Lê Nam nghe vậy với vẻ mặt hiện rõ vẻ tò mò vội đưa miếng cơm vào miệng rồi cất lời hỏi người ông Hưng:
“Nghe thú vị đó ông hãy kể xem nào, việc gì đã sảy ra với ngôi làng của ông?”
Ông Hưng với vẻ mặt buồn bã đặt bát cơm xuống rồi bắt đầu cất lời:
“Sự việc xảy ra đã từ một tháng trước. Trước đây ngôi làng này chỉ thuộc vùng xâu vùng xa vì vẫn có con đường nối ngôi làng này với các làng bền dưới núi. Ngưoif dân làng này kiếm sống từ việc hái thuốc xuống miền xuôi để bán và trao đổi lấy thực phẩm mắm muối. Trẻ con làng này cũng được hỗ trợ đi học nội trú ở dưới. Chỉ có một con đường duy nhất để người dân làng này xuống dười để trao đổi. Nhưng mọi việc trở nên xấu đi cho ngôi làng hẻo lánh này. Một đợt mưa lơn chưa từng thấy kéo theo sạt lở đã phá hủy con đường đi duy nhất cho ngôi làng này. Một khối đá lớn chắn giữa con đường, và lớp đất đá dày đã chế lấp toàn bộ con đường. Từ đó chúng tôi không thể xuống phía dưới đòng bằng để buôn bán lấy thức phẩm về để sinh hoạt. Người dân chỉ biết lấy rau rưnhf với lượng lúa gạo ít ỏi trồng được để sống quá ngày”
Kể xong ông Hưng với vẻ mặt buồn rầu tuyệt vọng đưa ánh mắt ra xa, như cố tìm sự giúp đỡ.
Ông Tuấn nghe vậy liền thắc mắc:
“Ủa trên này bị như vậy sao người mạn dưới không hỗ trợ giúp đỡ gì sao?”
Ông Hưng nghe vậy liền xua tay phân trần:
“Ấy ông đừng nói thế tội họ, lúc sạt lở họ có điều máy xúc lên mấy lần để dọn đường. Nhưng ngặt nỗi không hiểu sao cứ khi máy chuẩn bị phá đá thì lại chết máy. Không tài nào. Lúc nổ được máy thì lại mưa lớn đất lở lại càng lở. Mà đất thì không khó chỉ khó là phá cái khối đá lớn này. Mấy tuần không phá được nên giờ họ cũng chẳng có cách nào. Bao nhiêu người đã nhận việc đi mở đường mới cho làng nhưng không hiểu sao người thì không tìm được, người thì lạc, có người lại bỏ mạng nơi rừng thiếng nước độc. Thực sự dân làng này đang gặp hoạ gì nữa không biết”
Lê Nam nghe xong hết câu chuyện của ông Hưng thì cất lời:
“Vậy là khối đá lớn đó đã cản mất con đường duy nhất của làng từ đó đẩy ngôi làng vào khó khăn thực sự này”
Cô gái Lan còn của ông Hưng cất lời:
“Chỉ vì cái khối đá này mà một tháng này cháu không được đến trường. Còn mẹ cháu đang làm ở bệnh viện ở dưới kia nữa cả tháng nay mẹ không được về nhà”
Nói xong bất giác nước mắt của cô gái chảy ra lăn dài trên má, cô bé đặt bát cơm chạy ngay vào sau nhà. Ông Hưng nghe vậy vội lấy bàn tay lau đi giọt nước mắt đã chảy ra.
“Nó là học sinh lớp mười hai, rõ khổ cuối cấp rồi sắp đến thì tốt nghiệp nhưng tai ương ập đến khiến nó không biết có thể thì tốt nghiệp được không nữa” ông Hưng buông lời than vãn.
Lê Nam sau khi nghe hết câu chuyện thì cũng đã ăn xong bát cơm. Ông ấy đặt bát cơm xuống rồi cất lời:
“Khối đá này thức sự phức tạp hơn nhũng gì mọi người nghĩ đâu nó không chỉ đơn giản chỉ là thảm hoạ tự nhiên đâu. Từ lúc tôi đặt chân vào ngôi làng này thì một luồng quỷ khí bao trùm lên khối đá này rồi”
Hai người là ông Tuấn và ông Hưng nghe vậy liền vô cùng ngạc nhiên khó hiểu. Ông Hưng không hề hiểu những gì mà Lê Nam vừa nói.
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác, thắc mắc trên khuôn mặt Ông Hưng. Ông Tuấn liền cất lời giải thích:
“À quên tôi chưa giới thiệu, ông Lê Nam này là một pháp sư. Ông ấy tới đây để tìm một người tại vùng núi Lục Kí này. Vì ông ấy là pháp sư nên có thể thấy nhiều thứ mà người thường chúng ta không thể thấy được.”
Sau khi nghe ông Tuấn giải thích ông Hưn cuối cùng cũng hiểu ra một phần.
Sau bữa cơm, Lê Nam đứng dậy cất lowid với ông Hưng:
"Giờ phiền ông đưa tôi tới chỗ khối đá đi ạ biết đâu tôi có thể giúp gì được cho ngôi làng "
Sau dó hai người là ông Hưng và Lê Nam rời khỏi nhà tới vị trí khối đá. Sau khoảng mười phút đi bộ, thì hai người đã tới được vị trí khối đá. Nó là một khối đá vô cùng ớn nó cao khoảng bảy mét, và chiều rộng lên tới mươi mét. Khối đá lớn tới mức che hẳn một khoảng lớn. Khối đá mang một màu đen tuyền, không thể xác định được đây là là thuộc loại đá nào. Sau khi khám sét xung quanh khối đá khoảng gần mười phút Lê Nam quay lại nói với ông Hưng với vẻ mặt nghiêm trọng:
“Đúng như tôi đoán khối đá này là không bình thường. Trong này chứa một toán âm binh, à không rất nhiều âm binh là đằng khác. Thảo nào chúng có thể tạo mưa lớn để ngăn chặn việc phá hủy khối đá.”
Nghe xong ông Hưng, với khuôn mặt hiện rõ sự sỡ hãi.
Lê Nam lại cất lời nói tiếp:
“Đây có lẽ là mồ chôn chúng của những tên giặc phương Bắc đã bỏ mạng nơi đây. Chúng tụ tập lại tại khối đá này rồi khi đủ mạnh chúng bộc phát để làm hại người dân làng này. Ông có để ý rằng từ khi có khối đá này thì sức khỏe hay tâm lý người làng này có bị suy giảm hay không?”
Ông Hưng trần chừ suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Ông nói cũng đúng từ lúc khối đá này xuất hiện thì những người trong làng đều có cảm giác uể oải thiếu sức sống. Mọi người làm việc kém năng xuất hẳn không được nhiều như trước. Những ngôi nhà còn làm giở dang nhưng cũng không buồn hoàn thiện”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì bống có tiếng hét lớn từ trong làng. Sau đó là đoàn người tràn ra tụ tập. Hai người Lê Nam và ông Hưng liền chạy tới nơi nào loạn trong làng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT