Thầy À, Em Thật Quyến Rũ

Chương 6: Sở Hàn Cẩn


2 tháng

trướctiếp

“Ha, Sở cẩu!!! Cậu mau dừng tay lại cho tôi!!!!”

Lưu Phỉ ngồi trong buồng lái không ngừng rung lắc, màn hình điều khiển liên tục gặp sự cố pát ra tín hiệu màu đỏ chói tai.

Đến lúc dừng lại đầu óc bị làm choáng váng một hồi mới trở lại bình thường, thương tâm mà nhảy khỏi khoang điều khiển.

Lưu Phỉ:  Sở cẩu!!! Cậu phát điên cái gì?!!?!! Làm bảo bối của tôi thành ra như này tôi biết sống thế nào đây hả!!!???

Không nói thì thôi, nói rồi lại chính mình tức muốn nổ phổi, nhìn Tiểu Hoả mà khóc không thành tiếng.

Thương tâm chết mất, cậu ta dành tiền tiêu vặt ba tháng trời!!! phải!!!! Chính là ba tháng cậu ta không ăn không uống, thay cho “ con" mình giáp tay mới vậy mà bị cái tên chó này đánh nát rồi!!!! Bảo cậu ta không thương tâm sao được!!!!

Sở Hàn Cẩn lúc này cũng bước khỏi cơ giáp, sắc mặt không tốt ném găng tay qua một bên, đợi mặt đất hết bụi rồi mới nhảy xuống.

Lưu Phỉ - người nào đó hít bụi từ nãy tới giờ:…

Lưu Phỉ: Cái tên chó này, không phải chỉ là đụng phải có cái thôi mà có cần tức giận vậy không!!!! Hại Tiểu Hoả* nhà tôi thành thế này cậu không xong với tôi đâu!!!

Mặc kệ Lưu Phỉ càm ràm, Sở Hàn Cẩn giống như hoàn toàn bị ngăn cách với tiếng ồn, tùy tiện bẻ một tuýp thuốc xanh lá uống vào người rồi mới lại gần Lưu Phỉ.

Cậu ta đang càm ràm cũng im bặt lại bịt tai theo bản năng liền muốn lùi về sau một bước, nhưng Sở Hàn Cẩn cũng nhận ra nên dừng lại vung tay ném về phía Lưu Phỉ.

Cậu ta hoảng hốt cúi người bật lá chắn phòng vệ lên, một lúc sau vẫn chưa thấy gì mới dám mở mắt ra ngây ngốc mà nhìn tấm thẻ trên mặt đất.

Lưu Phỉ:Lão đại, anh thật tốt, lần sau nhớ gọi tô…lão đại?

Cậu ta hớn hở như được mùa, nhìn tấm thẻ trong tay mà tầng mỡ trên mặt sướng rung lên mới nhận ra Sở Hàn Cẩn đã rời đi từ lâu.

Lưu Phỉ:Không sao, Tiểu Hoả, bà có tiền thay cho con bộ giáp mới rồi nè!!!

*Tiểu Hoả: là cơ giáp của Lưu Phỉ, có màu đỏ nên gọi là Tiểu Hoả.

Sở Hàn Cẩn cũng không rảnh quan tâm đến Lưu Phỉ, vừa rời đi liền xông thẳng vào tòa nhà y tế, như thường lệ bước vào căn phòng cuối hành lang.

Không bao lâu sau liền có người gõ cửa, người vừa bước vào liền muốn ngay lập tức xông ra ngoài, đầu mày nhăn chặt, trán cũng nổi gân xanh.

Phong Nhữ:Thu Pheromone lại đi.

Phong Nhữ xúc động muốn mắng người, vừa mới bước vào cửa đã bị Pheromone của cái trên này làm cho suýt thì mất kiểm soát.

Alpha có tính lãnh thổ cực cao, rất ghét việc tiếp xúc với Pheromone của Alpha khác vậy mà cái tên này luôn dẫm chân lên vạch giới hạn của cô.

Khổ nỗi, không phải lương cao cô đã sớm bỏ cái tên này rồi.

Cô ném một tuýp thuốc cho Sở Hàn Cẩn.

Phong Nhữ:" uống đi".

Tuýp thuốc dài cỡ một ngón tay, có màu xanh lá được đựng trong ống thủy tinh chế tạo đặc biệt, vì là loại mới điều chế nên không có một nhãn mác nào cả.

Sở Hàn Cẩn nhận lấy tuýp thuốc liền uống, mặt mày sắc bén hiện lên chút huyết sắc, đôi mắt hẹp dài, đồng tử tử sắc vừa quyến rũ vừa âm trầm lạnh lẽo.

Cảm nhận những sợi tơ tinh thần lực đang từ từ được xoa dịu, những sợi tơ màu xám đã nhạt màu đi mới lặng lẽ thở ra.

Sở Hàn Cẩn:Bao lâu?

Hắn thoải mái nằm xuống giường, ổn định lại cảm xúc mới cất tiếng nói khàn khàn.

Phong Nhữ:Tối đa 5 lần.

Nghe kết quả không khả quan mấy nhưng đó là kết quả tốt nhất có thể rồi.

Phong Nhữ:Tuy nhiên tác dụng phụ sẽ gây buồn ngủ suốt một giờ, cậu không nên lạm dụng nó quá đâu.

Phong Nhữ lèm bèm một lúc, nhìn thấy Sở Hàn Cẩn nhắm mắt muốn nghỉ ngơi cũng biết điều nhanh chóng rời đi.

Chẳng mấy chốc mà căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở đều đều của người trên giường.

Người máy:" Cậu cứ đi theo hướng này, đi hết hành lang là tới".

Chu Ý Nhiên nghiêm túc ghi nhớ lời của người máy.

Chu Ý Nhiên:" Cảm ơn."

Người máy nhỏ rất hoạt bát, màn hình điện tử nhanh chóng hiện lên khuôn mặt mỉm cười.

Người máy:" Không có gì."

Có trời mới biết, cậu chỉ nghĩ phòng y tế nó chỉ nho nhỏ thôi, ai mà ngờ nó khác gì cái bệnh viện đa năng đâu.

Chỉ mỗi việc tìm phòng thôi đã là cả một vấn đề rồi.

Đi hết đường, ừm… Chu Ý Nhiên lần mò đi đến cuối hành lang, nhìn mấy cái bảng hiệu bên trên cửa, cuối hành lang…hình như là phòng này…

Cậu gõ cửa chờ đợi không thấy phản hồi, hay là nhầm phòng rồi ta?

Cậu nhìn ngó xung quanh, cậu chú ý đến căn phòng cuối cùng bên trái hành lang.

Hình như bên trong có cái gì đó…

Cậu vô thức mà bước tới nắm lấy tay nắm cửa…

Lương Nam Doanh: Giáo sư Chu?

Hả? Nghe tiếng gọi cậu quay qua liền thấy Lương Nam Doanh xỏ tay vào túi áo blouse, hơi nhướng mày nhìn cậu.

Lương Nam Doanh: Cậu tìm tôi à?

Cậu dời sự chú ý lên người Lương Nam Doanh, nhớ đến việc kia liền gật đầu.

Chu Ý Nhiên: Ừ.

Lương Nam Doanh mỉm cười mở cửa phòng: Xin mời.

Cậu nhanh chóng đi theo Lương Nam Doanh vào phòng liền vứt cái cảm giác kì lạ kia sau đầu không nghĩ nữa.

Ngoại truyện:

Sở Hàn Cẩn: z z z z z…

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp