Tô Ý Tiện nằm nhoài trên vai anh, đôi môi mấp máy, gọi anh: “Thẩm Tri Hành…”

Thẩm Tri Hành khẽ khàng đáp một tiếng, hai tay giữ eo cô, muốn ôm cô xuống khỏi người mình nhưng hai tay hai chân cô quấn lấy anh quá chặt, như một con koala không có cảm giác an toàn.

“Ý Ý, nên đi ngủ thôi.” Thẩm Tri Hành vuốt ve lưng cô.

Tất cả những nơi lòng bàn tay anh đi qua đều như tia lửa nhỏ có thể đốt cháy cả thảo nguyên.

Sau lưng Tô Ý Tiện được xoa vuốt run lên từng đợt, cô kìm lòng không đặng trốn sang hai bên, mỗi một lần trốn đi đều có thể nghe thấy tiếng thở trầm thấp kìm nén của anh.

“Không ngủ được.” Tô Ý Tiện lắc đầu, ngay sau đó nhìn anh với vẻ bất mãn, “Trước kia anh không như thế này.”

“Gì cơ?”

Tô Ý Tiện chỉ vào cúc áo ngủ đang cài chặt của mình “Trong giấc mơ trước đây của em, anh không như thế…”

Cô vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, giọng điệu nũng nịu như lẩm bẩm này chỉ xuất hiện sau khi cô say.

Hai má cô hơi ửng đỏ, Thẩm Tri Hành không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên mặt cô, hỏi cô: “Anh trong mơ thế nào?”

Tô Ý Tiện bị anh cọ ngứa mặt, cười trốn về phía sau.

Lúc cơ thể ngửa ra sau, cô vô tình đụng phải cái nơi bị vây nhốt nào đó một lần nữa.

Vải xám nhạt in vết nước, cô dùng ngón tay chọc một cái, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Tri Hành: “Anh buồn ngủ không?”

Thẩm Tri Hành đáp: “Buồn ngủ.”

Lúc này đã hai giờ sáng, nên buồn ngủ rồi.

“Hình như nó không buồn ngủ.” Tô Ý Tiện và cái thứ không buồn ngủ kia bắt tay nhau.

Cùng lúc đó, người đàn ông vừa nói không buồn ngủ bỗng hít sâu một hơi, nhíu chặt mày lại tới mức không thể chặt hơn nữa.

Tô Ý Tiện nắm tay Thẩm Tri Hành, ngón tay anh thon dài cân đối, móng tay được cắt dũa sạch sẽ tròn trịa.

Cô bọc lấy ngón tay Thẩm Tri Hành, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắm đốt ngón tay anh.

“Về phòng ngủ đi.” Thẩm Tri Hành nắm chặt cô tay cô, “Khuya quá rồi.”

Tối nay anh mới nhận ra khả năng tự chủ mà mình vốn lấy làm kiêu ngạo không giỏi như trong tưởng tượng, cũng có thể vì đối tượng mà khác thường.

Nhịp thở của Tô Ý Tiện hoàn toàn rối loạn, cô để mặc Thẩm Tri Hành nắm cổ tay mình, vươn người tới hôn anh.

Dần dần, tiếng hít thở bên tai càng nặng hơn.

Trong phòng ấm nóng quá đỗi, chiếc chăn lông mỏng nhẹ cũng khó che lại được, bị ai đó tiện tay vứt xuống đất.

Chẳng biết từ lúc nào, tay Thẩm Tri Hành buông lỏng, không nắm chặt tay cô nữa mà đi đến một nơi khác cần nó hơn, một nơi mà Tô Ý Tiện muốn nó đến.

Thẩm Tri Hành đỡ cổ cô ngửa ra sau, chờ Tô Ý Tiện nằm vật xuống sô pha thì bế ngang cô lên.

Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm ngửa trên giường, sau đó quay người định đi.

“Anh đi đâu thế?” Tô Ý Tiện kéo tay anh, cô chỉ túm được ngón trỏ tay phải của anh rồi nhanh chóng lướt xuống.

“Rửa tay.”

Thẩm Tri Hành quay lại rất nhanh, cúi người hôn cô lần nữa.

Anh dịu dàng cực độ, bàn tay nhàn rỗi còn nhẹ nhàng túm lấy cái chân căng hết cả cơ lên vì căng thẳng của Tô Ý Tiện, xoa bóp thả lỏng cho cô từ trên xuống dưới, lặp lại tuần hoàn.

Cảm nhận được sự kiềm chế và xấu hổ trong giọng của cô, Thẩm Tri Hành thả chậm tiết tấu hôn cô lại, đôi môi khẽ cọ lên má cô.

Anh nói nhỏ: “Nơi này cách chỗ ở của mọi người rất xa.”

Đôi mắt ngập nước của Tô Ý Tiện nhìn anh hơi mơ hồ, cô nhả ra một âm tỏ vẻ thắc mắc từ trong xoang mũi.

Nhưng rất nhanh sau đó, khi đạt đến cực điểm, tất cả lý trí của cô tan biến trong nháy mắt, âm điệu kìm nén trong cổ họng hồi lâu cũng được đồng loạt phóng thích ra ngoài.

Hơn nửa cái quần ngủ màu xám nhạt của Thẩm Tri Hành đã biến thành màu xám đậm, anh hoàn toàn không thèm quan tâm gì tới nó, cúi đầu tiếp tục hôn người có lồng ngực phập phồng dữ dội trong lòng, vuốt ve tấm lưng căng ra của cô, xoa nắn ngón chân cuộn tròn của cô…

Tô Ý Tiện ôm cánh tay anh, gò má áp vào lồng ngực anh, rì rầm: “Hình như đây không phải chuyện mà “người chú bình thường” nên làm đâu…”

Biết cô đã quên hết những lời đã nói vào mấy tiếng trước, nhưng hiện tại Thẩm Tri Hành không định nhắc lại.

Anh lại hôn lên môi Tô Ý Tiện: “Giờ em mới nhận ra à?”

Tô Ý Tiện lắc đầu: “Nhận ra từ lâu rồi.”

Từ lúc cô chủ động hôn anh, cô đã biết điều này không nên.

Ít nhất trước khi nghe Thẩm Tri Hành chính miệng thừa nhận tình cảm của mình, chuyện này không nên xảy ra.

Nhưng Tô Ý Tiện không muốn quan tâm.

Vào giây phút hôn anh, cô chỉ muốn bị dục vọng chi phối, cô chỉ muốn làm những gì cô muốn.

“Chú cháu bình thường”, “bậc con cháu”, “tình thân” gì đó… Đều cút mịa hết đi.

Thẩm Tri Hành lúc nào cũng nói luân lý đạo đức, tới lúc hôn nhau, chẳng phải cũng không muốn buông tay đó sao.

Tô Ý Tiện cực kỳ mệt, mí mắt dần sụp xuống…

“Em buồn ngủ…”

Thẩm Tri Hành còn chưa kịp nói cô là đồ vô lương tâm, người trong lòng đã nhắm mắt lại, hơi thở dần đều đặn.

Anh bất đắc dĩ bật cười, đỡ cô nằm thẳng xuống giường.

May mà giường đệm sạch sẽ, Thẩm Tri Hành vặn khăn mặt ấm lau người giúp cô rồi đắp chăn lên cho cô.

Anh tắt đèn ở đầu giường đi, vào nhà tắm cởi áo ngủ ra rồi ném vào máy giặt, sau đó đi vào buồng tắm tắm gội.

Sau khi tắm xong, bầu trời hiện lên màu trắng bạc.

Thẩm Tri Hành nhìn chằm chằm ghế sô pha một lúc lâu, anh dùng khăn mặt lau sạch ghế rồi nằm ườn ra đó, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy buồn ngủ chút nào, anh bèn ôm chăn lông đi lên phòng khách trên tầng hai để ngủ.



Đồng hồ sinh học gọi anh dậy vào đúng tám giờ, Thẩm Tri Hành dùng hai tay đưa lên mắt xoa ấn, sau đó đi xuống tầng.

Rèm cửa sổ dưới phòng khách đã được kéo ra, cửa phòng ngủ cũng mở rộng.

Cái áo phao Tô Ý Tiện mặc tối qua cũng không thấy đâu nữa.

Thẩm Tri Hành mở cửa sổ ra nhìn qua bên kia hồ, cửa sổ phòng Tô Ý Tiện đóng chặt, anh đoán cô về ngủ bù.

Trong phòng rửa tay, Thẩm Tri Hành đứng trước gương thoa bọt cạo râu thật tỉ mỉ, sau đó cẩn thận từng tí một cạo hết râu đi.

Hôm qua Tô Ý Tiện nói râu anh đâm khó chịu, toàn đẩy anh ra.

Chỉnh trang bản thân thật sạch sẽ xong, Thẩm Tri Hành mặc một cái áo sơ mi đen và quần tây, lấy kính mắt trong vali ra.

Tô Ý Tiện thích nhìn anh đeo kính, gọng kính này là kiểu cặp đôi cùng một nhãn hàng với cái cô thường đeo.

“Chào buổi sáng sếp Thẩm.” Dì giúp việc gõ cửa đi vào, đưa quần áo giặt xong ngày hôm qua cho anh.

Thẩm Tri Hành mặc áo măng tô mà dì đưa tới vào, đứng trước gương chỉnh lại cổ áo và cổ tay áo.

“Cô Tô dậy chưa?” Anh hỏi.

“Cô Tô?” Dì ấy sững sờ, “Trời vừa tờ mờ sáng cô Tô đã đi rồi.”

Dì ấy đã phủ vải chống bụi khắp phòng Tô Ý Tiện rồi, ngay cả cửa sổ để thông gió xong cũng khóa chặt lại.

Động tác lật cổ áo của Thẩm Tri Hành bỗng khựng lại, hơi ngạc nhiên: “Đi rồi?”

“Đúng vậy, kéo hai cái vali, chú Vương đưa đi, bảo là muốn đi kịp chuyến bay, ngài không biết sao?”

“Không phải ngày kia con bé đi học rồi sao?”

Dì ấy lắc đầu: “Thế thì tôi không biết, tôi chỉ biết hôm qua cô ấy còn dặn nhà bếp làm mấy cái sandwich, bảo muốn mang cho bạn, nói cái gì mà không quen ăn đồ ăn trong chuyến bay quốc tế …”

Thẩm Tri Hành im lặng nhìn gian nhà bên kia hồ, anh thẫn thờ một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Ý Tiện, cô không nghe máy.

Anh mở danh bạ ra, lướt tới nhóm tên có chữ “Ý”.

Trong đó có số điện thoại của quản gia khu chung cư của Tô Ý Tiện, có số của chị Khương, còn có số của cố vấn học tập và mấy người bạn thân thiết của cô.

Do dự một lúc giữa Sài Ứng và Giản Đan, cuối cùng Thẩm Tri Hành chọn người thứ hai.

Cuộc gọi được quay số rất nhanh, chuông vang một lúc lâu mới có người nghe.

Giản Đan vẫn chưa ngủ dậy, lúc lên tiếng vẫn còn ngái ngủ: “Alo, chuyển phát để ở điểm gửi nhận, cảm ơn…”

“Alo, Giản Đan, chào cháu, tôi là Thẩm Tri Hành.”

“Thẩm…” Giản Đan mất mấy giây để phản ứng, đột nhiên nhảy bật lên khỏi giường như con cá chép quẫy đuôi.

Giọng cô ấy cao lên quãng tám: “Thẩm Tri Hành? Sếp Thẩm?”

“Đúng vậy, tôi muốn hỏi cháu cái này, cháu có biết hôm nay Ý Ý bay đi đâu không, tôi không gọi vào máy của con bé được.”

“À…” Bộ não chứa mấy trăm GB tiểu thuyết ngôn tình Giản Đan nhanh chóng hoạt động, “Ý Ý bay ra nước ngoài á chú, học kỳ trước cậu ấy nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi của trường, cậu ấy không nói với chú sao?”

