
“Nghiên Nghiên gửi tin nhắn cho anh.”
Năm phút trước, Nhan Nghiên gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Nhan Nghiên: [Cậu ơi, cậu muốn nhìn thì cứ công khai mà nhìn, xoay cổ nhanh như thế làm gì?]
Nhan Nghiên: [Cậu xoay đầu xuất hiện cả bóng mờ chuyển động luôn đấy, lớn tuổi rồi, cậu phải tự chú ý vào, cẩn thận không lại bị sái cổ…]
Nhan Nghiên: [Người ta năm hai rồi, chưa yêu đương, còn đang mập mờ, khi nào xác định quan hệ sẽ nói cho mọi người biết.]
…
Tới gần cuối kỳ, tất cả mọi người bận rộn nước tới chân mới nhảy, vì vậy số sinh viên đến tiết của Tô Ý Tiện dự thính ngày càng ít.
Dù trong lòng đã chuẩn bị trước rồi nhưng cô vẫn bị nhân số lác đác dưới bục giảng dọa sợ hết hồn.
Tô Ý Tiện vừa sắp xếp lại tài liệu giảng dạy vừa dùng khóe mắt nhìn các sinh viên trong phòng một lượt, từ xa tới gần, lúc nhìn tới hàng đầu tiên, cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ.
Gương mặt lạ mà đẹp.
Ngồi bên cạnh Nhan Nghiên!
Cánh tay hai người còn dán sát vào nhau!
Nhan Nghiên đang nghiêng đầu nói gì đó với cậu ấy, hai người nói gì đó rồi mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau cười.
Khóe miệng Tô Ý Tiện dần cong lên, cô mím môi, cố gắng để nụ cười của mình không quá rõ ràng.
Trước khi tan học, Tô Ý Tiện chiếu riêng cách thức và hạn chót thi cuối kỳ lên một trang PPT.
“Mọi người thông báo cho nhau, bắt buộc phải nộp bài trước hạn.” Tô Ý Tiện thấy phần lớn đều chụp PPT lại rồi thì tắt máy tính, “Được rồi, tan học thôi, chúc mọi người cuối kỳ thuận lợi.”
Sinh viên trong phòng học lục tục rời khỏi đó, Nhan Nghiên kéo cậu bạn kia đi lên bục giảng: “Hôm nay cậu cháu không đến sao ạ?”
“Không, hôm nay anh ấy đi công tác, phải đi hơn nửa tháng.” Tô Ý Tiện liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh Nhan Nghiên, hỏi cô bé, “Người ở căng tin lần trước hả?”
“Vâng, anh ấy tên là Giang Vãn Trừng.” Nhan Nghiên đẩy Giang Vãn Trừng, “Đây là đàn chị nghiên cứu sinh năm nhất, tên là Tô Ý Tiện, là mợ em.”
“Cháu chào mợ.” Giang Vãn Trừng hơi dè dặt, “Cháu là Giang Vãn Trừng, sinh viên năm hai khoa Vật lý.”
Tô Ý Tiện ngây người: “Khoa Vật lý á?”
“Vâng.” Giang Vãn Trừng thấy cô hơi ngạc nhiên thì không hiểu tại sao.
Tô Ý Tiện nhìn Nhan Nghiên, hai người nhìn nhau cười.
Nhan Nghiên thấy Giang Vãn Trừng chẳng hiểu ra sao thì giải thích cho cậu ấy: “Hồi lớp tám em không giỏi Vật lý lắm, còn không thích học thêm, cả ngày làm ầm nói không giỏi Vật lý thì làm sao? Cùng lắm sau này em tìm bạn trai học Vật lý.”
Một câu nói đùa lúc trước, bây giờ lại thành sự thật.
Ba người cùng nhau ra khỏi phòng học, Tô Ý Tiện đi đầu, có thể nghe thấy cặp đôi ở phía sau nhỏ giọng trò chuyện…
“Chắc em thích anh không phải vì anh giỏi Vật lý đâu nhỉ?”
“Đương nhiên không phải rồi, vì anh đẹp trai.”
“Ơ kìa, sao em lại đỏ mặt?”
…
Đi xuống dưới tầng, Nhan Nghiên hỏi Tô Ý Tiện: “Mợ ơi, mợ đến căng tin sao ạ? Mình đi cùng nha?”
Vốn dĩ cô bé muốn bốn người đi ăn với nhau cơ, ai ngờ hôm nay Thẩm Tri Hành lại không đến.
Tô Ý Tiện cười từ chối: “Thôi, mợ không làm kỳ đà cản mũi đâu, hai đứa đi đi.”
“Vâng, đợi cậu đi công tác về thì chúng ta đi ăn cùng nhau nha.”
Đảo mắt cái đã tới kỳ nghỉ hè, mỗi người bọn họ đều bận công việc riêng, mãi đến tận khi bắt đầu học kỳ mới vào hơn hai tháng sau, bốn người mới có cơ hội ngồi cùng một bàn ăn.
Trong góc căng tin, bốn người ngồi quanh nồi lẩu xào cay to đùng, không ai động đũa trước.
“Cậu ơi, đây là Giang Vãn Trừng.”
“Cam à, đây là cậu mợ em, lần trước anh gặp mợ em rồi…”
Dưới ánh nhìn chăm chú của sáu con mắt, Giang Vãn Trừng đứng lên, chào Thẩm Tri Hành một cách cực kỳ chính thức.
Thẩm Tri Hành đứng dậy, bắt tay cậu ấy, mặt không cảm xúc: “Chào cậu, ngồi đi.”
Chào hỏi xong, nơi đó lại rơi vào khoảng lặng một lần nữa.
Hôm nay đi học lại, trong căng tin có không ít phụ huynh đến ăn cơm, náo nhiệt hơn ngày thường nhiều.
Phóng mắt nhìn quanh, bàn nào bàn nấy đều nói cười rộn rã, chỉ có bàn bọn họ yên lặng như ở một thế giới khác.
“Ăn trước đã nhé?” Tô Ý Tiện phá vỡ lúng túng, cười bắt chuyện với Giang Vãn Trừng, “Cam ăn đi cháu.”
Tô Ý Tiện nắm tay Thẩm Tri Hành, thì thầm với anh: “Anh nghiêm túc thế làm gì?”
Nhan Nghiên nhét đũa vào tay Giang Vãn Trừng, nhỏ giọng nói: “Cậu em thế đấy, cậu ấy chậm nhiệt, anh mới quen cậu ấy có lẽ sẽ thấy khó gần, sau này quen thân sẽ tốt hơn.”
Giang Vãn Trừng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh hiểu, anh rể anh cũng có tính cách gần giống cậu.”
“Văn Thiệu?” Thẩm Tri Hành giương mắt nhìn cậu ấy.
“Vâng, vâng…” Giang Vãn Trừng gật đầu liên tục, “Anh rể cháu nói cậu rất tốt, anh ấy bảo từng gặp cậu khi ra nước ngoài công tác, khi đó quan hệ giữa hai người không tốt lắm nhưng cậu vẫn cho anh ấy đi nhờ một đoạn.”
Lúc Thẩm Tri Hành nghe thấy hai chữ “nước ngoài” từ miệng cậu ấy thì bắt đầu căng thẳng, chỉ sợ Giang Vãn Trừng nói ra ba chữ “áo phông hồng”, nhưng may mà không nói gì hết.
Anh thở phào nhẹ nhõm, gắp một miếng củ từ vào bát Giang Vãn Trừng: “Ăn đi.”
Từ lúc bốn người ngồi xuống, Nhan Nghiên vẫn luôn để ý tới biểu cảm của Thẩm Tri Hành, cô ấy liên tục nhắn tin cho Tô Ý Tiện.
Nhan Nghiên: [Mợ có cảm thấy hôm nay cậu hơi lạ không? Sao cháu cứ cảm thấy cậu cũng căng thẳng vậy chứ?]
Nhan Nghiên: [Cậu và anh rể của Cam có hiềm khích gì sao? Trông biểu cảm của cậu cứ sai sai á.]
Tô Ý Tiện: [Không có hiềm khích gì.]
Chỉ là anh rể của Cam từng thấy anh mặc áo màu hồng mà thôi.
Nhan Nghiên: [Thế mà cậu lại gắp thức ăn cho Cam nhưng hình như Cam bị dị ứng với củ từ…]
Tô Ý Tiện: [???]
Thế mà cháu vẫn rảnh rang nhắn tin cho mợ à?
Tô Ý Tiện thấy Giang Vãn Trừng gắp củ từ lên chuẩn bị cho vào miệng thì lên tiếng ngăn lại ngay: “Đó là củ từ đấy.”
Giang Vãn Trừng ngẩn người: “Cháu biết mà mợ.”
Nhan Nghiên khó hiểu: “Không phải anh dị ứng với củ từ sao? Em nhớ nhầm à?”
“À ừ…” Giang Vãn Trừng bỗng phản ứng lại, cậu ấy dị ứng với củ từ.
Vừa nãy Thẩm Tri Hành gắp vào bát cậu ấy, cậu ấy vô thức bỏ vào miệng, chẳng hề nghĩ tới việc mình dị ứng cái này.
Giang Vãn Trừng nhìn miếng củ từ nóng bỏng miệng trên đũa, nghĩ một lát: “Thật ra ăn một miếng cũng không sao.”
“Thôi, để em ăn cho.” Nhan Nghiên chìa bát ra, ra hiệu cậu ấy đưa miếng củ từ cho mình.
Thẩm Tri Hành nhìn Giang Vãn Trừng mang vẻ ngây thơ hiền lành, phản ứng chậm nửa nhịp thì gắp một miếng bông cải xanh cho cậu ấy: “Ăn cái này được không?”
“Được, được ạ, cháu cảm ơn cậu.” Giang Vãn Trừng lập tức cho bông cải xanh vào miệng.
Ăn được một nửa, nhân lúc Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện rủ nhau đi mua rau câu dừa, Giang Vãn Trừng lén lút hỏi Nhan Nghiên: “Cậu em thế này là đồng ý cho chúng ta yêu nhau rồi sao?”
Nhan Nghiên nhìn cậu ấy: “Cậu ấy không đồng ý thì có tác dụng gì không? Em với anh yêu nhau chứ có phải cậu ấy với anh yêu nhau đâu.”
Hôm nay trên bàn hai người đàn ông đều rất kỳ lạ, một người thì trưng cái vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của phụ huynh một cách hiếm có, một người thì căng thẳng đến mức mặt trắng bệch, nói chuyện còn cà lăm.
“Anh cứ thả lỏng đi, cậu em đáng sợ đến thế ư?”
Giang Vãn Trừng nói thật: “Ừ.”
“Vì thế anh thực sự không thể tưởng tượng nổi cậu em lại mặc áo màu hồng.”
Giang Vãn Trừng hơi sượng mặt: “Em không biết sao?”
Thấy Nhan Nghiên lắc đầu, cậu ấy lạnh buốt con tim.
Đúng lúc Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện quay lại, Nhan Nghiên không thể chờ đợi được nữa hỏi luôn: “Cậu ơi, Cam nói cậu mặc áo màu hồng, sao cháu chưa thấy bao giờ?”
Mặt Thẩm Tri Hành cứng đờ ra, anh chưa kịp trả lời, Tô Ý Tiện bên cạnh đã vội vàng lấy điện thoại ra: “Mợ có ảnh, mợ tìm cho cháu xem.”
Ảnh Thẩm Tri Hành mặc áo hồng được ba người truyền tay nhau, bầu không khí cực kỳ nghiêm túc trên bàn ăn hồi nãy dịu xuống hẳn.
Giang Vãn Trừng nhìn Thẩm Tri Hành nhiều lần, thấy anh không tức giận, lúc này tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống.
Nhan Nghiên bảo Tô Ý Tiện gửi ảnh cho mình, sau đó cô bé chuyển tiếp cho Thẩm Cẩm ngay tức khắc.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Cẩm gửi một bức ảnh Thẩm Tri Hành mặc váy lúc nhỏ cho cô bé.
