Mùi vị bẩn thỉu nồng nặc xộc vào mặt, Keto che mũi bằng khăn che mặt, bơi vào trong hang động bẩn thỉu này, mấy nô lệ người cá nhao nhao đến đón anh, lại bị biểu cảm rét lạnh trên mặt anh dọa lui. Nếu không phải anh có mái tóc của Celuecus, có thể cảm nhận được hắn qua tóc, anh không tìm được nơi hoang vu thế này. Celuecus... hậu duệ của anh ném bản thân đến nơi bẩn thỉu nhất, trụy lạc nhất trên hành tinh này. Nô lệ người cá ở đây bệnh tật đầy người, trong dịch thể toàn là ký sinh trùng kịch độc.
Nhóc con này muốn hủy hoại bản thân.
Dùng cách này... để báo thù anh sao?
Lòng Keto đau nhói, mâu Pontus, kề cổ con buôn nô lệ, xách gã đến trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Hậu duệ Vương thất đuôi vàng ấy, hắn ở đâu?"
"Hang, hang sâu nhất..."
—-
"Ha...:" Celuecus thở hổn hển, tất cả trước mắt đều vặn vẹo, nô lệ trưởng thành bị hắn đè xuống, gương mặt biến thành gương mặt khác. Thế mà lại là gương mặt đáng hận kia. Celuecus... tóm lấy gáy mảnh khảnh của nô lên, đè đầu hắn ta xuống dưới: "Liếm nó..."
Gương mặt Keto trong ảo ảnh nhìn hắn, hé miệng trước dục vọng đầy thù hận của hắn.
Cổ chợt bị siết chặt. Cơ thể hắn bị kéo ra, tầm mắt mơ hồ chạm phải ánh mắt tràn ngập phẫn nộ. Con ngươi Celuecus lúc to lúc nhỏ, nhìn gương mặt trong gang tấc, ý thức mơ hồ, cắn răng cười: "Keto?"
Keto hung hăng tát hắn một cái, nô lệ bên cạnh bị dọa run rẩy bị ném ra ngoài hang động, đang định kéo hắn ra ngoài, đột nhiên đuôi bị siết chặt, cơ thể bị đè mạnh lên vách hang.
Đuôi vàng kim nóng ruẩy quấn chặt lấy anh, khiến anh không thể nhúc nhích, anh sửng sốt nhìn đôi mắt xanh lục u ám bừng lửa gần trong gang tấc: "Ce... Ưm!"
Khóe môi không kịp đề phòng bị phủ lên thật mạnh, mút mát cuồng nhiệt như cắn xé, đầu lưỡi chen vào giữa hàm răng anh, càn quấy như một con thú điên trẻ tuổi.
Đầu óc Keto ong ong, cơ thể cứng đờ, bị hậu duệ điên cuồng hôn đến mức đầu óc choáng váng, cảm thấy bụng bụng hắn dán sát người anh đẩy mạnh một cái, chỗ màng vảy ấp đến phản ứng đau nói. Anh túm cổ Celuecus, ép hai người tách ra, cơ thể đột nhiên chấn động!
Cảm giác hoảng hốt và xấu hổ dâng tràn trong máu, anh nhấc mâu Pontus lên đẩy Celuecus ra, vây đuôi đập mạnh vào gáy hắn!
Celuecus thốt lên một tiếng, mất cảm giác.
Keto thở hổn hển, cụp mắt xuống nhìn, màng vảy xuất hiện vết máu, nhưng may là không động dục, Celuecus không xâm nhập vào thư khoang.
Phẫn nộ xấu hổ đến mức hai mắt đỏ lên, Keto hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, ôm hậu vệ đã hôn mê lên, dùng choàng phủ lên người dưới của hắn. Môi bị xâm phạm tê dại, anh lại cảm thấy vui mừng.
Vẫn may... anh vẫn đến kịp lúc.
Celuecus vẫn chưa tự hủy hoại bản thân.
Nhưng vừa nãy... sao hắn lại gọi tên anh? Nhóc con này...
Đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, Keto ôm Celuecus bơi ra khỏi hang động bẩn thỉu này, không dám dẫn Celuecus thế này về Vương thành, anh bơi vào rừng rậm trên mặt nước vừa an toàn vừa yên tĩnh ngoài thành.
Tháo choàng quấn quanh cơ thể Celuecus ra, Keto hơi cau mày, tai đỏ lên. Vì dùng thảo dược không rõ tên, chỗ đó của Celuecus cũng ở trạng thái cực kỳ hưng phấn trong lúc hôn mê, phần đỉnh sung huyết đầy tơ máu, trông sưng lên đến mức bất thường, giống như bị trúng độc.
Anh đã trải qua kỳ động dục rồi, biết trạng thái bình thường là thế nào, đứa trẻ vô tri này, chưa đến tuổi mà tự ngược đãi bản thân như vậy, có thể sẽ giày vò đến mức hỏng mất... anh phải cứu hắn, giải độc cho hắn mới được.
Dùng tay một lúc vẫn không được gì, chất độc chẳng có dấu hiệu được đẩy lùi mà còn sưng nghiêm trọng hơn. Keto cụp mắt, mím môi, do dự một lát rồi nhắm mắt, khó khăn cúi đầu xuống.
Celuecus tỉnh lại trong cơn sung sướng mãnh liệt. Màng tai đầy tiếng nước nho nhỏ, giống như tiếng liếm láp, hắn mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cụp mắt xuống nhìn nơi khởi nguồn của khoái cảm, con ngươi co lại.
... Mái tóc bạch kim xõa ra trên tấm lưng xinh đẹp, Keto đang nằm rạp trên người hắn, cau mày, hai mắt nhắm chặt, đôi môi đỏ hơi nhúc nhích... tồn tại cao cao tại thượng, ghét bỏ hắn, sỉ nhục hắn, đẩy hắn xuống vực sâu đang cúi đầu vốn cáo quý nằm rạp trước mặt hắn, 'chăm sóc' cho dục vọng của hắn.
Cảm giác thích thú và rung động bùng lên như núi lửa, cơ thể Celuecus run lên, rên một tiếng, bụng co rút...
Keto không kịp đề phòng hoảng hốt mở mắt ra, cũng bị bàn tay có màng nóng rẩy nắm lấy gáy, yết hầu không kịp phòng bị đâm chọc khiến anh nôn khan, muốn nhả thứ trong miệng ra nhưng kịp nữa rồi, dịch thể bắn ra, bắn trên mặt và tóc anh, chảy xuống theo từng sợi tóc bạch kim, trong thoáng chốc gương mặt xinh đẹp đã trở nên bẩn thỉu nhếch nhác.
Anh vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, không dám ngẩng đầu nhìn hậu duệ mình, không biết nên giải thích với hắn thế nào, đối diện với hắn thế nào.
Celuecus thở hổn hển nặng nề, tầm mắt lúc tỏ lúc mở, rốt cuộc cảnh tượng trước mắt có phải ảo tưởng của hắn không, suy nghĩ rối loạn, kích động nóng nảy xui khiến hắn túm cổ Keto, trở mình đè anh xuống, nhìn vào gương mặt bị mình vấy bẩn, thật muốn vấy bẩn anh thêm nửa, xé nát anh, cắn nuốt anh: "Ngươi lại cám dỗ ta, vừa nãy ăn có phải nghiện lắm không? Vì sao... vừa đẩy ta xuống vực sâu vừa cám dỗ ta... rốt cuộc ai đê hèn? Ngươi hay ta? Vì sao phải giày vò ta như vậy?"
"Celuecus..." Keto lắc đầu, hai mắt đỏ lên, đôi mắt xanh lục tràn đầy thù hận ấy hệt như con dao khuấy đảo trái tim anh, xấu hổ, hoang mang, khổ sở quấn lấy nhau, môi anh run run, nói không nên lời.
Celuecus nhìn vào đôi mắt mở to và đôi môi đỏ dính bẩn, có cọ vô cùng đê tiện, bật cười: "Vì ta là một đứa trẻ dị dạng, nên ngươi không cần ta, chê ta xấu xí, bẩn thỉu, bỉ ổi, bỏ rơi ta không đủ, còn muốn đẩy ta vào vực sâu... nhưng người thấy đấy, bây giờ ngươi cũng bị ta vấy bẩn rồi, bị ta kéo xuống vực sâu cùng rồi... Tế tư tối cao thánh khiết cao cao tại thượng, người vẫn không biết nhỉ... ta đã từng vấy bẩn ngươi rồi, tên vệ tinh đó, lúc ngươi mất ý thức... ngươi thành bạn đời của hậu duệ ngươi ghét nhất, có phải rất buồn cười không? Ngươi nói xem..."
"A!" Keto xấu hổ sụp đổ hét một tiếng, đẩy hậu duệ ý thức hỗn loạn trên người ra, hốt hoảng chạy trốn khỏi khu rừng trên mặt nước này.
Celuecus nằm trong nước, vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, trong lòng trống rỗng, chỉ còn lại tấm choàng rách nát và mấy sợi tóc bạch kim vướng víu.
Máu nóng sục sôi dần nguội lạnh, tất cả những thứ sai lệch cũng về với hiện thực.
Lúc nãy không phải ảo ảnh... là thật.
Vừa nãy Keto ở đây.
—
Anh dẫn hắn ra khỏi hang động đó...
Giày vỏ lòng tự tôn của mình, đích thân an ủi dục vọng sinh ra khi hắn bị chuốc thuốc.
Đôi bàn tay có màng run run cầm chặt áo choàng và tóc bạch kim dưới người, cắn chặt răng rỉ máu, hắn co ro lại, ôm chặt thứ đồ trong lòng.
Rõ ràng ghét bỏ hắn, vì sao có thể làm đến mức này?
—-
Ba ngày sau.
Phương tiện di chuyển xương rồng khổng lồ từ từ bay lên mặt biển, bay về phía Tinh Môn. Lông mi Keto run lên, cụp mắt, nhìn về phía vùng biển như gương ở sao Hải Vương.
"Ngươi lo cho những hậu duệ Vương thất sao, Đại tế tư?"
Nghe thấy tiếng nói này, Keto quay lại. Tướng quân người cá tuấn tú mỉm cười, đôi mắt xanh lam nhìn anh đầy ngưỡng mộ: "Có thể bảo vệ ngài tiến hành nghi thức an táng Hải Long là vinh hạnh của ta, Đại tế tư."
"Có thể được ngài hộ tống cũng là vinh hạnh của ta, Tướng quân Moria." Keto đặt trước ngực, cung kính với anh.
Moria nhìn khuôn mặt vô cùng trắng của anh: "Ngài bệnh sao? Ta thấy sắc mặt không tốt lắm, có phải lao lực quá độ không?"
Keto lắc đầu, nhìn về phía rồng: "Vì rồng biển chết ngoài ý muốn, lúc đó ta đã an tán sơ sài... nghi thức an táng lần này phải long trọng, nếu oán khí của xác rồng biển không ổn định, rồng con mới cũng không thể thuận lợi sinh ra được, nên nghi thức tương đối dài, có thể cần ba tháng, Tướng quân Moria, muốn phiền ngươi phải theo ta một khoảng thời gian."
"Tháng sau là lễ trưởng thành của hai Vương duệ rồi." Moria hơi nghi ngờ: "Nếu không kịp, Đại tế tư không tham dự sao?"
Hốc mắt Keto đỏ lên.
Tốt nhất là anh tạm thời không tiếp xúc với Celuecus nữa. Thì ra đứa nhỏ đó đã biết quan hệ giữa anh và hắn từ lâu, đã hận anh đến mức tâm lý vặn vẹo rồi... thế mà lại dùng cách đó để báo thù anh. Đợi qua lễ trưởng thành, anh sẽ hoàn thành chức trách người dẫn dắt của mình, Celuecus cũng sẽ có bạn đời của mình, bọn họ không cần đối mặt với nhau mãi, cuối cùng sẽ có một ngày Celuecus không còn thù hận anh, sẽ quên anh hoàn toàn nhỉ.
Vậy thì tốt quá.
—
Nhìn cảnh tượng xuất hiện trên sứa, trưởng lão người cá mỉm cười: "Hắn sắp đến vệ tinh đó rồi, đừng lo, điện hạ, tất cả sẽ như ý muốn của người."
"Nhưng không thấy Celuecus đâu rồi." Moloer nắm chặt bàn tay có màng, đáy mắt thoáng tia bất an: "Trong đội đưa Keto đi không có hắn, sau đó ta cử sứa giám sát của ta đi tìm, trên sao Hải Vương không có tung tích của hắn. Ta không biết rốt cuộc hắn đi đâu, có lén theo Keto không...?"
"Đừng lo, bây giờ hắn chưa thể trở thành vật cản gì đâu. Không có sự giúp đỡ của Keto, hắn mãi mãi không thể thành dáng vẻ trong dự đoán."
Vậy sao? Moloer nhìn về phía vệ tinh xa xa. Keto... ngôi sao xa không với tới, chẳng bao lâu nữa người sẽ rơi vào tay ta thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT