Thầy À, Em Thật Quyến Rũ

Chương 1: xuyên 1


2 tháng

trướctiếp

“ Thầy Tạ, hay tôi đổi cho anh nha.”

Tạ Kì: Không cần. 

Trong lòng: “Không sao, đến lượt tôi trực à, anh mau đi đi.”

Đồng nghiệp bị cậu lạnh giọng từ chối âm thầm toát mồ hôi hột, muốn khóc đến nơi, làm quen với thầy Tạ quá khó mà.

Tạ Viên đỡ trán, tuần này đến lượt cậu trực ban mà người nào cũng muốn nhận trực thay cậu là thế nào?

Cậu không biết phải nói sao nữa, chỉ mong có thể nhanh tiễn vị đồng nghiệp này ra về.

Vất vất vả vả mới tiễn được người, Tạ Kì mới thở phào ngồi xuống ghế.

Cậu ra trường được hai năm liền xin vào đây làm giảng viên khoa tâm lý của trường.

Cậu cũng dạy được hai năm rồi mà tiếc thay vẫn chưa tạo được mối quan hệ tốt với đồng nghiệp.

Không phải cậu không muốn, đồng nghiệp cũng cực kì thân thiện như vị đồng nghiệp ban nãy, nói chung là cực kì khó nói.

"Mới 28 nồi bánh chưng mà cứ như ông già vậy" đó là câu nói nhiều nhất cậu nghe từ mọi người thân trong nhà nhưng cậu cũng không quan tâm lắm.

Tính cách này chắc cậu lây từ ông nội, mỗi lần hè là cậu về với ông bà nên thành thói quen của cậu từ bao giờ cũng không biết.

Cầm bình giữ nhiệt với vài quả táo đỏ và kỉ tử bên trong thở ra một hơi thỏa mãn, hiếm khi mới được một hôm bình yên như vậy.

Thầm lâm vào suy tư, Tạ Kì nghịch bút trên tay, cậu vừa chấm điểm cho sinh viên vừa thầm cảm thán sinh viên năm sau càng tài năng hơn nhiều.

Tài năng hơn liền đi kèm với tinh quái hơn, càng lúc càng tinh quái, đặc biệt là cái tên nhóc tóc xoăn đó, thật làm cậu mệt mỏi gần chết.

Nhưng cũng nhờ có tên nhóc đó mà cuộc sống giảng dạy của cậu cũng náo nhiệt hơn hẳn.

Cốc cốc!

Tạ Kì: Mời vào.

Cậu nghĩ là giảng viên quay lại lấy nên không quá để ý.

Cái tay lớn từ đằng sau bịt mắt cậu lại, bị bóng tối bao trùm cậu cũng chẳng hoảng từ tốn đặt bút xuống.

Tạ Kì: Đoàn Thiên, cậu còn không bỏ tay thì cút ra ngoài chơi.

Nam sinh tên Đoàn Thiên nở nụ cười rạng rỡ liền bỏ tay ra, mái tóc nâu xoăn nhẹ dài chờm qua tai, đôi mắt đen lấp lánh biểu hiện toàn bộ cảm xúc thích thú của chủ nhân nó.

Phải công nhận cái tên này có vẻ ngoài thực tốt đến khó để chê.

Đoàn Thiên bị gọi tên liền ngồi xuống bên cạnh cậu, đầu dụi vào bên cổ cậu, vài sợi tóc quăn cọ vào cổ làm cậu ngứa ngáy.

Tạ Kì: Cậu vừa mới chơi bóng xong? 

Hắn ngẩng đầu lên liền thấy vẻ nhăn nhó của Tạ Kì, ngày lập tức liền bày ra bộ mặt đáng thương ôm chặt eo cậu mà cọ tới cọ lui.

Đoàn Thiên: Thầy Tạ, thầy nỡ lòng nào lại ghét bỏ em như vậy em sẽ rất buồn đó.

Tạ Kì quá quen với cái tính này của hắn, một tay đẩy cái đầu bông xù ra khỏi cổ mình, một tay nhấc bình nước lên uống.

Sau khi thoả mãn mới ló cái đầu của mình ra, Đoàn Thiên hơi bĩu môi giận mà không dám nói.

Đoàn Thiên: em đã cố tình tắm xong mới qua đây chơi với thầy đó.

Tạ Kì:…

Đoàn Thiên: em còn xịt nước hoa rất thơm nè!

Tạ Kì:…

Đoàn Thiên: Em còn mua cho thầy táo đỏ với kỉ tử nè!

Hắn ngồi sát bên cậu, đầu dựa lên bàn, rũ i  mắt xuống, cái mỏ hơi chu lên giận dỗi cậu không thèm để ý đến mình.

Tạ Kì: Hôm qua tên vào vắng mặt môn tâm lý học xã hội?

Đoàn Thiên: ᄒᄒ°°°

Hắn ta trực tiếp ngồi thẳng dậy không dám nói gì, ngoan ngoãn tự làm mình tàng hình, tiếc thay cái cơ thể 1m 92 to đùng vát vại có muốn giấu cũng giấu không được.

Uống một ngụm nước lại thong thả mở lời.

Tạ Kì: Cậu Đoàn Thiên chúng ta có gì cần nói thêm nữa không?

Đoàn Thiên ngồi co rúm lại, vì hình thể lớn nên trông bộ dáng rụt rè có chút buồn cười, đôi mắt cún muốn lấy lòng lại nhìn thấy gương mặt lạnh như tiền, đôi mắt sắc bén như dao của Tạ Kì mà xìu xuống.

Tạ Kì bình thản nhấp môi: học tốt tôi sẽ mời cơm cậu.

Đoàn Thiên cao giọng vui sướng: thật sao? Thầy phải giữ lời đó!!

Nếu Đoàn Thiên mà có đuôi chắc chắn giờ này nó đã vẫy loạn lên cực kỳ cao hứng, chào tạm biệt cậu liền phóng ra ngoài.

Nhìn bộ dáng chả ra dáng sinh viên hai mấy tuổi đầu gì cả.

Cậu là con một trong nhà, nếu có em chắc cũng đã lớn như Đoàn Thiên rồi.

Suốt hai tám năm cuộc đời cuối cùng có người mà cậu có thể nói chuyện nên cậu đã coi luôn Đoàn Thiên thành em trai mình mà dung túng từ lúc nào không hay.

Nghĩ tới lại đau đầu, dạo gần đây cậu rất hay bị đau đầu, mỗi lần nhói đều cực kỳ khó chịu, chắc cậu nên qua khoa não làm một cái kiểm tra xem sao.

Cậu xoa bóp đầu mình, hai mắt nhăn chặt mới từ từ dãn ra, lê tấm thân tàn lại ghế dài mà nằm xuống.

*Chú thích:

Tên người+ “:” là lời nói của nhân vật.

Tên người+ “:” +" " là suy nghĩ của nhân vật.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp