(LT: Khổ tận cam lai... Cảm ơn trời đất... kiếp nạn của tôi qua rồi!!)
- --
Nhớ lại tất cả những gì xảy ra trước đó, Celuecus híp mắt, ngồi dậy, tóm sứa điều trị dưới bụng.
—-
Mũ ô trơn dinh dính bị kẹp trong ngón tay kêu òm ọp, vẫn còn nhiệt độ mờ ám trước đó. Vừa nãy đột nhiên hắn mất ý thức, không cần nghi ngờ gì nữa, thật sự là vì nô lệ nhỏ đó. Lúc mấy trăm binh sĩ ở ranh giới sinh tử, hắn lại bị nô lệ nhỏ này lừa phỉnh đến quên hết tất cả, Tinh vương gì chứ? Chẳng lẽ tất cả những gì nô lệ nhỏ làm trước đó đều là diễn kịch sao?
Nhưng sao có thể dám chủ động chấp nhận kiểm tra của sứa tinh thần?
Vừa nghi ngờ vừa bực bội, hắn kéo sứa điều trị xuống, vứt sang một bên: "Khởi hành ngay, về sao Hải Vương..." Hắn nhìn về phương tiện di chuyển kia, trong cửa sổ phản chiếu hình bóng vặn vẹo của những binh sĩ đột biến, bọn họ đã bắt đầu trở nên điên cuồng, đang muốn thoát khỏi gông cùm lao ra ngoài tấn công đồng bào trước kia của mình.
Hắn cắn răng, đưa ra mệnh lệnh hết sức khó khăn: "Hỏa táng bọn họ đi."
Mấy phương tiện di chuyển lao vào tầng mây, chiếc cuối cùng nổ tung giữa không trung, vỡ thành vô số những mảnh vụn cháy ngùn ngụt, rơi xuống rưng rậm băng tuyết bên dưới như sao băng.
Keto nhìn xuống dưới qua cửa sổ, lòng đau như cắt, mắt đỏ ửng.
Không thể có được tín nhiệm của Celuecus, nghiên cứu điều chế thuốc cứu người cá cũng khó tiến bước.
Dù là tỏ ra yếu đuối hay quyến rũ, chỉ em không thể diễn lại trò cũ rồi, anh phải... nghĩ cách nắm bắt cục diện.
—
Sao Hải Vương.
"Keto, dựa theo lời ngươi nói, Charon sắp xếp xong rồi, hành động thôi."
Nghe tiếng nho nhỏ của sứa Minh Hà vang bên tai, Keto trong ngục giam tăm tối chợt mở mắt, nghe thấy tiếng cửa phòng giam bị mở ra.
Một lúc sau, trong ngoài ngục giam đều rối tung lên, bóng dáng nhỏ màu tím bạc lượn trái lượn phải tránh giám ngục, lao ra khỏi ngục giam đáy biển, không biết sao đám sứa giám sát chi chít xung quanh bắt đầu đấu đá lung tung như bị điên, giám ngục đuổi theo ra ngoài cũng bị đụng phải hoa hết cả mắt chuyển hướng, ngay lúc đó, nô lệ nhỏ chạy trốn kia biến mất trong rừng rậm đáy biển ngoài ngục giam chẳng còn tăm tích.
—
"Các ngươi nói... hắn chạy trốn rồi?" Con ngươi Celuecus co lại.
Đối diện với cơn giận lôi đình của Tinh vương, mấy giám ngục đều run rẩy không dám đáp lời, chịu ảnh hưởng năng lượng tinh thần khủng bố của hắn, nghìn mắt trên mũ ô của sứa tinh thần bên cạnh đều nhắm tịt, xúc tua trắng cũng co rúm.
Celuecus nhìn nó, sắc mặt khó coi vô cùng.
Vốn tưởng nô lệ nhỏ đó đã từng không hề e dè trước mặt ZERO, trong hang sâu hiến tế của Sirentis còn mạo hiểm bảo vệ hắn, hắn vốn hơi nghi ngờ có phải hắn đã hiểu lầm gì không, kết quả thế mà anh lại bỏ đi... vật nhỏ đáng ghét đó... từ đầu đến cuối vẫn luôn lừa hắn sao?
Hắn cười lạnh lùng, quay sang nhìn Charon: "Dặn dò xuống dưới, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào ở sao Hải Vương, phải bắt hắn về đây cho ta."
—
Rạp người trên sườn dốc đáy biển, Keto nhìn xuống. Đàn cá cá mè hoa bạc vẫn lượn quanh lõi hành tinh, hệ như quầng sao lộng lẫy, nơi đây chứa ký ức xưa cũ của anh và Celuecus, cũng là điểm neo sinh ly tử biệt giữa họ.
Tuy hạn chế tinh thần của sứa trật tự mạnh mẽ, nhưng cũng có điểm mù của mình, vì sao nó biết rõ sứa chúc phúc ấp ôm lời nguyền rủa bị nhốt ở lõi hành tinh, nhiều năm như thế vẫn không thể diệt trừ tai họa này... vì sao, lúc đó Celuecus đã kết thừa vị trí Tinh vương rồi, đã liên kết thần kinh với sứa trật tự nhưng khi hắn vào lõi hành tinh hiến tế bản thân, sứa trật tự không thể ngăn cản, mặc Tinh vương nó thu nhận rơi vào bóng tối? May mà có nhắc nhở của sứa Minh Hà, khiến anh nhớ đến vấn đề anh chưa từng nghĩ đến này.
Đáp án chỉ có một.
E rằng đó là vì, nơi đây chính là điểm mù năng lượng của sứa trật tự.
Anh nguyện liều chết một phen vì suy đoán này... Celuecus, nhưng vẫn mong ta có thể cược đúng.
Lấy một con sứa giám sát bị bóp đến mức hôn mê ra, hung hăng vỗ cho nó tỉnh, anh cắn răng cười. Lúc đó, sứa giám sát cả Vương đình đều lóe lên.
"Bệ hạ! Phát hiện dấu vết của nô lệ nhỏ kia rồi, hắn ở khu vực lõi hành tinh!"
"Sao hắn lại đến đó?" Charon hoảng hốt kêu lên hết sức khoa trương: "Đó là vùng cấm chỉ có bệ hạ có thể vào, tự ý vào khu vực lõi hành tinh, hắn tìm chết sao? Nếu hắn thật sự đến đó, phỏng chừng chỉ có thể tìm xác về thôi..."
Nấp dưới sườn dốc, Keto yên tĩnh nhìn sứa giám sát một chốc rồi mím môi, bất chợt nhảy xuống chỗ đàn cá bên dưới.
Hoảng hốt vì sự đột nhập bất ngờ của anh, lúc đó, vô số ca mè hoa canh giữ lõi hành tinh vây anh ở giữa, lũ lượt kéo đến chỗ anh. Anh cuộn người lại, ôm chặt bảo vệ bụng mình, trong chốc lát đã cảm nhận được đau đớn bị cắn xé khắp cơ thể, cơ thể nhanh chóng chìm vào nơi sâu trong lõi hành tinh, anh hít sâu một hơi, nhìn lên trên qua đàn cá, dường như đi qua mấy nghìn năm, nhìn về phía bóng dáng từng tuyệt vọng chờ đợi đến đây để nhắm đến cái chết.
Celuecus, ta đến muộn rồi... ngươi vẫn sẽ đến nơi hẹn chứ?
Cơn choáng do mất máu khiến tầm mắt anh dần mơ hồ, ý thức bắt đầu rời rạc.
"Tutankhamun!" Đột nhiên, một tiếng gào truyền đến từ phía trên.
Một bóng dáng vàng kim bất chợt lao vào trong tầm mắt hơi mê man của anh, lao vào giữa đàn cá như lưỡi đao sắc bén bừng lửa, vây cánh to lớn che chắn anh bên trong, cơ thể được ôm chặt trong vòng tay mạnh mẽ nóng hổi.
Giây sau, bọn họ chìm vào hang động ở sâu trong lõi hành tinh.
"Có phải ngươi điên rồi không, vì sao lại đến đây?" Đôi mắt xanh lục nhìn anh đầy phẫn nộ: "Muốn cướp lõi hành tinh thay Moloer sao? Dựa vào ngươi? Ngươi tự tìm đường chết thôi!"
Keto yếu ớt nhìn hắn cười, dường như cảm thấy rất giống hình hình năm đó, mà bây giờ anh lại trở thành người bị tức giận quở trách vì làm loạn.
"Ngươi cười cái gì?" Celuecus dùng vây cánh chắn cửa hang lại, cụp mắt nhìn cơ thể đầy thương tích của anh, đè anh lên vách đá, nắm cằm anh rồi cúi đầu xuống liếm lên vết cắn đủ chí mạng trên cổ anh.
Keto cắn chống đỡ tinh thần, nhìn xúc tua của sứa Minh Hà lộ ra từ sau gáy hắn, đâm vào tai Celuecus lần nữa.
Giây phút đó, cơ thể Celuecus chấn động, con ngươi giãn to cực điểm.
Keto nhìn chăm chú vào mắt hắn, sợ sứa Minh Hà không đột phá được hạn chế như lần trước, nhưng thấy đôi mắt hằn tơ máu của hắn mở to, con ngươi như muốn nứt ra phản chiếu ảnh ngược nho nhỏ của mình, lông mi run run, từng giọt nước mắt hòa với máu tươi chảy xuống theo hốc mắt ửng đỏ của hắn, hòa vào trong nước.
"Celuecus?" Anh cẩn thận gọi tên hắn.
Gọi liên tiếp mấy lần, dường như đôi mắt nhìn anh chăm chăm mới có chút phản ứng.
"Keto..."
Đáp lại tiếng gọi này, vương giả đuôi vàng ôm chặt người cá nhỏ thương tích đầy mình vào lòng thật chặt, ký ức ập vào đầu hệt như con thú bị nhốt đã lâu.
Tất cả... tất cả ký ức thuộc về hắn, thuộc về Keto, từ ngày xưa đến lúc tận thế, những điều hắn chưa từng biết, những điều hắn đã lãng quên, tất cả bí mật, tất thảy hối tiếc đều lộ rõ, mọi việc đã sáng tỏ.
Tồn tại hắn từng khăng khăng cho rằng đã bỏ rơi hắn, cũng sẽ bỏ rơi hắn lần nữa, chưa từng bỏ rơi hắn. Bọn họ đi ngược hướng mấy nghìn năm... vẫn luôn kiên trì xoay quanh nhau... mặt trời trong tim... tên Keto đặt cho hắn có ý nghĩa này, mà đến tận lúc này hắn mới biết... cũng đến tận lúc này, hắn mới biết rốt cuộc bức tượng vàng kim hắn tìm được đại diện cho điều gì, nước mắt rơi xuống trong đêm tối của Keto là vì ai, vì sao lại gọi tên hắn trong lúc hôn mê, vì sao lại đẩy hắn ra hết lần này đến lần khác rồi lại liều mình cứu hắn... vì sao lúc bị oan lại không thể phản kháng, trở thành tù nhân... vì sao lúc trùng phùng với hắn lại biến thành dáng vẻ của con người, cốt lõi sinh mệnh đã vỡ không thể lại vỡ được nữa...
Tất cả những điều hắn muốn biết, bây giờ đều có được đáp án rồi.
"Keto... có phải ta đang nằm mơ không..." Những ký ức thuộc về Keto quá đỗi chấn động, hắn vẫn chưa hoàn hồn, mông lung hỗn loạn, không nghe thấy tiếng đáp lời, trái tim hắn chùng xuống, cụp mắt nhìn mới phát hiện sắc mặt Keto tái mét, nhắm mắt lại, đã mất ý thức rồi...
—
"Keto!"
Ba ngày sau, trong Vương sào.
"Celuecus?"
Tỉnh lại từ trong ác mộng, Keto hốt hoảng gọi một tiếng, bất chợt mở mắt, ngay sau đó đã đối diện với đôi mắt hẹp dài đang nhìn anh chăm chú.
Keto nghi mình vẫn đang trong mơ, nâng bàn tay có màng chạm vào mặt hắn.
Cảm giác chạm vào ấm áp chân thật, anh cũng chú ý đến bàn tay mình... hình như xương cũng lớn hơn nhiều, mà một đầu mâu Pontus cũng quấn lên cổ tay, đầu kia quấn lên cổ Celuecus, trống giống xích chó. Không biết anh hôn mê bao lâu rồi, dưới mắt Celuecus đen thui, chẳng còn chút thần thái Tinh vương kiêu ngạo trước đó, trông như trải qua bể dâu hốc hác cực điểm.
Rõ ràng, trong lúc anh hôn mê, hắn chẳng chợp mắt chút nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT