Trung - Việt: Linh Thần

- --

Lúc này, nơi nào đó ở sông băng.

“Làm sao đây, Aineka? Chúng ta chưa bắt được ngươi cá tự nhiên, nếu trở về tay không, không biết viện trưởng sẽ xử lý chúng ta thế nào.”

Nghe đồng loại xung quanh thảo luận, Aineka vô thức sờ vòng truy vết trên cổ… lúc nào đó, nó sẽ biến thành hình cụ tàn khốc thậm chí mạng, dù bọn họ chạy đến đâu cũng không thoát được. Cậu ấy lo lắng nhìn trong sông băng phủ đầy mây mù giống hệt như mê cung. Mấy người cá tự nhiên đó xuất hiện ở đây, sóng âm của chúng chợt gần chợt xa, nhưng dựa vào thiết sonar trên người và cơ thể bị cải tạo của bọn họ, vốn không thể truy vết được những sinh vật bí ẩn xuất quỷ nhập thần kia.

“Aineka, cậu mau nghĩ cách đi, cậu là người thông minh ưu tú nhất trong số chúng ta…” Một cá thể thí nghiệm vẫn còn là thiếu niên run rẩy nói: “Tôi không muốn chết cóng ở đây, cũng không muốn chết trong phòng thí nghiệm.”

Bầu không khí tuyệt vọng lan khắp xung quanh, Aineka nhắm mắt lại, nhưng ký ức u ám nảy lên trong đầu theo những lời những người đồng hành nơi. Dù là thí nghiệm tách giác quan ngâm trong bể nước tôi tăm chết chóc không biết ngày đêm để tăng độ nhạy giác quan, tiến hành huấn luyện sức chịu đựng trong các kiểu môi trường cực kỳ tồi tệ để có được khả năng và chức năng cơ thể giống với người cá tự nhiên, hay phải trải qua huấn luyện khống chế thần kinh để có thể sống sót trong phòng thí nghiệm trở thành “vũ khí bí mật” của Clorokawa... tất cả những gì những người đồng hành này trải qua, cậu ấy cũng từng trải qua, vả lại, thời gian còn dài hơn hẳn bọn họ, chủng loại nhiều hơn.

Từ lúc nhớ chuyện, cậu ấy vẫn luôn trải qua những điều này, cũng quen từ lâu rồi, nên tâm lý cũng không khủng hoảng lắm, không hoàn thành nhiệm vụ, cậu ấy cũng sẽ không chết, cậu ấy là vũ khí bí mật hoàn hảo nhất của Clorokawa, nhưng những người bạn đồng hành của cậu ấy thì khác, e rằng vận mệnh sẽ khác hẳn nhau.

“Tôi cũng vậy...” Một giọng nói khác như đang nghiến răng lẩm bẩm: “Nếu không bắt được người cá, tôi thà, tôi thà tự kết liễu bên ngoài.”

“Nhưng chúng ta không chết được.” Đôi mắt tím mở ra, nhìn gương mặt những người bạn xung quanh, chỉ chỉ vòng: “Quên rồi sao, chỉ cần có người thử ra tay với đồng đội hoặc bản thân, thứ này sẽ khiến người đó hôn mê.”

“Thế cậu nói xem phải làm sao đây? Nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, tôi không dám nghĩ viện trưởng sẽ đưa chúng ta đi đâu.” Sắc mặt người cá nhân tạo tóc đen vừa nói “tự kết liễu” trắng bệch, cậu ta lắc đầu: “Chắc chắn hắn ta sẽ đưa chúng ta đi tiêu hủy, hoặc đưa vào nhà quý tộc làm đồ chơi thậm chí là thức ăn…”

Aineka cụp mắt, trầm mặc chốc lát, dường như quyết định gì đó, cậu ấy tháo mặt nạ xuống, bò lên một tảng băng trôi, chẳng bao lâu sau, đuôi cá màu hoa hồng biến thành đôi chân dài trắng nõn.

“Điều chỉnh sonar lên lớn nhất, sau đó các người trốn đi.” Aineka khẽ nói: “Đã không đuổi theo được người cá, thì để người cá đến tìm chúng ta.”

… Người cá thích thiếu niên xinh đẹp. Đây là tin tức cậu ấy vô tình nghe được lúc Frukz và Clorokawa nói chuyện. Con người như cậu ấy chắc là mồi câu không tồi nhỉ. Chí ít, mấy quý tộc kia đều thèm cậu ấy nhỏ dãi, chắc những người cá tự nhiên… cũng sẽ hứng thú với cậu ấy chứ?”

“Aineka…” Những người đồng hành ngạc nhiên trố mắt.

Aineka nhớ cảnh trong di tích người cá, cắn môi dưới: “Nếu thất thủ, các người đừng quan tâm đến tôi, quay về tàu chiến ngay, đây là mệnh lệnh.”



“Chết tiệt, không được gì cả, sao những người cá kia đột nhiên xuất hiện rồi tự dưng biến mất vậy? Đại úy Medusa mất tích rồi, nếu Thiếu tướng Niga biết là trách nhiệm của chúng ta. Viện y học thật sự có thể bảo vệ chúng ta sao?” Nghe đội trưởng tiểu đội cảm tử bên cảm oán giận, Frukz vỗ vai gã, nhìn xung quanh sông băng: “Tìm thử lần nữa xem, GPS trên người Medusa vẫn có tín hiệu, nơi này thật kỳ lạ, như bị ma che mắt vậy, đi cả buổi trời vẫn về chỗ cũ.”

“Khoan, chúng ta thăm dò sóng âm hướng khác!”

...

“Rào rào…”

Hình như có tiếng nước nho nhỏ truyền đến từ cách đó không xa.

Cơ thể Aineka căng cứng, vẫn ngồi im trên băng trôi. Tấm gương mặt nước xanh nhạt trong sông băng Nam Cực phản chiếu dáng vẻ xinh đẹp của thiếu niên, cũng lọt vào tầm mắt của mấy người cá, khiến hắn ta dạt dào hứng thú. Hắn ta vung đuôi muốn tách khỏi quân tộc của sông băng này bơi về, nhưng bị một bàn tay có màng níu cánh tay lại.

Có một người cá thành niên giống đực mắt đen tóc đen, gương mặt lạnh lùng nhìn hắn ta lắc đầu: “Đừng đi, đó là mồi câu.”

Người cá trẻ tuổi cau mày: “Sao anh biết, Asura?”

“Vì tôi cũng gặp Asura vậy đấy.” Một giọng nói dịu dàng êm tai khác truyền đến, người cá đuôi lam gương mặt xinh đẹp cũng có mái tóc đen mắt đen bơi đến cạnh bạn đời mình, nhìn thiếu niên hiến mình trong sông băng từ xa xa, đáy mắt dày đặc sương mù: “Đã mấy thế kỷ mà tội nghiệt của dòng họ tôi vẫn đang kéo dài. Tuổi tác cậu ấy cũng cỡ tôi năm ấy.”

Được bạn đời mình ôm vào lòng, an ủi lau lệ nơi khóe mắt, người cá đuôi lam vùi đầu vào lòng đối phương, nghe lồng ngực hắn truyền đến tiếng tim đập nhẹ nhẹ và giọng nói hắn: “Đừng nhìn lại, đó không phải dòng họ của em nữa, tội ác của bọn họ không liên quan gì đến em nữa, người nhà của em là ta.”

“Tôi chẳng hiểu các người nói gì.” Người cá trẻ tuổi quay đầu nhìn về phía bóng dáng hắn ta vừa thấy đã động lòng, kích động kỳ động dục khiến hắn không nghe lọt tai lời khuyên của đồng loại, bơi về phía kia chẳng quay đầu.

“Rào rào…” Tiếng nước ngày càng gần, Aineka siết chặt vũ khí kích điện sau lưng, nhìn về phía mặt nước, một bóng dáng thuôn dài từ từ xuất hiện, gương mặt trẻ trung lộ ra khỏi mặt nước, người cá này nhìn cậu ấy chăm chú, dường như bị gương mặt xinh đẹp của cậu ấy mê hoặc hoàn toàn rồi, đỏ bừng tận mang tai, tỏ vẻ thèm thuồng lắm rồi.

… Cậu ấy rất quen với biểu cảm thế này.

Aineka vừa chán ghét vừa căng thẳng giơ một chân ra, thò xuống mặt nước. Rào… một bàn tay có màng thò ra nắm lấy mắt cá chân cậu ấy. Người cá bị cậu ấy hấp dẫn từ từ bò lên, nằm bò lên người cậu ấy, đuôi cá chuyển động. Đôi mắt tím trợn tròn vì xấu hổ, Aineka cắn răng, tay sau lưng đè lên nút ấn của vũ khí kích điện.

Người cá vuốt ve lưng cậu ấy, đè chặt bụng cậu ấy.

“Aineka!” Một tiếng gầm hung tợn truyền đến từ phía nào đó.

Vừa thấy cảnh trên bằng trôi cách đó không xa, mắt Frukz muốn nứt ra đến nơi, cướp súng của đội viên đội cảm tử bên cạnh, nhắm chuẩn vào người cá kia. “Bằng” một tiếng, đạn bắn chuẩn trúng lưng người cá, thậm chí Aineka chưa kịp cầm vũ khí kích điện, người cá nằm trên người cậu ấy đã rụt xuống nước. Frukz nhảy khỏi thuyền nhỏ vào nước, bời đến chỗ thiếu niên trên băng trôi như phát điên, chớp mắt đã bơi đến trước mặt cậu ấy.

Aineka cứng đờ tại chỗ, trong thoáng chốc chưa tỉnh táo lại. Cậu ấy không ngờ sẽ gặp Frukz, còn là lúc cậu ấy thử dùng sắc đẹp quyến rũ bắt người cá. Xấu hổ và hoảng hốt khiến cậu ấy không biết làm thế nào, nhìn người đàn ông bò lên băng trôi trước mặt, nhìn toàn thần trần trụi của cậu ấy chỉ đeo một sợi đai, gương mặt tao nhã kia dường như nứt ra một kẽ hở nhỏ, sắc mặt hoảng loạn chưa từng thấy, đáy lòng cậu ấy dâng lên cảm giác sung sướng khó tả như tự ngược. Thấy kiệt tác của mình suýt nữa bị tồn tại khác vấy bẩn, đáy lòng con hồ ly này rất khó chịu nhỉ?

Nghĩ vậy, cậu ấy quan sát gương mặt Frukz, muốn tìm dấu vết gì đó trên mặt anh ta… cảm xúc gì đó ngoài vẻ căng thẳng đối với kiệt tác, lại bị anh ta ôm chặt trong lòng.

Frukz ôm chặt eo thiếu niên, đôi mắt hồ ly màu xám nhuốm màu máu nhạt, trong mấy giây anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vòng truy vất trên cổ cậu ấy, ngón tay đặt lên khóa phía sau, thấp thỏm không chạm vào.

Anh ta không biết mật mã. Sai một lần người anh ta thương sẽ chết.

Thế thì việc sắp thành lại hỏng.

Ngón tay run rẩy, cuối cùng buông xuống.

“Anh phá hoại nhiệm vụ của tôi, Frukz, viện trưởng sẽ trừng phạt tôi.” Aineka không cảm nhận được gì, lưu luyến hít hít mũi trong lòng anh ta, hốc mắt đỏ hoe trong mùi Cologne nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông.

“Được rồi, lần này là trách nhiệm của tôi, thầy sẽ không trừng phạt em, nhưng bạn của em thì tôi không bảo vệ được.” Frukz ôm ngang thiếu niên trong lòng lên, lộ ra nụ cười bình thường, đè thấp giọng thì thầm bên tai cậu ấy: “Nhưng em là kiệt tác của tôi, lần sau để tôi thấy em chà đạp bản thân như vậy nữa, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu.”

“Frukz… xin anh, giúp bọn họ với!” Tay không khỏi níu lấy một sợi tóc màu blue linen của người đàn ông, Aineka cầu xin anh ta.

Người đàn ông cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu ấy: “Thế thì phải xem biểu hiện sau khi quay về của em. Kiểu lần trước em không cho tôi chơi…”

Sắc mặt thoáng chốc đỏ ửng, thiếu niên rủ mi, hờn giận gật đầu. Người đàn ông lộ ra biểu cảm hài lòng, ôm thiếu nhiên nhảy lên thuyền quân đội. Đi đến nơi cách đó không qua đang truyền đến tiếng ầm ầm.

Anh ta quay đầu nhìn, thấy một chiếc tàu chiến lái đến đường hầm tự nhiên của sông băng từ sau lưng, đầu tàu có Thiếu tướng trẻ tuổi cao ngất đứng đó, bên cạnh cậu ta là bóng dáng yêu kiều không thể quen thuộc hơn.

“Thiếu tướng, thầy?”

Nhìn mấy chiếc thuyền quân sự, Thiếu tướng trẻ tuổi cau mày: “Medusa đâu?” Cậu ta hung hăng liếc người đàn ông tóc dài bên cạnh: “Clorokawa, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, ông không yên với tôi đâu.”

“Người cá!”

“Có người cá!”

Đột nhiên xung quanh có tiếng sửng sốt, sonar kêu lên không ngừng. Clorokawa cầm quả cầu nhỏ rung liên hồi trong tay, nhìn mấy bóng dáng đang nổi lên từ mặt nước xung quanh, nhìn bọn họ như hổ rình mồi. Bờ môi đỏ của hắn ta hơi cong lên, rút Nihontō trên eo ra, phần lưỡi dài chĩa về phía boong tàu chạm vòa boots dài màu đen của mình.

A, cuối cùng cũng thấy được quần tộc người cá sống rồi.

Nhưng sao thủ lĩnh người cá đuôi đen kia và bạn đời của hắn không có đây… chẳng lẽ đây cũng không phải sào huyệt thật sự của bọn họ sao? Hoặc bọn họ đã trốn sâu hơn trong sông băng này?

Hắn ta nhìn xung quanh, đột nhiên thấy một gương mặt phương đông quen thuộc, đối diện với đôi mắt đen đượm bi thương ấy, hắn ta không khỏi sửng sốt.

Đây là… “mồi câu” đã chạy thoát kia, truyền thuyết dòng họ hắn ta!

“Yuki...” Clorokawa cười: “Thế mà cậu còn sống. Quả nhiên sau khi trở thành người cá thì sinh mệnh sẽ dài hơn con người nhiều.”

“Dừng tay đi, nếu ngươi muốn nghiên cứu cách cứu con người, ta có thể giúp.” Người cá đuôi xanh lam nhìn hắn ta, nhưng chưa kịp dứt lời đã bị một bàn tay có màng bịt miệng, kéo vào trong nước.

Là bạn đời người cá tên “Asura” của cậu ta ư?

Clorokawa nhìn chỗ cậu ấy biến mất, nhướng mày. Hắn ta muốn bảo tiền bối này giúp mình, nhưng rõ ràng bạn đời kia của cậu ấy không cho phép. Nói thật, hắn ta muốn nói chuyện với Sesson thêm mấy câu, e rằng cậu ấy chính là người thân duy nhất của hắn ta trên đời này… Dù sao thì, những người cùng thời và người lớn trong dòng họ từng xem đứa con riêng như hắn ta là thứ rác rưởi đều bị loại trừ từng người một trước khi bò lên vị trí chủ nhân của dòng họ Wakuraba.

“Ha…”

Người cá bị tấn công trúng lưng tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về nơi nào đó trên tàu, phát ra tiếng gầm ra hiệu tấn công.

Clorokawa huýt sáo: “Những vũ khí bí mật của tôi, phải ra tay thôi!”

“Pằng pằng pằng!” Trong thoáng chốc, tiếng súng từ bề.

...

Giống như con người và người cá ngoài sông băng, ‘trận chiến’ ở nơi nào đó trong sông băng cũng rất dữ dội… nói một cách chính xác hơn là… cuộc cinh phạt đàn áp tuyệt đối của người cá với con người.

“Ha...” Tù binh may mắn sống sót từ trận chinh phạt mới thở hổn hển không ngừng, mái tóc bạch kim bị mồ hôi thấm ướt, dính lên cần cổ mảnh khảnh. Anh mềm nhũn nằm dưới người cá, cổ họng đã khàn đến mức không phát ra tiếng gì nổi. Eo mềm nhũn bị bàn tay có màng nâng lên ôm lấy, người cá hôn xuống, đút chút nước bằng miệng mình. Chút nước sông bằng ngòn ngọt chảy vào cổ hòng, khiến nhiệt độ nóng rực vì liên tục vận động dữ dội không ngừng cũng giảm xuống.

Medusa nuốt xuống theo bản năng, quấn quýt với đầu lưỡi trong miệng, cảm nhận nơi nào đó của đối phương lại cương lên rồi, anh giật mình, con ngươi tan tác mới tụ lại, cất giọng khàn khàn run rẩy: “Đừng làm nữa…”

Anh thật sự chịu không nổi nữa. Ham muốn của con thú điên này như thể vô tận vậy, một ngày có thể kéo dài hai chục tiếng, hệt một con ngựa giống kiên trì, muốn để anh thụ thai như giống cái mới chịu dừng.

“Chúng ta… có thể làm chút chuyện khác.” Anh đã chẳng thể xấu hổ nổi rồi, chỉ muốn chuyển sức chú ý của Celuecus đi thôi, nói năng lung tung: “Con gnuowif yêu đường sẽ không thế này cả ngày.”

“Yêu đương?” Celuecus lẩm bẩm từ xa lạ này, con ngươi vốn đã to lại giãn to hơn: “Yêu đương là ý gì?”

Anh thật sự bị Celuecus ép điên mới chủ động nhắc đến từ này để chuyển sức chú ý của hắn. Medusa cắn răng, giọng run run: “Chính là… tán tỉnh và chấp nhận tán tỉnh, chúng tôi có quá trình, không phải trực tiếp…”

Celuecus hiểu ra ngay. Anh đang chỉ đến quá trình nhảy múa quanh nhau trước khi giao phối của người cá… thế thì thật sự hắn không có cơ hội… cũng không thể làm chuyện đó với Ceto, và với anh hiện tại.

… Anh chủ động đề xuất vấn đề này với hắn. Hắn lưu luyến lui ra, đôi mắt xanh lục ngập tràn niềm vui khó tin: “Anh muốn… yêu đương với tôi?”

Trời ạ… thế mà anh lại thảo luận từ “yêu đương” với con thú điên này. Con mẹ nó quá đỗi kỳ lạ và vô lý.

Đầu Medusa đau như búa bổ, không có hơi sức đâu xoắn xuýt vấn đề anh có phải người thay thế không, chỉ cần hắn tha cho anh một lát thôi. Anh nhắm mắt gật đầu.

“Ưm.”

Celuecus ôm chặt cánh tay anh, hô hấp nặng nề. Hắn kìm nén kích động ép đối phương phát ra nhiều âm thanh động lớn người hơn để đáp lại hắn, tìm kiếm tất cả những tin tức trong ký ức của anh hắn có được từ sứa Minh Hà trong đầu.

“Anh từng rất hứng thú nghiên cứu chúng tôi, hứng thú với văn hóa của chúng tôi, đúng không? Trước khi… anh một lòng muốn báo thù.”

Medusa ngạc nhiên mở mắt, sao hắn biết được?

Hình như anh… chưa từng nói với Celuecus anh muốn báo thù và cả lý tưởng quá khứ của anh nữa.

“Tôi dạy anh ngôn ngữ của chúng ta thế nào?” Đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên: “Giống anh dạy tôi vậy.”

“...” Medusa mím chặt môi, trên mặt hiện lên vẻ hờn giận nhàn nhạt. Tuy bị người cá mình đích thân nuôi dưỡng nuôi ngược rất uất ức, nhưng chí ít có thể khiến anh tạm thời giải thoát. Anh chuyển tầm mắt đi, gật đầu.

Celuecus cầm tay anh, đặt lên totem vàng sẫm trước ngực, sau đó anh thấy hoa văn mặt trời trung tâm totem kia lại sáng lên như trước, một quầng sáng vây quanh anh, hiện ra chi chít ký tự kỳ lạ, nó trông giống chữ Maya cổ đại kết hợp với chữ tượng hình Ai Cập. Anh mở to mắt, linh hồn thuộc về nhà nghiên cứu đã chết trong đáy lòng nhiều năm chợt sống dậy, trong chốc lát lóa mắt thần bí.

“Na… 'không'... Le… ‘được’...” Celuecus giữ ngón tay anh, chỉ từng chữ kia, thật sự ra dáng thầy giáo. Medusa nhẫn nhịn cảm giác bị xem là một đứa bé đang học chữ, phân biệt với hắn, ngón tay lướt qua từng chữ, dần nảy lên cảm giác kỳ lạ.

Hình như, mấy từ này đã từng khắc sâu vào xương anh, rất thân thiết.

“Nakamiya… là ý gì?” Được dạy một lúc, Medusa nhớ ra, hỏi hắn. Celuecus thoáng sững sờ, đôi mắt xanh lục hẹp dài nhìn anh, hình như cực kỳ vui vẻ vì anh chủ động hỏi, khóe môi cong lên: “Người bảo vệ bất tử.”

Thế… anh lại nhớ ra gì đó: “Za… ka… ta?”

Con ngươi Celuecus chấn động.

Hắn nhìn sâu vào mắt anh: “Là… người gây dựng, người sáng lập, vị vua đầu tiên.”

Thì ra… đến cả người cá đuôi đen kia cũng thể hiện sự tôn kính vì vật thần bí kia từng nhận anh là chủ, bọn họ nhận nhầm anh thành vị vua đầu tiên của bọn họ. Nhưng sao Celuecus dám mạo phạm anh như vậy?

Theo mấy người cá, tên này cũng là một tên điên khác loài nhỉ?

“Anh lơ đễnh rồi, chủ nhân.” Celuecus hôn lên nốt ruồi son ở đuôi mắt anh, dùng ngôn ngữ hắn vừa dạy anh có thể nghe hiểu đọc: “‘Tôi cho anh cô quạnh của tôi, hắc ám của tôi, khát vọng của tôi… Tôi thử làm lay động anh bằng nghi hoặc, nguy hiểm và thất bại’... ‘một đóa hồng không ngừng thay đổi thành một đóa hồng khác, anh là mây là biển là quên lãng, cũng là một anh khác mà anh từng đánh mất.*’’’

(Tác giả: Câu thơ trích từ tập thơ của Jorge Luis Borges.

LT: Phần thơ là mình tạm dịch theo tiếng Trung, vì mình chưa đọc tập thơ này, không tìm ra được bản Việt để mượn nữa.)

Trái tim Medusa chợt run lên, không dám tin Celuecus dùng tiếng người cá đọc bài thơ của Borges mà anh thích nhất thời niên thiếu. Lúc đó anh vẫn chưa lưu lạc, vẫn lãng mạn, vẫn đơn giản, vẫn tràn ngập tò mò với thế giới này, cũng sẽ dễ dàng bị tình yêu trong thơ lay động.

Hốc mắt anh đỏ hoe, dường như sắp khóc, níu lấy mái tóc đen rủ xuống trước mắt, ngửa đầu lên: “Sao cậu biết…”

Celuecus cúi đầu hôn lên môi anh.

Có thể bào phụ của hắn không hiểu, câu thơ do con người viết này phù hợp với con đường lâu dài hắn theo đuổi cỡ nào.

“Ưm…” Medusa bị hắn hôn đến mức hô hấp hỗn loạn, tim đập vừa loạn vừa nhanh, anh không biết mình bị gì, lúc Celuecus phủ xuống lần nữa, giống hệt sóng biển vừa dịu dàng vừa tối tăm lại có tính xâm lực cực mạnh, linh hồn anh như thể bị hắn nhấn chìm cắn nuốt, phí sức muốn nắm bắt gì đó, nhưng chẳng bắt được gì cả, lại chìm xuống nơi sâu hơn.

“Celuecus… ưm a… a… ha a! Ưm…”



“Phát tín hiệu chó nó đi… LUNARIE.” Hắn ta không nhịn nổi nữa, nhắm mắt lại, ném sứa giám sát vẫn đang tiếp tục cộng hưởng với bạn mình trong tay sang một bên, người cá tóc vàng quay người lại, nhìn về phía con sứa mặt trăng khổng lồ đang tỏa ánh sáng xanh nhạt sau lưng, dưới phản xạ ánh sáng, totem màu bạc trước ngực hắn ta lờ mờ phát sáng.

Ngươi thật sự… rất tài, Celuecus. Hắn ta nghĩ thầm.

- --Hết chương 62---

LT: Căng não với mấy cái xưng hô liên quan đến người cá quá. YUKI với viện trưởng để thế nào cho hợp lý thì mình chưa nghĩ ra. 😶

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play