Trung - Việt: Linh Thần

- --

Một tháng sau, trong thần miếu.

"Đại tế tư?" Aamon lo lắng khẽ gọi bên tai, bàn tay có màng dừng chải mái tóc bạch kim dài của anh: "Ngài phải phấn chấn lên... không thể cứ hồn bay phách lạ thế này được."

Ceto sực tỉnh, bàn tay có màng sờ sờ viên đá vàng kim chưa tạc thành hình, gật đầu: "Ta biết rồi."

"Đại tế tư, vương gọi ngài. Ngài ấy có hậu duệ mới ra đời, mời ngài đến làm tế lễ giáng sinh cho hậu duệ mới của vương." Một giọng nói khác truyền đến từ bên ngoài.

Ceto sững sờ.

Mẫu sào lớn nhất tỏa ra ánh hào quang rực rỡ như ánh trăng, mẫu sào từ từ hé mở dưới ánh mắt mọi người.

"Bệ hạ." Bơi đến trước mặt Isis, Ceto gật đầu hành lễ với hắn ta.

Isis nhìn anh, ánh mắt lượn lờ trên người anh em đồng sào của mình, hắn ta chắc chắn rằng nước kích dục có hiệu quả, nhưng hắn ta không bắt được Ceto ở mẫu sào, một khoảng thời gian sau, Ceto mất tăm, chắc là trốn đến nơi nào đó trải qua kỳ động dục, nhưng bây giờ đã trở về trước mắt hắn ta, vẫn là dáng vẻ không thể xâm phạm ấy, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, có điều khi đối diện với hắn ta lại trở nên xa cách hơn nhiều.

Hắn ta không khỏi tưởng tưởng lúc Ceto động dục sẽ có dáng vẻ thế nào, mãi đến khi xung quanh vang lên từng tiếng cảm thán ngạc nhiên mới sực tỉnh.

"Năm trong số sáu con đã chết yểu..."

Ceto nín thở, cơ thể lạnh lẽo nhín vào trong mẫu sào hét mở, sáu người cá con nhỏ xíu co rụt trong mẫu sào mềm mại, trên người năm con đầy vết máu cắn xé, rõ ràng đã chết yểu... đây là hiện tượng rất đỗi bình thường, trước khi người cá được sinh ra sẽ phải thắng được cuộc giết chóc đào thải lẫn nhau, hậu duệ của vương càng tàn khốc hơn. Anh nhìn bóng dáng vàng kim chi chít vết thương trên đuôi kia, đầu óc ong ong. Không ai để ý đến sự tồn tại của hắn, người cá tùy tùng ôm hậu duệ đuôi lam còn sống sót duy nhất ra.

Bất chợt, bóng dáng vàng kim nhỏ xíu kia co rúm lại.

"Nó vẫn sống." Ceto vô thức giữ người cá tùy tùng bên cạnh lại, tiếng cảm thán vang lên.

"Vẫn còn một hậu duệ Hoàng thất nữa!"

Một người cá tùy tùng ôm người cá đuôi vàng vùng vẫy giữa cái chết lên, cứng đờ tại chỗ, xung quanh cũng chìm vào im lặng chết chóc.

Người cá tùy tùng thấp thỏm lên tiếng: "Vương, là một đứa trẻ dị dạng."

Liếc mắt qua vây đuôi không hoàn chỉnh của người cá đuôi vàng được ôm đến trước mặt, Isis sờ hậu duệ đuôi lam trong lòng tùy tùng, quay người đi.

"Giữ lại trong mẫu sào quan sát một thời gian." Hắn ta vứt lại một câu, nhìn sang Ceto, đám tùy tùng đưa hậu duệ đuôi lam đến trước mặt anh.

Ceto thu tầm mắt lại, dường như suy nghĩ đã trôi tận đâu đâu, anh nhận lấy người cá nhỏ đuôi lam tóc vàng trước mắt, đặt bàn tay có màng lên cổ nó, lầm bẩm niệm cổ tự chúc phúc, đầu óc tê dại.

Isis mỉm cười nhìn anh.

Tồn tại như sông băng này, chỉ có lúc ôm trẻ con mới ấm áp, mà đây là dáng vẻ thích hợp với anh nhất.

Có điều bỏ lỡ cơ hội đó rồi, ra rằng phải tìm cơ hội khác để ra tay thôi.



Chín Tinh niên sau.

"Đại tế tư..."

Nghe tiếng gọi non nớt này, Ceto nhìn vào lòng, người cá nhỏ mắt xanh tóc vàng ngáp một cái, bàn tay nhỏ xíu níu một sợi tóc anh, vung vẫy đuôi lam cùng màu mắt: "Đại tế tư, ngươi đã nghĩ xong tên của ta chưa? Ta muốn một cái tên hay như phụ vương vậy."

