*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xúc cảm mềm mại ở lòng bàn tay chạm vào chợt trở nên cứng rắn, mang theo chút lạnh lẽo, Ân Từ vừa cúi đầu đã thấy chiếc đuôi cá màu băng xanh đang nhẹ nhàng vẫy trong nước.

Tay Ngư Ngư còn đặt trên vai hắn, y ngửa đầu nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ vẻ mặt hoang mang, hiển nhiên cũng không hiểu chuyện này là thế nào.

Ân Từ bị nhìn đến căng cả bụng dưới, hắn im lìm khẽ nghiêng người nhưng vẫn không nỡ buông tay, cố chấp ôm chặt đuôi cá vào lòng.

Cũng may vạt áo của Ngư Ngư đang dập dềnh trong nước chắn đi vài phần, lực chú ý của Ngư Ngư lại nằm trên "vảy ngược" nên cũng không chú ý thấy Ân Từ có gì không đúng.

"Vảy ngược..." Ngư Ngư thấp giọng lẩm bẩm, "Sao lại vậy chứ..."

Y vẫn luôn biết bản thân mình rất đặc biệt, tộc nhân của y ai cũng có một cái vảy ngược rất đẹp nhưng chỉ riêng y là không có. Y khó hiểu rất lâu nhưng nghĩ trăm lần vẫn nghĩ không ra, cũng không tìm được đáp án.

Hóa ra là chạy lên người tên người trần này rồi?

Nhưng tại sao?

Rõ ràng y và Ân Từ chưa từng gặp nhau mà.

Vảy ngược là tồn tại quý báu và yếu ớt nhạy cảm nhất với giao nhân. Nói cách khác vảy ngược chính là nửa cái mạng của giao nhân, là thứ mà bất kỳ giao nhân nào cũng không thể vứt bỏ.

Thảo nào y luôn muốn gần gũi với Ân Từ, hóa ra là do vảy ngược hấp dẫn y.

Rất nhanh Ngư Ngư đã tự mình tán thành lý do này, tâm trạng mừng rỡ hẳn lên, tìm được ngọn nguồn thì dễ rồi, trông Ân Từ không giống kẻ không nói đạo lý, có lẽ y có thể trao đổi với Ân Từ ——

"Ngươi muốn lấy lại vảy ngược à?"

Thật ra Ân Từ cũng không quá hiểu vảy ngược là gì, nhưng hắn phát hiện Ngư Ngư rất coi trọng thứ này, mà thứ này lại ở trong cơ thể hắn —— Tuy hắn không biết vì sao nó ở trong người mình nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn nghĩ ra cách giữ con cá này lại.

"Nếu ngươi muốn rời đi thì ta sẽ không trả vảy ngược lại cho ngươi đâu."

Ngư Ngư: "......"

Ngư Ngư thu đuôi cá về, đôi chân thon dài thẳng tắp trong nước hung hăng đá một chân của Ân Từ rồi tức giận tự mình lên bờ.

Ba mươi phút sau, từng người y phục chỉnh tề ngồi cách nhau cái kỷ án nhỏ trên chiếc giường nhỏ mềm mại.

Hai người nhìn nhau một hồi, Ngư Ngư dịch về sau tựa lưng lên tai vịn rồi ra lệnh: "Ngươi ngồi xa chút coi."

Không biết đó là vảy ngược thì còn ổn, một khi biết rồi thì sức hấp dẫn của nó quả thực khiến Ngư Ngư khó có thể chống cự được, y chỉ muốn dính lấy gần gũi với vảy ngược của mình.

Ân Từ không chỉ không lùi mà còn thoáng chòm người về phía Ngư Ngư, hỏi: "Ta đến gần thì sẽ khiến người khó chịu hả?"

Sức dụ dỗ của vảy ngược phả vào mặt, Ngư Ngư nhịn rồi nhịn, hung dữ nhe răng nanh với Ân Từ: "Sẽ khiến ta nhịn không được mà ăn ngươi đó."

Ân Từ bật cười: "Vậy ngươi ăn đi."

Hắn như nghe được chuyện gì đó rất vui, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nụ cười này rất đẹp, Ngư Ngư thoáng thất thần rồi lấy lại tinh thần, y ra vẻ nghiêm túc mà ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Ngươi thật sự không muốn thứ gì à?"

Đồn rằng vảy ngược của giao nhân thượng cổ có thể cứu người chết mọc thịt từ xương, tuy vảy ngược của giao nhân bình thường không có công hiệu nghịch thiên như vậy nhưng dùng làm thuốc cũng có thể tăng thể chất trị bách bệnh.

Nên vảy ngược của giao nhân luôn là sự tồn tại mà bao người thèm muốn.

Nhưng vảy ngược cũng có chỗ đặc biệt, nó phải được giao nhân tình nguyện tặng đi mới là thuốc hay, nếu giao nhân không tình nguyện thì vảy ngược sẽ lập tức trở thành độc vật.

Độc mà không thuốc nào có thể chữa được.

Vảy ngược không độc chết Ân Từ nhưng cũng không cứu được linh căn của hắn, nghĩa là vảy ngược này vẫn ổn, Ngư Ngư vẫn còn cơ hội lấy nó về —— Về phần vì sao vảy ngược lại ở chỗ Ân Từ...

Tạm thời gác sang một bên vậy.

Ân Từ không cầu gì, dù Ngư Ngư có hỏi thế nào thì hắn cũng chỉ lắc đầu, dịu giọng xin Ngư Ngư ở lại.

Rốt cuộc Ngư Ngư hết cách, dứt khoác thẳng thắn: "Ngươi biết đấy, ta là cá sống ở biển, ta không thích ở lâu trên đất liền, tới đây cũng chỉ vì vảy ngược, sau này ta còn phải về biển..."

Ân Từ rủ mắt không nói gì.

Ngư Ngư không biết hắn nghĩ gì, yên lặng chờ hắn đáp lời.

Tĩnh lặng hồi lâu, Ân Từ hỏi: "Nếu ta không cho, ngươi sẽ cướp về sao?"

Ngư Ngư cau mày nhìn hắn.

Cướp ư... thế thì sẽ không đâu. Cả tộc của Ngư Ngư bẩm sinh tính tình ôn hòa, rất chú trọng đến nhân quả, vảy ngược của y lưu lạc bên ngoài ắt có nhân cũ ngày trước, nếu không cần thiết thì y cũng không muốn cướp đoạt phá hoại kết quả.

Dù sao bao năm qua y không có vảy ngược cũng vẫn sống tốt.

Chẳng qua sau khi rời đi thỉnh thoảng sẽ nhớ một tí.

Sinh mệnh của loài người ngắn ngủi như thế nói không chừng vài chục năm nữa tuổi thọ của Ân Từ hết, vảy ngược của y sẽ về thôi.

Ngư Ngư không nói gì, Ân Từ dựa vào nét mặt của y mà phỏng đoán vài phần, lòng dần trở nên rét lạnh.

Bàn tay giấu dưới tay áo dần siết chặt lại, Ân Từ vô cùng sợ hãi nhưng cũng bình tĩnh lại.

Cảnh tượng vòng kẹp nhuộm máu trong mơ hiện lên trước mắt, tiếng hít thở của hắn nặng nề, nói: "Lúc trước ngươi nói có thể giúp ta ngồi lên vị trí trữ quân, còn giữ lời chứ?"

...............

Vì một lời "giữ lời" mà Ngư Ngư đợi ở đây thêm mấy tháng nữa.

Vảy ngược thất lạc đã lâu đã tìm được, hơn nữa rất nhanh là có thể về lại trên người y, chuyện này làm y rất vui.

Vui mừng đến nỗi trong cung có nhiều điều không thuận ý y cũng nhịn được.

Dù Ân Từ nói hắn muốn vị trí trữ quân nhưng thực tế đến giờ Ngư Ngư chưa ra tay giúp hắn lần nào —— Ân Từ không cho.

Dựa theo ý nghĩ của Ngư Ngư, chỉ cần bắt Thái Tử đến viết thư từ ngôi rồi chiêu cáo thiên hạ, nếu Thái Tử không chịu thì đánh một trận là xong việc

Ân Từ dở khóc dở cười với ý nghĩ này, hắn kiên nhẫn giải thích các mối quan hệ rắc rối phức tạp cho y nghe, Ngư Ngư nghe mà mất hết kiên nhẫn, y đẩy hắn ra rồi chạy đi ngâm mình trong hồ.

Ân Từ nhìn bóng người chạy đi, đáy mắt hiện lên ý cười nhưng hắn chợt cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, ý cười lập tức biến mất.

Tuy Ân Từ bẩm sinh phế linh căn, nhưng trước khi mẫu phi mất hắn vẫn sống một cuộc sống bình thường của hoàng tử, cái nên học không thiếu thứ gì, hơn cả thế... thứ thiên phú này đều là mỗi người mỗi khác.

Vẫn là câu nói đó, trước kia không tranh không đoạt là vì không thèm để ý.

Nhưng bây giờ không giống nữa.

Hắn khép quyên sách trong tay lại, đứng dậy ra ngoài gọi mấy cung nhân đến, thấp giọng dặn dò một hồi.

Mấy cung nhân kia cung kính nhận lệnh rồi lặng lẽ rời đi, không bao lâu sau đã biến mất trong màn đêm.

Rốt cuộc mùa hè nóng bức cũng trôi qua, đương lúc đầu thu nên gió đêm se lạnh. Ân Từ ở bên ngoài gió đêm thổi một lúc thì quay người về.

Hắn ngựa quen đường cũ mà đến bên hồ, quả nhiên con cá ấy lại chìm xuống đáy nước ngủ mất rồi.

Ân Từ tùy ý cởi áo ngoài vứt sang một bên rồi xuống nước vớt cá lên.

Ngư Ngư không thích nước quá nóng mà cũng quá lạnh, nước trong hồ luôn ấm. Lúc này y không rải cánh hoa, Ân Từ vừa liếc mắt đã thấy được y nằm ngủ ngon lành giữa hồ.

Thật ra mỗi lần nhìn thấy cảnh này lòng Ân Từ đều sẽ cảm thấy lo sợ khó bề giải thích.

Nó dễ khiến hắn liên tưởng đến vài chuyện không tốt... Nhìn thoáng qua Ngư Ngư tựa như trở về biển cả, mà hắn thì ở trên bờ chỉ có thể nhìn chứ không thể đến gần.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi khom người ôm cá lên.

Khung xương của Ngư Ngư mảnh mai, bế lên cũng rất nhẹ. Ân Từ gần như không tốn bao nhiêu sức đã ôm được y vào lòng. Ngóc đầu lên khỏi nước, Ân Từ ôm Ngư Ngư tựa lưng vào bờ.

Ngư Ngư như cảm giác được mà lim dim hai mắt, giơ tay ôm lấy cổ Ân Từ, y nhỏ giọng oán giận: "Hôm qua còn chưa rửa đuôi nữa."

Mấy ngày này Ân Từ quả thực hao hết tâm tư lấy lòng cá này.

Người lớn lên đẹp như Ân Từ thì lúc lấy lòng dễ dàng làm ít được nhiều, huống chi trên người hắn còn có vảy ngược của Ngư Ngư.

Ngư Ngư vốn đang gắng sức kiềm chế, về sau thật sự không thắng nổi hấp dẫn của vảy ngược lại không phát hiện ra ác ý của Ân Từ —— Có lẽ y vẫn cảm thấy Ân Từ là người trần nên không làm mình bị thương, trên tâm lý liền buông thả.

Biểu hiện cụ thể là y không kháng cự những hành vi gần gũi của Ân Từ như ôm, hôn môi, hay thậm chí là bằng lòng để Ân Từ giúp mình rửa đuôi —— Trong mắt y, Ân Từ tương đương với vảy ngược mà vảy ngược thì thuộc về y.

Dù sao y chỉ cảm thấy Ân Từ đối xử với mình như vậy y cũng không quá khó chịu, thậm chí còn rất vui, cũng tùy Ân Từ làm gì thì làm.

Ngư Ngư sống lâu nhưng vào đời không quá sâu, nên không hiểu gã đàn ông ôm mình có bao nhiêu suy nghĩ đáng sợ.

Ân Từ quen tay giúp y lau đuôi.

Thực ra Ngư Ngư thích sạch sẽ, nhưng đuôi dài quá tự mình rửa thì không tiện mà cũng không thể để người mình không quen biết rửa giúp nên nhiều lúc y sẽ dùng nước rửa đơn giản là xong.

Ân Từ nhiều lần ám chỉ rõ sự ưu ái của Ngư Ngư, cuối cùng cũng miễn cưỡng được phê chuẩn, qua hai lần hắn dựa vào tay nghề hơn người mà được Ngư Ngư thưởng.

—— Một quả trái cây nhỏ không biết Ngư Ngư tiện tay hái ở đâu.

Ngư Ngư vốn chỉ đang tìm niềm vui, nào ngờ Ân Từ ăn quả trái cây đó thật.

Quả ấy chỉ lớn chừng ngón tay, màu đỏ trông rất đẹp, ăn rất chua, mà còn là vừa chua vừa chát —— Đừng hỏi sao cái gì Ngư Ngư cũng biết, chỉ là y bất cẩn lại có hơi tò mò cắn một miếng mà thôi.

Y nhìn Ân Từ ăn quả ấy, ngạc nhiên ơ một tiếng, hỏi hắn: "Ngon không?"

Ân Từ mặt không đổi sắc: "Ngon."

Ngư Ngư: "Ngươi đừng có lừa ta, nghe nó chua lắm mà."

Ân Từ tức khắc điềm tĩnh sửa miệng: "Chua ngon ngọt miệng"

Ngư Ngư: "......"

Vẻ mặt Ngư Ngư lập tức một lời khó nói hết.

Ân Từ nuốt quả ấy xuống, bật cười ôm lấy Ngư Ngư vờ muốn hôn y.

Ngư Ngư nhớ lại vị chua chát mà mình bất cẩn ăn phải thì mím chặt môi, ngửa về sau tránh Ân Từ, sống chết không cho hắn chạm vào.

Ân Từ ồn ào với y một hồi, cuối cùng nụ hôn ấm áp vẫn nhẹ nhàng rơi xuống trên khóe môi Ngư Ngư, đầu lưỡi Ngư Ngư liếm thử một chút nhưng chẳng cảm nhận được vị chua nào.

Ngư Ngư tự cảm thấy mình bị trêu đùa, y liếc mắt trừng Ân Từ một cái, Ân từ chỉ khẽ cười, ánh mắt thoáng sâu thêm và chẳng nói gì.

Ta chỉ ước gì mình có thể dâng tất cả những thứ thơm ngon đến trước mặt ngươi. Ân Từ thầm nghĩ, sao dám để ngươi nếm được vị chua chát này.

Nhớ lại, đáy mắt Ân Từ bất giác hiện lên ý cười, hắn cúi đầu tỉ mỉ lau mỗi một chiếc vảy, động tác rất nhẹ nhàng.

Chuyện này xảy ra không biết bao nhiêu lần, ban đầu Ngư Ngư không cảnh giác, thả lỏng mặc hắn làm gì thì làm, còn mình thì tiếp tục ngủ khò, mãi đến khi rửa sạch đuôi được Ân Từ ôm thả xuống giường y mới ngáp một cái.

"Biến về chân đi." Ân Từ thấp giọng bảo.

Ngư Ngư chạm vào chăn gấm mềm mại lại ngáp một cái, đôi mắt phiếm nước không tình nguyện biến về hai chân, vừa nằm xuống là cuộn chăn lăn một cái vào trong giường, y rầm rì: "Muốn về biển mà."

Có lẽ y chỉ buồn ngủ thuận miệng nói, nhưng lọt vào tai Ân Từ lại khiến hắn hoảng hốt.

Ân Từ mím môi cố gắng bình tĩnh thay quần áo, sau đó như thường lệ mà duỗi tay vớt cá cuộn chăn vào lòng.

"Sao lại muốn về biển?"

"Hửm?"

Vừa rồi ở dưới nước thì buồn ngủ lắm, cơ mà lên bờ thì tỉnh hơn.

Ngư Ngư ôm vảy ngược của mình, sung sướng cọ cọ mấy cái, lát sau mới nhớ mình phải trả lời Ân Từ: "Không vì sao cả, chỉ là muốn về thôi."

Y từng chút quở trách: "Giường không đủ êm, không nghe thấy tiếng thủy triều..."

Nhiều không đếm hết, Ngư Ngư suy nghĩ một hồi rồi nói: "Trong biển bọn ta có một loại cá mè hoa [1], hồi trước ta thích ôm nó ngủ lắm, béo béo mềm mềm chơi rất vui. Nhưng về sau nó lớn rồi lại không cho ta ôm nữa... Không biết bây giờ nó có con chưa."

[1] 胖头鱼: Có gì đó sai sai, cá mè hoa sống ở nước ngọt mà 🐧

Ngư Ngư trông háo hức muốn thử như thể ngay sau đó sẽ về biển tìm con của cá mè hoa.

Ân Từ mím môi, không dám hỏi tiếp nữa, hắn cứng nhắc đổi đề tài: "Hoàng Đế bệnh nặng hôn mê, Thái Tử đã chân tay lúng túng, chiếu thư đã viết chỉ còn thiếu quốc tỉ thôi."

Ngư Ngư lập tức gạt cá mè hoa sang một bên, y hỏi gạn: "Sau đó thì sao? Không tìm thấy quốc tỉ ư?"

Ân Từ ừ một tiếng, hắn giải thích: "Hoàng Đế cũng cảnh giác với Thái Tử nên vẫn chưa giao quốc tỉ cho hắn ta. Người của ta tìm mấy hôm cũng không tìm thấy." Hắn dừng một chút rồi hỏi: "Ngươi có thể để Hoàng Đế tỉnh lại không?"

Ngư Ngư không nghi ngờ hắn: "Chỉ cần ông ta chưa chết hẳn thì được. Nhưng làm vậy sẽ tiêu hao sinh mạng của ổng, hơn nữa có thể tỉnh bao lâu thì phải xem bệnh tình hiện tại của ổng ra sao đã."

Trong lòng Ân Từ có kế, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Qua một khoảng thời gian nữa ta dẫn người đi gặp Hoàng Đế, nếu có thể làm ông ta tỉnh táo một lúc và gia quốc tỉ ra thì sẽ xong việc..."

Âm sắc của Ân Từ có hơi căng thẳng, dường như chịu áp lực gì nhưng Ngư Ngư cũng chẳng để ý, y chỉ nghe thấy hai từ "xong việc" là biết vảy ngược sắp về với mình, thế là thỏa mãn đáp được, nghiêng đầu nhìn Ân Từ: "Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Con người màu băng xanh sáng ngời, trong nháy mắt Ân Từ không dám nhìn thẳng vào mắt y, hắn khẽ dời tầm mắt đáp: "Khoảng bốn năm ngày nữa."

..............

Nháy mắt đã trôi qua bốn năm ngày.

Ân Từ dùng chút thủ đoạn tách khỏi Thái Tử dẫn Ngư Ngư xuyên qua màn đêm vào tẩm cung của Hoàng Đế.

Hoàng Đế bệnh nặng đã lâu gần như đã đến tình huống kéo dài hơi tàn, toàn phải dựa vào các loại dược liệu quý giá để giữ mạng, lúc này ông ta đang khô héo nằm hôn mê trên long sàng.

Không biết là do tẩm điện không được thông gió nên đủ loại mùi thuốc pha tạp hay do nguyên nhân nào khác mà Ngư Ngư vừa bước vào đã nhịn không được mà cau mày.

Ân Từ nhận ra y thoáng khó chịu nên dừng bước chân: "Sao thế? Khó chịu à?"

Ngư Ngư nhìn xung quanh. Chút cảm giác quái dị không ổn thoáng qua, nhanh đến mức khiến người ta không tóm được.

Tẩm điện của Hoàng Đế trang hoàng cực kỳ xa hoa, có lẽ là vì tỏ rõ mình chính là chân long thiên tử, chỗ này khắp nơi đều có thể thấy bóng dáng của rồng.

Rồng bò lên xà nhà, cây đèn khắc rồng, bình phong vẽ rồng... Cạnh giường còn treo một chiếc long bào, con rồng đó giương nanh múa vuốt trông rất hung dữ.

Ngư Ngư thu tầm mắt về, đè bất an xuống đáy lòng rồi khẽ lắc đầu: "Không sao."

Dựa theo kế hoạch, y đến đánh thức Hoàng Đế để ông ta giao quốc tỉ ra ấn dấu lên chiếu thư thoái vị.

Đây không phải là việc khó gì, Ngư Ngư theo ý của Ân Từ đánh thức Hoàng Đế rồi đứng ở một bên nhìn Ân Từ và Hoàng Đế đàm phán.

Hoàng đế không phải đèn cạn dầu, ngặt nỗi tuổi lớn bệnh lâu đầu óc mơ hồ không lay chuyển được Ân Từ, chỉ mới gần nửa canh giờ đã khuất phục.

Ngư Ngư lại truyền chút linh khí cho ông ta để ông ta có thể đứng dậy.

Lúc này Hoàng Đế mới chú ý đến y, trong đôi mắt vẩn đục hiện ra chút căm hận nhưng cũng không thể không run rẩy xuống giường tìm quốc tỉ.

Y vờ như không thấy tầm mắt căm hận đó, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn long bào thì lại thoáng ngây người.

Không biết có phải là ảo giác của y hay không mà y cảm thấy con rồng đó... có hơi ủ rũ.

Y ngẩn người nhìn long bào, ngọn nến bên cạnh chợt tóe lửa, tạch một tiếng cực rõ trong tẩm điện yên tĩnh.

Ngư Ngư hoàn hồn mới phát hiện Hoàng Đế đã lấy quốc tỉ ra, đang run rẩy chuẩn bị ấn lên chiếu thư.

Quốc tỉ vừa ấn xuống, tiếng rồng ngâm như có như không từ phương xa truyền đến, Ngư Ngư giật mình theo bản năng nghiêng đầu nhìn con rồng trên long bào ——

Dáng vẻ ủ rũ thoắt cái đã biến mất, con rồng kia lại giương nanh múa vuốt như thể nháy mắt tiếp theo sẽ xé áo mà ra, không chỉ có long bào mà trên xà nhà, trên chén trà, thậm chí con rồng trên cây đèn cũng như sống lại, vuốt rồng giữa ánh nến khi tỏ khi mờ lộ ra vẻ hung ác.

Ngư Ngư đột nhiên lui về sau một bước, tim y đập nhanh hơn, nhận ra hơi thở nguy hiểm y muốn gọi Ân Từ kết quả vừa quay đầu lại thì thấy trên quốc tỉ phát ra ánh sáng trắng rồi kết lại thành hình con rồng nhỏ tí giữa không trung, sau đó bỗng hoàn toàn nhập vào người Ân Từ.

Hoàng Đế vừa làm xong thì trợn mắt rơi vào hôn mê, mà Ân Từ thì như không nhận ra ánh sáng trắng kia, hắn tiện tay gấp chiếu thư lại rồi đặt sang một bên, sau đó đi về phía Ngư Ngư.

Long tức khi có khi không quanh quẩn trên người Ân Từ.

Trong chớp nhoáng, Ngư Ngư như biết được gì đó, y mím môi xoay người chạy ra ngoài tẩm điện.

Nhưng muộn rồi.

Chiếu thư kia là chiếu thư thoái vị để lại Đế vị, trong nháy mắt quốc tỉ ấn xuống, Hoàng Đế đã đổi người, cái gọi là số mệnh của chân long thiên tử cũng nháy mắt chuyển dời lên người Ân Từ ——

Ân Từ thoáng giơ tay, bóng rồng xung quanh như nghe được mệnh lệnh gì đó, cuối cùng thoát khỏi xiềng xích của đồ vật mà trùng điệp lồng vào nhau mà lao đến chặn đường thoát của Ngư Ngư.

Rồng chính là vương của vạn yêu thương cổ, dù chỉ là ảo ảnh thì uy áp đó cũng đủ khiến Ngư Ngư kiêng dè, huống chi là một khoảng đầy ắp thế này.

Ngư Ngư mím chặt môi, nhưng bóng rồng đó cách y ba thước thì dừng lại, nhưng Ngư Ngư biết nếu đi tiếp tục bước về phía trước thì mấy bóng rồng đó nhất định sẽ nghe theo lệnh của ai kia cản y lại.

Ngư Ngư xoay người nhìn Ân Từ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

"Ngươi muốn nhốt ta lại đấy à?"

Y hỏi.

=========================

Tác giả có lời muốn nói: Về việc tại sao Thái Tử lật xe dễ ợt như vậy... Đừng hỏi, hỏi thì là vì bàn tay vàng của mẹ ruột cho á.

Không đúng buộc đúng.jpg [2]

[2] 理不直气也壮 (Không đúng buộc đúng): Mạnh miệng, buộc điều sai thành đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play