Lòng Thẩm Tri Hành chùng xuống, hồi năm nhất Tô Ý Tiện từng đề cập với anh chuyện sinh viên trao đổi một lần nhưng năm ngoái anh khiến Tô Ý Tiện đau lòng gần nửa năm, hai người không nói với nhau được mấy câu, vì thế anh không biết tình hình cụ thể.

“Chuyến bay mấy giờ?”

“Hình như là mười rưỡi? Có chuyện gì gấp sao chú? Bây giờ chú ra sân bay chắc vẫn kịp đấy.”

Giản Đan chẹp một tiếng, giọng điệu lo lắng: “Nếu không thì sẽ rất lâu không thể gặp nhau đấy, cháu nghĩ coi, hôm nay là mười sáu tháng Giêng, sáu bảy tám chín…”

Cô ấy chưa tính ra ngày nào Tô Ý Tiện về, Thẩm Tri Hành đã cảm ơn rồi cúp máy.

“Chậc, bây giờ mới biết cuống à?” Giản Đan nằm lại xuống giường, thở dài, “Chưa nghe mình nói hết câu, nếu hiểu sai đơn vị tính thời gian… Thế thì tốt quá rồi.”



Sau khi kết thúc cuộc gọi với Giản Đan, Thẩm Tri Hành gọi cho chú Vương bảo ông ấy chuẩn bị xe ngay lập tức.

Anh vội vàng đi ra bãi đậu xe, vừa ngồi vững vào ghế sau, chú Vương đã giẫm chân ga, cứ như giẫm chạm cả sàn luôn.

Thấy anh sốt ruột, chú Vương không nói gì cả, lái xe tới thẳng sân bay.

Thẩm Tri Hành đặt bừa một vé máy bay cất cánh vào giữa trưa, sau khi đến sân bay thì vào check in bằng lối cấp tốc.

Sau khi qua trạm kiểm soát, anh nhận được cuộc gọi lại của Tô Ý Tiện khi đang ở trong sảnh chờ lên máy.

“Alo? Vừa nãy chú gọi cho cháu làm gì…”

“Em đang ở đâu?’

Tô Ý Tiện ngây ra một giây: “Cháu đang ở sân bay, lát nữa cháu…”

Thẩm Tri Hành ngắt lời cô: “Cổng nào?”

“Hả?” Tô Ý Tiện không hiểu ra sao nhưng vẫn nói cho anh biết.

“Chờ anh.”

Thẩm Tri Hành cúp máy, nhanh chân đi tới cổng số sáu khu A.

Mười phút sau, anh nhìn thấy Tô Ý Tiện ở gần quán cà phê đối diện cổng số sáu.

Một mình cô đứng đó, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh.

Lúc thấy Thẩm Tri Hành vội vàng chạy tới, trong mắt cô tràn ngập sự ngạc nhiên, và hơi… chột dạ.

Thẩm Tri Hành bước nhanh tới trước mặt cô, duỗi tay kéo cô vào lòng.

Hai cánh tay anh siết chặt lại, như tìm thấy vật báu bị mất, mãi một lúc lâu cũng không muốn buông tay.

Tô Ý Tiện từ từ vùi đầu vào trong lồng ngực anh, hơi không hiểu tình hình hiện tại.

Sáng nay cô vừa thức dậy thì nhớ ra chuyện say rượu làm càn tối hôm qua, sợ tới mức vội vàng khoác áo phao bỏ chạy, đến sân bay ngồi sớm nửa tiếng so với giờ dự tính.

Vốn dĩ Tô Ý Tiện muốn nhân cơ hội này để bản thân có mấy ngày bĩnh tĩnh, bình tĩnh lại xong mới về đối mặt với Thẩm Tri Hành.

Không ngờ anh lại đuổi đến đây.

Không phải chứ?

Đến mức đấy không?

Chẳng phải đêm qua không có làm gì anh sao?

Ôm một lúc, Thẩm Tri Hành chậm rãi buông cô ra.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Tri Hành, Tô Ý Tiện quyết định giả chết đến cùng.

Cô xấu hổ vì hành vi quá giới hạn to gan của mình tối hôm qua, uống có tí rượu mà đã đuổi theo mà hôn anh như uống phải thuốc gì đó, còn sờ anh, còn kéo tay anh muốn…

Quá bất hợp lý, quá bất hợp lý luôn ấy.

Rốt cuộc rượu là thứ đáng sợ gì thế?

Chất lỏng làm mất lý chí đầy đáng sợ, máy phóng đại dục vọng đầy đáng sợ.

Nhưng may mà cô có một thói quen là không nhớ gì sau khi say rượu, đây là lý do giả chết vì không nhớ gì chính đáng nhường nào cơ chứ!

Tô Ý Tiện cố giả bộ bình tĩnh, không hiểu hỏi anh: “Chú tới đây có chuyện gì sao?”

“Không nhớ à?”

“Không nhớ.” Tô Ý Tiện lắc đầu.

Cô ngẫm nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi anh: “Hôm qua cháu uống say đã làm gì sao? Tại sao sáng dậy cháu lại ngủ ở phòng chú?”

Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Em quên hết cả nửa đoạn trước lẫn nửa đoạn sau rồi sao?”

Tô Ý Tiện giật mình, bật thốt lên: “Còn có cả nửa đoạn trước á?”

Cô vô thức che miệng lại, hơi chột dạ: “Ý, ý cháu là… nửa đoạn trước là gì? Cháu ở phòng chú không chịu đi sao?”

Thẩm Tri Hành nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Tô Ý Tiện, hoài nghi nói: “Em thực sự không nhớ gì hả?”

Tô Ý Tiện kiên định lắc đầu: “Cháu thực sự không nhớ.”

Thẩm Tri Hành giơ tay lên vân vê vành tai đỏ bừng của cô, áp sát tới bên tai cô nhỏ giọng nói: “Ý Ý, đã làm thì phải chịu trách nhiệm.”

Tô Ý Tiện nuốt một ngụm nước bọt: “Chịu, chịu trách nhiệm gì cơ? Cháu có làm gì chú đâu…”

Hôm qua từ đầu đến cuối anh đều mặc đồ ngủ ngay ngắn, quá ư là đoan chính.

Thẩm Tri Hành: “Làm rồi.”

Tô Ý Tiện: “Không hề!”

“Không phải em không nhớ sao?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.

Tô Ý Tiện cuống lên: “Thế thì chú cũng không thể ăn nói linh tinh được!”

“Được, không làm.” Thẩm Tri Hành nhanh chóng thỏa hiệp.

Tô Ý Tiện thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì đúng rồi, mặc dù cháu quên mất nhưng chú không thể ỷ…”

“Thế em định bao giờ làm?”

Tô Ý Tiện:???

“Chú, chú ơi, chúng ta, ờm, ặc…” Tô Ý Tiện hơi lắp bắp, “Có chuyện gì chờ cháu về nước rồi tính tiếp được không? Tình cảm của chú dành cho cháu chuyển biến nhanh quá, cháu, não cháu không đủ dùng.”

Anh đi công tác hơn hai mươi ngày mà vừa trở về đã như biến thành người khác vậy.

Hơn hai mươi ngày trước vẫn luôn miệng “chú cháu”, hơn hai mươi ngày sau mở miệng ra là bảo “có làm không”.

Mặc dù hôm qua cô nhóm lửa trước nhưng…

Ơ, đột nhiên Tô Ý Tiện nhớ ra, hình như hôm qua cô chỉ lo làm bản thân vui vẻ chứ hoàn toàn không để ý gì tới anh.

Thẩm Tri Hành nhíu mày: “Em phải đi mấy tháng?”

“Dạ? Cháu chỉ đi tham gia lễ ký kết trao đổi của hai trường thôi, ở bên đó tham quan này kia, chắc tới tầm ngày chín sẽ về.”

Thẩm Tri Hành ngạc nhiên: “Ngày chín?”

Không phải Giản Đan nói qua điện thoại là chín tháng sao?

Anh liếc nhìn đồng hồ, đưa ra quyết định ngay lập tức: “Anh đi cùng em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play