"Qua mấy Tinh niên nữa, ta sẽ chính thức đặt tên cho ngài trên điển lễ đặt tên." Anh nâng bàn tay lên xoa đầu nó, cất giọng dịu dàng dỗ dành nó: "Ngươi nên ngủ rồi, điện hạ."

Người cá nhỏ tóc vàng chớp chớp đôi mắt lam nhạt: "Ta muốn... nghe ngươi hát khúc ngân hà."

Ceto thầm thở dài.

Đến giờ Isis vẫn không chọn Vương hậu khác, nhóc con này không có bào phụ, từ nhỏ đã thích ở cạnh anh, xem anh thành bào mẫu luôn rồi, Isis cũng dung túng nhóc con này, cứ đưa nó đến chỗ anh.

Anh là người duy trì trật tự, Đại tế tư... không phải người hầu chăm con thay hắn ta...

Nhưng ngoài ra, Isis không có hành động nào khác lạ, thái độ đối xử với anh cũng rất bình thường, đến mức anh phải hoài nghi... kỳ động dục đột ngột lúc ấy có phải vì nguyên nhân khác không, có phải anh hiểu lầm Isis thật rồi không, không nên đề phòng hắn ta như vậy.

"Đại tế tư..." Người cá nhỏ rụt người trong lòng anh.

Trái tim Ceto mềm nhũn, bất đắc dĩ khẽ ngâm nga ca khúc vốn chỉ hát trên tế lễ... giờ lại thành khúc hát ru. Bàn tay có màng khẽ vỗ lưng người cá nhỏ. Lát sau, người trong lòng đã yên tĩnh.

Anh rủ mắt nhìn gương mặt say ngủ của người cá trong lòng lại lơ đễnh, nhớ đến tiếng gọi nghe thấy trên đường quay về đây ban sáng... và cả bóng dáng nhỏ xíu vàng kim khi quay đầu lại, chỉ trong thoáng chốc, anh không thấy rõ dáng vẻ ấy. Đứa trẻ đó... đuổi theo sau anh là muốn làm gì?

Trong chín năm nay, bọn họ gần như không có liên quan gì.

Không phải anh không nghe ngóng tình hình của nó, đúng như dự liệu, đứa trẻ dị dạng bẩm sinh ấy đã trải qua tháng ngày hết sức khó khăn. Trở thành đối tượng bắt nạt và cười cợt của hậu duệ Hoàng thất lớn hơn, bọn họ đối xử với nó tàn nhẫn vô cùng, mấy lần suýt nữa đẩy nó vào chỗ chết, Isis bỏ mặc nó... mà anh, cũng chỉ dám lén cử sứa đến hối lộ thầy thuốc trong cung lúc Celuecus hấp hối, để họ cứu mạng nó. Ngoài ra, anh chỉ có thể nhìn nó từ xa, làm một người quan sát lạnh nhạt.

Nên, vì sao Celuecus đột nhiên đến tìm anh?

Nghe nói gì sao? Hay... muốn đến xin sự bảo vệ của người duy trì trật tự?

Anh sờ vào đuôi bím tóc, nắm miếng điêu khắc vàng kim nhỏ xíu giữa trang sức điểm xuyết kia trong tay. Nếu không nhìn kỹ, trông nó giống một món trang trí vàng kim hình tròn... nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, trên hình tròn nhỏ đó có ngũ quan tinh xảo, còn có đuôi nhỏ bị khuyết mất đang cuộn tròn. Anh sờ sờ nó, nhắm mắt hôn một cái.

Xin lỗi, Celuecus... mặt trời nhỏ của ta.

"Ngươi thấy nó không?"

Đột nhiên, lờ mờ có tiếng xì xào truyền đến.

"Ai?"

"Hậu duệ đuôi vàng dị dạng đó đó."

Ceto vểnh tai lên. Là người cá sáng thế, cảm quan của anh nhảy hơn người cá bình thường nhiều. Là tế tư người cá của anh đang nói.

"Thật ra nó không phải hậu duệ của vương, chính mắt ta nhìn thấy, nó được bỏ vào trong mẫu sào của vương..."

"Thế nó là hậu duệ của ai, ai dám làm vậy?"

"Nó là hậu duệ Đại tế tư Ceto vứt bỏ, suỵt!"

"Cá ngươi đang nói gì vậy?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, hai tế tư người cá trực đêm ngoài thần điện hết hồn, cúi đầu: "Đại tế tư..."

"Đồn lung tung, các ngươi không cần thanh đới nữa sao?" Ceto lạnh lùng nhìn bọn họ: "Cút đến chỗ sứa Minh Hạ chịu phạt đi."

"Vâng... Đại tế tư." Hai tế tư người cá ỉu xìu tản ra.

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại.

Ceto khom người, ngâm đuôi cá vào trong nước, sứa trôi nổi trước cửa thần điện đều tụ đến chỗ anh, anh túm sứa giám sát bình thường quan sát tình hình Celuecus lên, đặt xúc tua của nó lên trán.

"Rào rào..." Tiếng nước nhỏ vang lên gần đó.

Ceto nhìn sang, cứng đờ tại chỗ.

Trên mặt nước cách anh không xa có mái tóc đen nổi lên, bên dưới lộ ra đôi mắt xanh lục sáng rỡ, nhìn anh với vẻ sợ sệt lẫn ngờ vực. Trán người cá nhỏ dính vết máu, trên người đầy rẫy vết thương, rõ ràng lại bị hủy hoại nghiêm trọng, nó cẩn thận từng chút một, bơi đến trước vây đuôi anh.

Bàn tay có màng nhỏ xíu ôm vây đuôi anh, nhích đầu đến dưới bàn tay anh, ngước đôi mắt xanh lục nhìn anh, rõ ràng là kiểu xin thương xót thăm dò.

Có phải ban nãy đứa trẻ này... nghe thấy gì rồi không?

Một suy nghĩ đáng sợ bùng nổ trong đầu, Ceto nâng vây đuôi lên hất thật mạnh, người cá nhỏ đầy thương tích cũng bị hất ra.

"Ầm!"

Người cá nhỏ xíu rơi vào trong nước thật mạnh, bọt nước tung tóe.

Ceto không dám nhìn nữa, quay người đi, mắt đỏ hoe: "Sao nó lại ở đây? Aamon, đuổi nó đi!"

"Vâng...!"

Chẳng để tế tư người cá đến đuổi mình, Celuecus lau khóe mắt, chui vào trong nước chẳng thèm quay đầu nhìn nữa.

Vết thương trên người đau đớn, nhưng so với mấy vết thương ngoài da này, nỗi đau trong tim càng khó chịu hơn. Mà điều khiến hắn khó chịu nhất... là bí mật hắn vô tình nghe được trước đó.

Hắn không phải hậu duệ của Hoàng thất... mà là hậu duệ của Đại tế tư sao Hải Vương này. Nhưng nếu hắn thật sự là hậu duệ máu mủ của anh - người duy trì trật tự cao quý công tư phân minh của sao Hải Vương này thì vì sao từ khi ra đời hắn đã bị anh vứt bỏ?

Vì sao, chín năm nay, chẳng lần nào cứu giúp hắn?

Vì sao... lần đầu tiên hắn gom hết can đảm sau khi chịu tổn thương đến tìm anh xin được che chở, anh lại đuổi hắn đi vô tình đến vậy?

Vì... hắn là một đứa trẻ dị dạng bẩm sinh sao?

Một tia hận thù len lỏi bò lên từ đáy lòng, người cá nhỏ ngẩng đầu nhìn trời sao mênh mông, răng nanh đâm sâu vào da thịt.

Đại tế tư gì, người duy trì trật tự gì, cả hậu duệ của mình cũng bỏ rơi, quả là một tên vừa lạnh lùng vừa giả dối.

Sau nay... hắn tuyệt đối, tuyệt sẽ không tìm đến anh nữa.



"Hắn đi rồi sao, Aamon?" Thậm chí không dám quay đầu lại nhìn, Ceto đứng trong hành lang thần miếu tĩnh mịch run giọng hỏi. Anh che mặt, cố ngăn mình khóc: "Ta phải làm sao đây? Chắc chắn hắn... sẽ hận ta."

"Đại tế tư, ngài không thể như vậy nữa." Tế tư người cá trung thành đỡ cơ thể run rẩy của anh: "Mấy năm nữa là đến ngày đặt tên của hai vị điện hạ, ngài sẽ thành người giám sát của hắn, ngày đêm cận kề, ngài phải khống chế cảm xúc của mình, thà để... hắn hận ngài."

Ceto nhắm mắt lại, nước mắt lẳng lặng tuôn rơi.

"Ngươi nói đúng."



Ba Tinh niên sau.

"Mời ngươi đặt tên cho nó đi, Đại tế tư Ceto."

"Celuecus. Từ cổ chí kim, ngươi là người cá duy nhất sinh ra mang theo lửa. Từ này về sau, ngươi sẽ nghe theo chỉ dại hướng dẫn của ta, ta che chở người trưởng thành, thậm chí ngươi có thể gánh vác trách nhiệm là hậu duệ của vương."

Giọng nói lạnh lùng êm tai vang trong không trung.

Celuecus ngước mắt lên, vô thức nhìn lên vây đuôi xinh đẹp bao phủ bởi vầng hào quang trước mặt kia, hô hấp chợt khựng lại, cuộn vây đuôi vàng kim nhỏ dị dạng của mình lại theo bản năng.

"Nhìn ta đây, Celuecus."

Celuecus thờ ơ chuyển tầm mắt, gương mặt làm chúng sinh chao đảo của Đại tế tư Ceto sao Hải Vương xuất hiện trong tầm mắt hắn. Làn da anh trắng nõn, mái tóc tết lại cũng bạch kim, cả người hệt như bức tượng băng sống động, chỉ có nốt ruồi son nhỏ ở đuôi mắt là ngoại lệ.

Đôi mắt màu nhạt lạnh băng nhìn hắn, hệt như đang nhìn một con trùng biển thấp hèn. Dường như ánh mắt này đã chọc giận Celuecus. Hắn thu đuôi lại giấu sau lưng.

"Để cái đuôi nhỏ dị thường của ngươi ra, giấu cái gì, tưởng ta không thấy sao?" Ceto nhướng mày, Thánh mâu màu trắng trong tay hóa thành xúc tua nanh ác trong thoáng chốc, kéo đuôi hắn ra mà chẳng kịp đề phòng, Celuecus bị treo ngược trong không trung, hai mắt trợn tròn.

Ceto làm gì vậy...

"Càng sợ hãi, càng giấu giếm, người sẽ càng yếu ớt."

Không nghe được anh đang nói gì, Celuecus tức đến mức vảy xù cả lên, vùng vẫy điên cuồng trong không trung, ánh mắt đảo ngược thấy được nhiều người cùng tộc dõi theo điển lễ đặt tên châu đầu ghé tai lộ ra vẻ chế giễu khinh thường, còn có Moloer - người anh em đồng sào của hắn lẳng lặng quay đầu đi vì mất mặt, không muốn nhìn cảnh này.

Máu chảy ngược, đầu óc hắn ong ong, mà dường như Ceto cũng lười hoàn thành tế lễ này, nhấc hắn ra khỏi Thánh điện trong ánh mắt mọi người.

"Ceto..." Một giọng nói trầm vang lên từ phía sau, Celuecus nhìn người cá giống đực mắt tím đuôi bạc đôi mũ Tinh vương từ từ đến gần, hy vọng hắn ta có thể cứu mình khỏi vuốt của tồn tại đáng hận này.

... Nhưng chẳng thể.

"Celuecus... sau này nhờ ngươi." Isis nói vậy rồi liếc nhìn hắn, lộ vẻ chán ghét, dường như gấp rút muốn ném đồ bỏ đi là hắn cho Ceto. Hắn rủ người, vung vẫy trong không trung như một con cá chết, thấy Ceto gật đầu.

"Ta sẽ dạy dỗ hắn theo tiêu chuẩn của người kế tục vương tộc sao Hải Vương."

"Tinh quốc của ta mãi mãi không thể thiếu ngươi, Ceto." Isis ôm vai Ceto, thái độ hết sức gợi tình. Celuecus lung lay trong không trung, nhìn hai người họ, dạ dày cuộn trào muốn nôn.

Giống mối quan hệ giữa hắn và Moloer, Isis và Ceto cũng là anh em cùng tổ. Nhưng thái độ của Isis đối với Đại tế tư này... bào phụ thật sự của hắn, hình như hơi mờ ám... Lớn lên trong Hoàng tộc, hắn cũng từng nghe nhiều tin đồn, nghe nói bao nhiêu năm nay Isis vẫn luôn để trống vị trí Vương hậu, không chọn bạn đời khác, thật ra là có ý với Ceto.

Hắn thật sự không hiểu, sao Ceto không dứt khoát đồng ý với hắn ta luôn? Đã nhét hậu duệ dị dạng của mình vào mẫu sào của vương rồi, chẳng lẽ không có ý này?

Hắn nhìn Ceto, rồi lại thấy bàn tay anh gỡ bàn tay có màng đặt lên vai mình của Isis ra, gật đầu hành lễ xa cách, nhanh chóng nhìn về phía anh.

Celuecus cười với anh tràn ngập ác ý... sao, để ý đến việc hắn thấy sao?

Là Đại tế tư lại vị Tinh vương dòm ngó, để hậu duệ mình thấy chẳng phải rất lúng túng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play