“Mợ ơi, mợ thấy cái này bao giờ chưa?” Nhan Nghiên đưa điện thoại cho Tô Ý Tiện, Tô Ý Tiện xem xong thì cười cho thật đã rồi trả lại cho Nhan Nghiên.
Thẩm Tri Hành nghiêng đầu sang một bên, không muốn đối diện.
Giang Vãn Trừng ngồi đối diện anh thì cúi đầu nhìn chân trong suốt toàn bộ quá trình, khiếm nhã chớ nhìn.
Sau đó, Thẩm Tri Hành tìm ra thật nhiều ảnh xấu của Nhan Nghiên hồi nhỏ.
Có ảnh đứng khóc có bong bóng nước mũi, có ảnh nằm trên đất vừa khóc vừa đá chân, còn có một bức chụp ảnh chung hồi mẫu giáo, tất cả mọi người đều cười, chỉ có Nhan Nghiên khóc.
Nhan Nghiên thấy thế lập tức gửi tin nhắn cho Thẩm Cẩm bảo cô ấy gửi thêm ảnh mất mặt của Thẩm Tri Hành cho mình.
Hai cậu cháu tập trung tổn thương lẫn nhau.
Sau khi nhìn thấy bức thứ tám mình gào khóc om sòm, Nhan Nghiên đỡ trán: “Cậu à, sao chỗ cậu toàn ảnh cháu khóc lộ cả amidan thế? Không có cái nào cười sao? Cái đẹp xíu ấy?”
“Không có, cháu cười thì có gì hay mà chụp?” Thẩm Tri Hành chỉ khi nhìn thấy cô bé khóc to hoặc làm điều ngu ngốc mới có ham muốn giơ điện thoại lên chụp lại.
Nhan Nghiên lườm anh, hơi không vui: “Mấy chuyện cậu làm với cháu hồi nhỏ ấy nhá, sau này cháu sẽ trả lại con cậu từng cái một.”
“Chuyện gì?” Tô Ý Tiện tò mò hỏi.
“Hồi nhỏ, vào ngày nghỉ đông đầu tiên, cậu lừa cháu phải đi học, cháu mặc áo phao chuẩn bị ra ngoài thì cậu mới nói là lừa cháu thôi.” Có rất nhiều chuyện hồi nhỏ mà Nhan Nghiên không nhớ rõ lắm, chỉ có chuyện này là nhớ rõ rành rành.
“Hôm đó cháu bị cậu chọc tức khóc ầm lên, cậu lại hỏi cháu không phải đi học mà không vui à? Sau đó cháu nghĩ lại, đúng vậy, không phải đi học cháu nên vui mới phải, sau đó cháu ngừng khóc ngay, vui vẻ chạy đi.”
“Còn có một lần, cháu thấy dì giúp việc mua củ sen về có dính bùn, cháu hỏi cậu tại sao trên củ sen lại có bùn? Cậu nói với cháu là dì giúp việc đào nó ở vũng bùn trước cửa nhà.”
Nhan Nghiên mở một bức ảnh cả người cô bé dính đầy bùn ra: “Bức này nè, sau đó cháu bị cậu lừa đi đào củ sen, đào cả nửa ngày trời chẳng đào được gì hết, cậu còn cười cháu ngốc.”
“Tóm lại là hồi nhỏ cháu bị cậu lừa không ít đâu.”
Đột nhiên Tô Ý Tiện nghĩ đến chuyện gì đó, cô hỏi Thẩm Tri Hành: “Thế sao này chúng ta có con, có phải nên để Nhan Nghiên trông cho không?”
Thẩm Tri Hành được Thẩm Cẩm trông nom nuôi lớn, Nhan Nghiên lại được Thẩm Tri Hành chăm lo, cứ truyền lại theo cách đó, con của họ nên giao cho Nhan Nghiên.
“Được đó.” Nhan Nghiên đáp lời, “Thế hai người định bao giờ sinh em bé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT